Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 22: Vô thần

Khung cảnh về đêm thật tĩnh lặng. Như ôm ấp người thiếu niên cô độc đáng thương ấy. Chẳng biết mình là ai, và thuộc về nơi nào cả. Hắn nhìn lên bầu trời đêm kia. Thật đẹp và thật thân quen biết bao. Dường như đây là mộtthói quen trong quá khứ thì phải. Hắn tự ngẫm nghĩ như vậy. Còn có cả…

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Một đêm dài lặng lẽ trôi qua. Buổi sáng ánh dương vẫn chiếu rọi khắp thế gian. Báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Như trước đây, quảng trường Lăng Vân tông vẫn ồn ào tiếng bàn tán của các đệ tử. Ba mươi người xuất sắc sẽ đấu với nhau trong ngày hôm nay. Cũng giống như hai vòng loại trước, các đệ tử sẽ đấu loại trực tiếp với nhau để chọn ra mười sáu người đấu tứ kết, rồi tiếp tục đấu bán kết và chung kết. Theo đó sẽ lựa ra tám đệ tử giỏi nhất, thêm hai đệ tử được đích thân tông chủ Hàn Chí Đông chỉ định dẫn dắt tám đệ tử còn lại để tham gia Di vong chi địa sắp tới.

Có thể nói, càng vào vòng trong thì các cuộc đấu càng kịch tính hơn. Mỗi người đều tự tin vào thực lực của mình để khẳng định bản thân trước tông chủ và các trưởng lão.

Bạch đã có mặt từ sáng sớm tinh mơ. Cả đêm qua hắn không chợp mắt, cứ đứng mãi một mình ở Hồng Kiều. Thế nên vừa sáng là hắn đi luôn một mạch tới đây. Nhiều đệ tử thấy hắn thì bàn tán không thôi. Hôm trước khi thấy hắn dễ dàng đả bại một lúc hai đệ tử một cách dễ dàng, nên nghi ngờ rằng đây có thể là một đệ tử mà Mộc trưởng lão bí mật dạy dỗ. Nên thực lực mới cao đến như vậy. Chỉ một chiêu mà làm cho hai người La Hào và Lôi Khắc rơi xuống võ đài. Không thể xem thường được.

Cho đến một giờ sau, khi ba mươi mốt đệ tử còn lại đã tập trung đầy đủ. Một trưởng lão tử y mới bước ra phát biểu trước quảng trường. So với bài phát biểu của mấy ngày trước thì không có gì khác lắm. Diễn thuyết khoảng gần một khắc thì bắt đầu vòng loại thứ ba.

Đối thủ của Bạch hôm nay là một đệ tử có tu vi bát tinh Võ Vương, tên là Du Tề. Trong ba mươi hai người thì Du Tề này không được đánh giá cao. Vượt qua hai vòng loại một cách rất khó khăn. Nên mọi người đánh giá, trận đấu này đối với Bạch sẽ dễ dàng thôi.

Bạch sẽ giao đấu với Du Tề ở sàn đấu phía nam, một trong bốn trận đầu tiên của vòng loại thứ ba. Do trận đấu này mọi người không cho là hấp dẫn, nên chủ yếu tập trung lại ở ba sàn đấu kia. Quanh sàn đấu còn chưa đến năm mươi người nữa. Có điều cũng chẳng ai quan tâm đến điều này.

Nghe hiệu lệnh của trọng tài, Bạch và Du Tề bước lên sàn đấu. Du Tề kính lễ giới thiệu:

- Đệ tử Lăng Vân tông Du Tề, xin chỉ giáo!

- Đào Hoa đảo Bạch Lưu Ly, mong hạ thủ lưu tình!

Kết thúc màn chào hỏi, chỉ sau tiếng gõ trống mà trọng tài vừa đánh thì lập tức Du Tề tế ra Hỏa Vân kiếm của mình tấn công. Đã có chuẩn bị sẵn nên không quá bất ngờ, hắn cũng lấy ra Huyền Thiết kiếm của mình.

