Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 72: Kiến Nính Môn tấn công (Trung)

Trịnh Thần Không kéo một cái ghế lại gần, ngồi xuống đối diện với Sở Hóa Long. Bầu không khí trầm mặc lạ thường, không ai lên tiếng cả. Sở Hóa Long cúi đầu xuống, vài giây sau thì ừ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt như hòn than đã tắt, chầm chậm nói:

- Điện hạ, Thiên Phong quốc có lẽ sắp phải đối diện với một đại địch vô cùng mạnh mẽ. Hắn so với các phương đại thế lực sợ rằng còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần.

Giọng của hắn có tư vị hơi run run, hiển nhiên là nội tâm bị kích động. Trịnh Thần Không ngồi im trầm mặc, khẽ gật đầu:

- Ngươi hãy kể toàn bộ những gì diễn ra ở Di vong chi địa cho bổn thái tử, dù là một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.

Trịnh Thần Không tuy rằng ngữ điệu bình thản, khuôn mặt không chút động dung, khí độ vẫn như trước. Nhưng Sở Hóa Long có thể nhìn thấy được, tâm tình của Trịnh Thần Không chẳng khác biệt gì so với hắn, thậm chí là còn dữ dội hơn rất nhiều. Tất cả chỉ vì một tên mà trước đây hắn đã từng hung hăng chà đạp, vũ nhục, tên phế vật vô dụng. Cổ nhân có câu, thiên đạo vô thường đúng là không sai. Ai mà ngờ được, kẻ yếu đuối ngày xưa bây giờ đã trở thành một đại địch, một kẻ mà ngay cả đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không cũng không dám xem nhẹ.

Chỉ thấy Sở Hóa Long đờ đẫn người một lúc, rồi mới bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho Trịnh Thần Không biết. Nghe xong cũng mất gần một canh giờ, chỉ thấy trên gương mặt phi thường anh tuấn của Trịnh Thần Không nhăn lại, hai tay khoanh tròn, đầu hơi cúi xuống, rơi vào trầm tư. So với những gì mà hắn nghĩ, sự kiện mà Tinh Hồn tạo ra còn lớn hơn gấp mấy lần. Từ Thần cấp một hơi đột phá Thiên thần cảnh, mới bước vào Thiên thần cảnh sơ kỳ lại đánh võ giả Thiên thần cảnh trung kỳ đến mức một chiêu cũng không đỡ được. Mà chuyện quan trọng nhất là, thượng cổ thần khí lọt vào tay Tinh Hồn, phía sau lưng còn có hai trong bốn Tứ linh thần thú chống lưng. Đây chính là thiên đại sự kiện chứ không đùa.

Thấy Trịnh Thần Không chìm trong suy tư, Sở Hóa Long chỉ biết im lặng nhìn. Bỗng trong đầu lóe linh quang, Sở Hóa Long khuôn mặt nghiêm trọng nói:

- Điện hạ, có khi nào… hắn thực sự chính là kẻ trong lời tiên tri không?

Câu nói của Sở Hóa Long như kéo Trịnh Thần Không khỏi cơn mơ, chỉ thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, Thần vương chi uy bộc phát, đôi mắt ẩn hiện một tầng sát khí, bàn tay nắm chặt lại, giọng lạnh lùng như từ địa ngục thổi lên:

- Cái gì mà thiên tử chứ, bổn thái tử không tin. Mà cho dù hắn là kẻ trong lời tiên tri đi nữa, chính tay bổn thái tử sẽ giết chết hắn, trước thiên hạ lăng trì xử tử.

Lời nói như định đóng cột, như thiên quân nhất phá. Sở Hóa Long mục quang kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Trịnh Thần Không có thái độ trịnh trọng như vậy. Ý tứ trong lời hắn nói, chính là đã xem Tinh Hồn mạnh ngang hàng với hắn. Đệ nhất thiên tài, đương kim thái tử Thiên Phong đại đế quốc Trịnh Thần Không trước giờ luôn nhìn kẻ khác bằng cặp mắt kinh thường, cho dù là với cường giả mạnh hơn hắn vẫn là như thế, mà vẫn có một ngày đặt kẻ khác ngang hàng với hắn. Sở Hóa Long trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khó chịu.

