Vòng loại trực tiếp diễn ra trong vòng hai ngày. Mỗi trận đấu không quá kịch liệt, những kẻ mạnh như Đường Ngọc, Lâm Quang… thuận lợi tiến vào vòng thi đấu thứ hai mà không gặp một chút khó khăn nào cả.
Hôm nay bắt đầu vòng thi đấu thứ hai. Lâm Quang đấu ở bảng thứ nhất, Đường Ngọc thuộc bảng thứ hai. Còn về phần Bạch, trận đấu của hắn được trọng tài phổ biến khiến cho các đệ tử tỏ ra rất hứng thú. Sẽ có tới ba người lên võ đài, người nào rớt khỏi sàn đấu hoặc gục trên sàn sẽ bị tính thua. Hai người còn lại sẽ được vào vòng thứ ba.
Vẫn như hai ngày trước, các đệ tử đứng dưới các sàn đấu rất đông từ khi mặt trời vừa mới moc. Cả quảng trường lúc nào cũng ồn ào, bán tán về những trận đấu. Một lúc sau thì các tông chủ Hàn Chí Đông và các trưởng lão từ trên trời đáp xuống, ngồi xuống vị trí của mình.
Bọn họ ngồi trên cao thảo luận khoảng chừng một khắc, rồi có tám người rời khỏi vị trí của mình để đi đến bốn lôi đài ở bốn hướng khác nhau. Xem chừng vòng thi đấu thứ hai đã sắp bắt đầu rồi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Lâm Quang, Bích Nguyệt và Bạch đi cùng nhau đến quảng trường. Khi vừa đáp xuống thì họ chạm mặt với huynh đệ Đường Ngọc. Cuộc chạm mặt của họ khiến cho các đệ tử khác chú ý đến. Có lẽ tất cả mọi người đều muốn xem trận chiến hấp dẫn giữa hai người không đội trời chung này.
Nhưng mà chẳng nói chẳng rằng, chỉ là lườm nhau một cái rồi mỗi người đi một hướng. Người ngoài có thể không hiểu, nhưng mà Lâm Quang lại biết được đó là một lời thách thức của hắn. Bạch cũng tinh ý nhận ra điều này, nhưng không có nói lời nào cả.
Lâm Quang quay sang nói:
- Bạch, chúc huynh may mắn!
- Chúc may mắn!
Thế rồi hai người cũng đi mỗi người mỗi hướng. Bạch hướng về sàn đấu ở hướng bắc, chính là nơi diễn ra cuộc đấu của hắn. Khi hắn tới đây, một số người lập tức nhận ra đó chính là kẻ may mắn lấy được số một trăm hai mươi vài ngày trước. Vì thế nên bọn họ thầm nhận xét, bàn tán về Bạch.
Giờ này chẳng ai biết được thực lực của Bạch ra sao cả. Liệu rằng có phải là cao nhân giấu mặt không đây? Người mà Mộc trưởng lão đề cử chắc hẳn không hề tầm thường rồi.
Một vị trưởng lão tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, thân mặc tử y bước lên giữa sàn đấu. Lão nhìn quét qua một vòng, rồi nói lớn:
- Hôm nay là ngày bắt đầu vòng thi đấu thứ hai. Các tuyển thủ chuẩn bị thật tốt, một khắc nữa cuộc so tài sẽ chính thức bắt đầu. Luật không có gì thay đổi. Tuyển thủ nào không có mặt sẽ bị truất quyền thi đấu. Trận đầu tiên là số chín mươi tám và số một trăm hai mươi tám.
Một khắc sau, hai vị đệ tử này bước lên võ đài. Bọ họ đều có tu vi Vương cấp, nên chắc cuộc chiến sẽ khá dài. Cuộc chiến giữa hai người diễn ra gần một giờ đồng hồ, cuối cùng người thắng cuộc là số chín mươi tám. Một cuộc chiến thắng rất khó khăn và mệt nhọc đối với cậu ta.
Ở các bảng đấu khác. Lâm Quang có một chiến thắng khá dễ dàng trước đối thủ của mình. Đường Ngọc cũng vậy, chỉ giao đấu mấy chiêu đã đánh bại kẻ địch của mình.
Chẳng mấy chốc trời đã xế chiều. Tuy số lượng đã ít hơn hai ngày trước, nhưng mà mỗi đệ tử ở vòng hai này đều có thực lực khá cao, gần như là ngang bằng với nhau. Thế nên mỗi cuộc đấu đều khá hấp dẫn, cả quảng trường gập tràn tiếng hò hét, cỗ vũ cho huynh đệ của mình.
Sàn đấu ở phía bắc. Sau khi số một trăm lẻ năm đánh bại số một trăm hai mươi ba, thì trọng tài của sàn đấu này nói lớn:
- Mời các tuyển thủ số một trăm lẻ bảy, một trăm hai mươi hai và tuyển thủ số một trăm hai mươi chín bước lên sàn đấu.
Bạch từ nãy giờ chỉ đứng ở một góc, nhắm mắt định thần. Khi nghe thấy tên mình thì hắn đứng thẳng người dậy, ung dung bước lên lôi đài cùng với hai người kia. Cuộc đấu tay ba này làm cho các đệ tử hết sức hứng thú. Âm thanh xì xào mỗi lúc một lớn.