Ầm một tiếng, kình lực va chạm tạo nên một luồng phong bạo. Bạch bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Xem ra người tên Du Tề này không thể xem thường được. Ngay sau khi dứt một chiêu, Du Tề lập tức tấn công tiếp.

- Cuồng long giáng thiên!

Du Tề hét lớn một tiếng, phóng người lên cao rồi trảm một trảm xuống chỗ bị trí Bạch. Hỏa diễm như hình hỏa long, gào rú vồ lấy hắn. Phản xạ nhanh nhảu, hắn đưa Huyền Thiết kiếm đỡ lấy. Nhưng không ngờ chiêu này của Du Tề rất mạnh, Huyền Thiết kiếm gãy làm hai mảnh.

- Hự…

Hắn ăn trọn đòn tấn công mạnh mẽ của Du Tề, ngã bịch về một phía của lôi đài. Trên miệng ứa ra một dòng tinh huyết. Du Tề nhẹ nhàng đáp xuống, chĩa Hỏa Vân kiếm trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta. Nhận thua đi!

Đứng ở phía trên cao, nơi mà không ai thấy được có một lão giả trầm ngâm quan sát trận chiến này. Chính là Mộc trưởng lão. Chỉ thấy lão vuốt chòm râu trắng của mình, vừa nhíu mày suy nghĩ. Từ lúc Bạch bắt đầu khảo hạch, thì chưa một khắc nào lão không quan sát hắn cả. Đối thủ hôm nay của hắn, tuy không tính là mạnh nhưng kinh nghiệm thực chiến rất cao. Để xem Bạch sẽ đối phó như thế nào đây.


Quay trở lại sàn đấu. Bạch vẫn nằm im một chỗ, không chút động đậy nào cả. Người ở dưới nhìn nhau mà bàn tán:

- Sao hắn yếu vậy? Chỉ một chiêu đã gục…

- Xem ra hắn chỉ gặp may mới vào được tới vòng loại thứ ba này…

- Ta đánh giá cao hắn quá rồi…

- …

Hắn không hề bất tỉnh như mọi người thấy. Hắn chỉ là đang suy nghĩ mà thôi.Và những câu nói ấy lọt vào tai của hắn. Càng lúc, cái cảm giác cô độc càng lớn lên trong ý nghĩ. Quả nhiên là vậy. Cảm giác này thật đáng sợ biết bao. Như là một mình chống lại với cả thế giới khắc nghiệt này. Không thân không thích, không bạn bè cùng chia sẻ.

Hắn lù lù đứng thẳng người dậy. Đột nhiên mọi người như có cảm giác bị nhốt trong hầm băng lạnh lẽo. Du Tề đứng ở hướng đối diện, Hỏa Vân kiếm trong tay gã thường ngày vẫn tỏa ra một luồng dương khí nỏng bỏng. Nhưng sao bây giờ nó lại lạnh băng thế này. Gã nhìn thấy cái đôi huyết nhãn chứa đầy sát khí kia. Toàn thân như bị nhiếp hồn vậy, thân thể như không thuộc về chính mình nữa.

Mộc trưởng lão ngự trên cao nhưng vẫn cảm giác được đang có chuyện gì xảy ra ở phía dưới. Tuy không chính xác nhưng vẫn lờ mờ được cái cảm giác đã từng trải qua ấy. Một khí tức tà dị rất khó chịu. Thế nhưng lão không hề can thiệp, mà lẳng lặng đánh giá và tự hỏi mình:

- Đưa hắn vào Lăng Vân tông, rốt cuộc là đúng hay sai đây?

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Sàn đấu phía Đông, nơi diễn ra cuộc đấu giữa Tử Lạc và một nam đệ tử. Tử Lạc với thiên phú kinh người, sử dụng Hàn Băng tiên kiếm đối địch với đệ tử kia. Trong vòng năm mươi chiêu đánh bại đối thủ của mình trước sự thán phục của các đệ tử khác.

Không chỉ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà tu vi cao cường đến như vậy. Nàng cùng với Tử Huân sớm trở thành nữ thần trong lòng của bao nam nhân ở Lăng Vân tông. Người theo đuổi nàng có thể xếp thành một hàng dài hơn cả trăm mét chứ không ít.