Bản thân Sở Hóa Long cũng là thiên tài nhất lưu một phương, lại bị kẻ trước đây chình mình kinh thường hung hăng đạp đổ lòng tự tôn của hắn. “Thực lực, sức mạnh.” Đây chính là lần đầu tiên, Sở Hóa Long khao khát hai thứ này dữ dội đến vậy. Hắn thầm nhủ trong lòng: “Tình Hồn, bổn công tử cũng sẽ không chịu thua ngươi đâu. Một ngày nào đó, nhất định là Sở Hóa Long ta sẽ hung hăng đạp ngươi dưới gót chân.” Có niệm lực, khao khát như vậy đối với võ giả đúng là một điều đáng quý. Nhưng mà, người đó, Ma Quân tương lai, không một kẻ nào có thể ngăn cản được sự điên cuồng của hắn cả. Hồng hoang thế giới rộng lớn, dù là Vô lượng thánh nhân cũng sẽ nằm dưới lưỡi kiếm của hắn, đánh dấu sự trở lại của đấng chí cao vô thượng. Sự điên cuồng của hắn, chỉ xuất phát bởi một lí do. Về phần lí do nào, trong tương lai tất sẽ có câu trả lời.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Sau khi Tinh Hồn rời Lăng Vân tông để đến Dạ sơn tìm kiếm sự giúp đỡ của Ngô Tinh. Sự kiện Lăng Vân tông bị Tinh Hồn đánh nát, tuy rằng đã phong bế nhưng vẫn không lọt khỏi tai mắt của mấy đại tông phái trong Lang Gia thành. Môn phái nằm gần Lăng Vân tông nhất là Kiến Ninh giáo, tuy rằng xét tổng chiến lực thì nằm ở vị trí thứ năm, nhưng cũng không thua kém Lăng Vân tông ở vị trí thứ ba bao nhiêu cả.


Tin tức Lăng Vân tông bị Thần Vương cường giả tức giận đánh đến tan cửa nát nhà bị Kiến Ninh môn biết được. Ngày hôm nay, toàn bộ tông chủ, phó tông chủ và thái thượng trưởng lão Kiến Ninh giáo bí mật diễn ra một cuộc họp bí mật. Ngồi trên bảo tọa là một lão giả sáu bảy mươi tuổi, nhưng khí chất bộc lộ trên người chính là một cường giả Chân Thần cảnh hậu kỳ, so với Hàn Chí Đông thì yếu hơn một chút. Hắn chính là giáo chủ Kiến Ninh giáo, tên gọi là Thu Trường Khiếu, tuổi đời so với Hàn Chí Đông còn muốn lớn hơn, đích thị là một lão hồ li yêu nghiệt.

Bên dưới là phó giáo chủ Thu Dư Thanh, trong Kiến Ninh giáo chỉ kém hơn một mình giáo chủ Thu Trường Khiếu, là một cường giả Chân Thần cảnh trung kỳ. Ngoài ra còn có hơn bốn mươi thái thượng trưởng lão có tu vi nằm trong khoảng Chân Thần cảnh sơ kỳ đến Chân Thần cảnh trung kỳ. Thấy người đến đã đầy đủ, Thu Trường Khiếu giọng khàn khàn bắt đầu nói:

- Hôm nay gọi các vị đến đây chính là vì một chuyện quan trọng. Hai ngày trước bổn tọa biết được một tin, Lăng Vân tông bị năm siêu cấp cường giả Thần Vương cảnh xông thẳng vào quảng trường hung hăng chiến một trận. Sau đó bọn họ bỏ đi đâu không biết, chỉ biết rằng tên Hàn Chí Đông cùng năm mươi thái thượng trưởng lão đều bị trọng thương rất nặng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để tiến đánh Lăng Vân tông, đừng để cho mấy tông phái khác biết được.

Phó giáo chủ Thu Dư Thành đứng dậy, khuôn mặt hắn ta như mặt của một con yêu xà, trong mắt lộ ra nét gian xảo:

- Đúng vậy, nếu đánh bại Lăng Vân tông, Kiến Ninh giáo chúng ta sẽ vươn lên vị trí thứ ba. Thậm chí có cơ hội tranh phong với Bá Kiếm môn, trở thành tông phái thứ nhì ở Lăng Gia thành.

- Phó giáo chủ nói đúng. Từ lâu Lăng Vân tông luôn xem thường chúng ta, để xem hôm nay Kiến Ninh giáo hung hăng đạp đổ hắn như thế nào.

- Hắc hắc, Hàn Chí Đông có lẽ sẽ chẳng ngờ có một ngày sẽ bị Kiến Ninh giáo chúng ta hủy diệt hết cơ nghiệp mà hắn xây dựng.

- Giáo chủ, chúng ta phải hành động ngay lập tức, tiên hạ thủ vi cường, không để cho Hàn Chí Đông kịp trở tay.

- Xích Dũng trưởng lão nói đúng.

- Giáo chủ………

- ………

Cả đại điện vang lên tiếng bàn tán, dự đoán kết cục của Hàn Chí Đông cùng Lăng Vân tông. Giáo chủ Thu Trường Khiếu cười lớn, gương mặt thập phần hài lòng. Rồi lão đứng thẳng người, khí thế Chân Thần cảnh hậu kỳ bộc lộ, trầm giọng nói lớn:

- Lập tức tập trung toàn bộ tinh anh đệ tử, trong một giờ nữa tập hợp lại tại quảng trường, chuẩn bị tiến công Lăng Vân tông.

- Tuân lệnh giáo chủ.


Thu Dư Thành cùng bốn mươi tên Thái thượng trưởng lão đồng thành, lập tức thi hành mệnh lệnh, rời khỏi đại điện. Thu Trường Khiếu đứng trong đại điện, gương mặt tham lam độc ác cười lớn. Dường như lão đang nghĩ đến cảnh tượng đánh bại Hàn Chí Đông, địch nhân từ thời còn trẻ của lão.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Ba giờ sau, trên bầu trời Lăng Vân tông bỗng xuất hiện mấy trăm người, khí thế như vũ bão làm cho đám đệ tử đang sinh hoạt dưới quảng trường kinh hoảng. Sau lưng đều có Chân nguyên vũ, chứng tỏ đều có tu vi từ Đế cấp trở lên. Đứng vị trí đầu tiên chính là giáo chủ Kiến Ninh giáo, chỉ thấy lão ta kiêu ngạo quát lớn, trong tiếng nói có phát ra thực lực cường giả Chân Thần cảnh hậu kỳ.

- Hàn Chí Đông đâu, lăn ra đây gặp bổn tọa.

Vừa đến nơi đã xúc phạm thẳng đến người nắm quyền cao nhất của Lăng Vân tông, đủ để biết Thu Trường Khiếu nào tự tin và kiêu ngạo đến chừng nào. Đệ tử đứng bên dưới, tuy rằng kinh sợ trước tu vi của lão và mấy trăm cường giả đứng phía sau, thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ phẫn nộ. Một tên đệ tử tinh anh có tu vi Đế cấp quát lớn:

- Ngươi là ai, dám đến Lăng Vân tông gây rối, xúc phạm tông chủ. Đợi lát nữa tông chủ đến nhất định sẽ đánh chết ngươi.

Thu Trường Khiếu mục quang dán lên người hắn, nhếch môi cười khinh thường, đồng thời chưởng ra một cự chưởng đánh về phía tên đệ tử Lăng Vân tông này. Một chưởng đánh ra, tựa như một ngọn núi nhỏ vậy. Chỉ nghe ầm một tiếng, có hơn mấy chục đệ tử không may nằm trong phạm vi của cự chưởng bị đánh tan thành pháo xác, chết chung với tên đệ tử kia. Thu Trường Khiếu cười lạnh nhạt:

- Dù là Hàn Chí Đông thì cũng bị bổn tọa đánh chết thôi. Hắc hắc hắc…

Đám đệ tử Lăng Vân tông hoảng sợ, sắc mặt kinh hãi. Đám Thu Trường Khiếu cười hả hê, tưởng tượng khung cảnh Hàn Chí Đông và Lăng Vân tông quỳ rạp dưới gót chân mình.

Lúc này, Hàn Chí Đông, các thái thượng trưởng lão cảm nhận được khí tức từ bên ngoài. Lập tức bọn họ từ đại điện, không gian bế quan chạy ra ngoài quảng trường. Ngửa đầu lên thì nhìn thấy người của Kiến Ninh môn đang lăng không trên bầu trời, đứng vị trí đầu chính là tông chủ Kiến Ninh môn Thu Trường Khiếu.

Hàn Chí Đông khuôn mặt khó coi, trầm giọng hỏi:

- Thu Trường Khiếu, ngươi muốn làm gì đây? Vô duyên vô cớ tấn công Lăng Vân tông, tưởng chúng ta là hồng mềm dễ bóp hả?

Thu Trường Khiếu mục quang thăm thẳm nhìn Hàn Chí Đông, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại. Nhìn bề ngoài, Hàn Chí Đông không có giống bị thương nặng. Năm mươi thái thượng trưởng lão cũng giống như vậy, chẳng lẽ tình báo có gì sai sót. Thu Trường Khiếu liếc mắt nhìn qua Thu Dư Thanh. Hiểu ý, Thu Dư Thanh liền truyền âm:

- Môn chủ an tâm, tình báo tuyệt không có sai sót. Đám người Lăng Vân tông có lẽ chỉ biểu hiện bề ngoài.

Thu Trường Khiếu khẽ gật đầu, rồi nhìn xuống Hàn Chí Đông, cười nhếch mép:

- Hàn Chí Đông, đã lâu không gặp. Lão bất tử ngươi coi bộ vẫn còn khỏe nhỉ.

- Đương nhiên, bổn tọa chắc chắn sẽ sống lâu hơn lão yêu ngươi. Kéo một lực lượng mạnh mẽ đến hỏi thăm bổn tọa, làm cho bổn tọa kinh hãi à.

- Hắc hắc, Hàn Chí Đông, ngươi còn làm bộ làm tịch sao? Mười ngày trước bị cường giả Thần Vương cảnh đánh cho tan nát mà vẫn còn cười tươi được như vậy.

Thu Trường Khiếu cười lớn một tiếng. Hàn Chí Đông kinh ngạc, sau đó lại nhìn đám thái thượng trưởng lão đứng phía sau. Bất động vài giây, rồi sau đó cười lớn tiếng, cười một tràng dài làm cho Thu Trường Khiếu, Thu Dương Thanh và một đám thái thượng trưởng lão ngạc nhiên. Cảm thấy rằng, dường như có gì đó không đúng ở đây.