Chiến thắng trong tràn vỗ tay của mọi người. Nàng lạnh lùng bước xuống lôi đài, suy nghĩ về trận đấu tiếp theo của mình. Đột nhiên nàng muốn xem trận đấu ở sàn phía đông. Không biết giờ này trận đấu đã kết thúc chưa? Thôi thì đến đó xem thử cũng chẳng mất mát gì.

Tử Lạc ngự kiếm tiến đến sàn đấu phía nam. Và nàng cực kỳ ngạc nhiên. Người thanh niên đứng một mình nơi đó chính là người mà nàng gặp trên Đào Hoa đảo, và đã từng cùng du hành trên chuyến tàu hôm nọ. Nếu nói ngạc nhiên chỗ đó, thì hoàn toàn không phải. Áo của hắn đã bị nát bấy, lộ ra một thân hình mảnh mai như nữ nhân. Mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt, và có hai đốm sáng màu đỏ chiếu xuyên qua mái tóc ấy.

Cái cảm giác rất giống với lúc ở Đào Hoa đảo, khi hắn đang cố giết chết tên hải tặc bắt cóc Bích Nguyệt.

Đối thủ của hắn, Du Tề thì nằm bất động trên mặt đất. Nhìn sắc mặt của gã vô cùng hoảng loạng, cứ như bị ma hù vậy. Pháp bảo Hỏa Vân kiếm thì đã tan tành thành mấy mảnh. Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng đáp xuống hỏi một đệ tử, thì hắn ú ớ nói mà nàng chẳng hiểu gì cả. Họ nói là đột nhiên không khí lạnh như băng, tinh thần bị tổn thương… Không lẽ đây chính là Linh hồn công kích mà trong thư sách đã từng nói. Nàng nhìn xung quanh, thấy ai ai cũng như vậy. Trong mắt của họ chứa đựng một nỗi sợ hãi tột cùng.

Người duy nhất nhìn thấy rõ mọi việc đang diễn ra, chính là Mộc trưởng lão. Một nỗi sợ thoáng qua trên gương mặt già nua của lão ta. Thở phào một tiếng, lão lắc đầu rồi im lặng bỏ đi. Trước lúc đi, lão quay đầu nhìn lại người thiếu niên thần bí đó. Nhưng không nói gì cả, mà lắc người biến mất khỏi bầu trời.

Trọng tài dường như cũng mất hồn luôn rồi. Chẳng thấy gõ trống báo hiệu gì. Tử Lạc quyết định chạy lên trên hỏi hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cho mọi người trở nên như vậy. Nàng chạy thẳng lên, ngọc thủ chộp lấy bờ vai của hắn. Miệng muốn mở lời thì hắn quay người lại nhìn nàng.


Gió thổi làm bay mái tóc của hắn. Và nàng nhìn thấy rõ được khuôn mặt hiện giờ của hắn. Trong bao nam tử mà nàng nhìn qua, thì hắn chính là người tuấn tú nhất. Nhưng không phải vì thế mà làm nàng kinh ngạc, mà là bởi ánh mắt vô thần của hắn nhìn nàng.

Cái nhìn yêu thương nhưng đầy bi ai, Tử Lạc chẳng nói lên được lời nào. Bạch đưa tay mình lên, sờ lấy khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của nàng. Vô thức hắn mở miệng nói ra một cái tên:

- Tiểu Điệp, nàng đến rồi sao?!

Lúc này, Tử Lạc mới hoàn hồn trở lại. Nàng cầm lấy bàn tay hắn, rồi mới đáp lồ:

- Tiểu Điệp nào? Ta là Tử Huân đây! Ngươi… người ổn chứ?

Giọng nói của nàng thức tỉnh, như kéo hắn khỏi giấc mộng. Sực người tỉnh dậy, huyết nhãn biến mất trong tích tắc. Hắn quay đầu nhìn qua nhìn lại, rồi gãi đầu hỏi Tử Lạc:

- Chuyện… chuyện gì thế? Kết quả trận chiến thế nào rồi? Tử Lạc cô nương, sao cô lại ở đây?

- Ngươi không nhớ chuyện gì hết hả?

Tử Lạc tròn xoe mắt hỏi. Và dĩ nhiên là hắn lắc đầu. Cái chuyện thần bí này đúng là làm người ta kiếu kì à. Nàng đi tới đánh tỉnh lại trọng tài. Ông ta cũng ú ớ chẳng hiểu có chuyện gì. Chỉ thấy người thắng cuộc là Bạch nên lão gõ trống tuyên bố.

Bạch và Tử Lạc bước tới chỗ của Du Tề đang bất tỉnh. Xem ra tinh thần của hắn đã bị tổn thương, phải đưa đến chỗ của các Luyện Dược sư để chữa trị. Thế là Bạch phải cõng gã và đi cùng với Tử Lạc đi đến chỗ chữa thương. Các trận đấu tiếp theo vẫn được tiếp tục.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Các trận chiến khác. Lâm Quang có một trận đấu trước một đối thủ khá mạnh, nhưng với thực lực và kinh nghiệm của mình đã đánh bại đối thủ, thuận lợi tiến vào vòng mười sáu người. Và địch nhân của hắn, chính là Đường Ngọc cũng tiến vào vòng tiếp theo. Còn nhị đệ của hắn là Đường Lãnh thì không được như hắn.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Sau khi đưa Du Tề đến nơi chữa thương, thì hai người lập tức ra về để có thể theo dõi các trận chiến khác, thuận tiện đánh giá các đệ tử tiến vào vòng trong. Trước đó, Tử Lạc đã hỏi thăm qua tình hình hiện giờ của Du Tề. Một Luyện Dược sư cho nàng biết, hắn bị thế này là do tinh thần bị khủng hoảng. Có lẽ đã gặp một chuyện gì đó khủng khiếp lắm.

Có lẽ đúng như những gì mà nàng nghi vấn. Hẳn là Du Tề đã bị Bạch tấn công bằng linh hồn. Thực lực của hắn quả là thâm sâu khó lường.

Trên đường trở về, Bạch không mở miệng nói gì cả. Tử Lạc thì suy nghĩ về người thiếu niên thần bí này. Thực lực của hắn hiện giờ, tuy đã qua hai vòng đấu nhưng vẫn còn là một ẩn số. Và cả cái tên mà hắn đã nhầm lẫn với nàng, dường như đó là một người con gái thì phải. Mà nhất định là một người rất quan trọng đối với hắn.

Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Bạch lúc này mới để ý thấy cái gương mặt thường ngày xinh đẹp bỗng trở thành hủ giấm chua vậy. Ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

- Tử Lạc cô nương, cô thấy khó chịu ở chỗ nào à?

Nghe câu hỏi của hắn, Tử Lạc như choàng tỉnh trở lại. Nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn, ho khan hai tiếng rồi mới trả lời:

- Không… không có gì. À, ta muốn hỏi ngươi một câu!

- Có chuyện gì?

- Khi nãy trên lôi đài, ngươi có nói một cái tên nữ nhân.

- Nữ nhân sao? Là ai thế?

- Ngươi nhìn ta và gọi: Tiểu Điệp! – Nét mặt nàng sâu xa, từ từ nói.

- Tiểu Điệp sao? Là ai thế?

Hắn ngạc nhiên hỏi. Rồi thử lục lại trong ký ức của mình, người tên Tiểu Điệp gì đó là ai. Nhưng rốt cuộc lại chẳng nghĩ ra được cái gì cả. Tử Lạc ảm đạm nhìn hắn. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại. Nàng chưa muốn nói hết biểu cảm của hắn lúc đó. Khuôn mặt đau thương tột độ khi ấy in hằn trong tâm trí nàng. Từ ánh mắt, biểu cảm đến cái giọng bi thương khi gọi cái tên ấy, đều như hiện rõ trong trí óc của nàng. Nàng tự hỏi mình, người con gái đó rốt cuộc là ai mà làm cho hắn đột nhiên buồn bã đến như vậy? Không lẽ là thê tử của hắn?!