Từ hướng đông, Lâm Quang và Bích Nguyệt chạy đến hướng này. Lâm Quang chính là muốn đến xem thử Bạch đã lên lôi đài chưa. Thật không ngờ lại đến rất đúng lúc. Hai người ở dưới hét lớn gọi tên Bạch:
- Bạch, cố lên!
Quanh sân đấu tuy ồn ào nhưng Bạch vẫn nghe được giọng của hai người. Hắn quay lại, nhìn thấy Bích Nguyệt đang vẫy tay ra hiệu. Nhìn Lâm Quang đứng ở bên cạnh không chút xây sát nào, dường như đã thuận lợi tiến vào vòng thứ ba. Bỗng nhiên ý nghĩ muốn vào vòng thứ ba trỗi lên trong đầu hắn. Chỉ thấy Bạch mỉm cười, rồi hướng thẳng lên võ đài của mình.
Ở một góc khuất khác, Đường Ngọc và Đường Lãnh đứng quan sát. Xem ra Đường Ngọc vẫn luôn để tâm đến Bạch.
Ba tuyển thủ đứng ở ba góc, lườm mặt nhau. Tiếng chuông bắt đầu đã vang lên, nhưng chẳng thấy ai có dấu hiệu muốn tiến lên cả. Bạch thầm đánh giá hai người này, tu vi của bọ họ sàn sàn như nhau, một người thất tinh Vương cấp và một người lục tinh Vương cấp. Nhất định phải cẩn trọng.
Mà hai người kia cũng vậy. Bọn họ có thể đánh giá được thực lực của nhau, còn Bạch thì cứ chẳng thể dò xét được gì. Tuy nhiên, âm thanh la hét dưới sàn đấu làm cho bọn họ không thể chần chừ hơn được nữa. Hai đệ tử kia xuất ra pháp bảo của mình. Một người sử dụng trường thương, một người sử dụng đao.
Người cầm trưởng thương cất giọng giới thiệu:
- Đệ tử Lăng Vân tông Lôi Khắc, xin chỉ giáo!
Người kia cũng chấp tay giới tự giới thiệu:
- Đệ tử Lăng Vân tông La Hào, xin chỉ giáo!
Bạch cũng vừa xuất ra pháp bảo của mình. Đó là một thanh trung phẩm pháp khí Huyền thiết kiếm. Hai người đó đã tự giới thiệu, thì hắn cũng kính lễ nói:
- Tại hạ Bạch Lưu Ly, đến từ Đào Hoa đảo. Hai vị huynh đệ, xin được chỉ giáo!
Không để tình trạng này kéo lâu nữa, La Hào và Lôi Khắc lập tức giao chiến. Âm thanh va chạm của trường thương và đao vang vọng một vùng, khói bụi cuồng phong nổi lên ầm ầm. La Hào nhỉnh hơn Lôi Khắc một chút, lối đánh sắc bén và mỗi đòn tung ra đều dùng nội lực để áp chế, khiến cho Lôi Khắc liên tục đỡ mà không thể phản đòn.
Trong cái không khí mù mịt ấy, rất ít có người thấy rõ được những gì đang xảy ra bên trong. Thế nhưng, Bạch có thể nhìn thấy từng động tác của bọn họ. La Hào tấn công tuy uy mãnh, tràn đầy sức lực. Có điều lại lộ ra rất nhiều sơ hở. Nếu như có thể chớp thấy lời cơ, thì chỉ một chiêu là có thể đánh bại.
Mà cả Lôi Khắc cũng vậy, phòng thủ cũng đầy rẫy sơ hở. Gặp phải người tinh mắt, thì không biến rằng gã chết bao nhiêu lần rồi. Thấy Bạch không tham gia vào cuộc chiến, khán giả bên dưới đột nhiên la hét lên. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng, Bạch đang đợi thời cơ, “tọa sơn quan hổ đấu” nên mới có phản ứng như vậy.
Nhưng với những người tinh ý thì lập tức sẽ nhận ra ngay. Hai người kia chính là muốn đợi Bạch, nhân lúc không phòng hờ thì sẽ chớp thời cơ, một chiêu đánh bật hắn khỏi lôi đài. Và hai bọn họ sẽ ung dung tiến vào vòng thi đấu thứ ba. Cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là đồng môn huynh đệ.
Bạch đương nhiên cũng nhận ra điều này. Từ khi cuộc chiến này bắt đầu, hắn có cảm giác chiến ý trong mình đang dâng lên cao. Có điều không phải vội gì cả, cứ xem bọn họ diễn kịch một lúc nữa.
La Hào và Lôi Khắc thấy Bạch đang phân tâm, bất ngờ hùng dũng, không hẹn mà cùng đâm thẳng về phía Bạch. Với hai chiêu tấn công cùng một lúc này, trúng phải thì ít nhất nằm trên giường bệnh cũng tầm ba bốn tuần. Đáng tiếc cho bọn chúng, đây chỉ là kế do Bạch ngụy tạo nên thôi.
Phía dưới đấu trường, Bích Nguyệt lo lắng khi Bạch bị bọn chúng bất ngờ đánh tới. Nàng định kêu hắn cẩn thận thì Lâm Quang đứng ở kế bên chặn lời. Đồng thời đứng ở góc khuất bên kia, Đường Ngọc cũng cười thầm một tiếng, như là lời phê phán hai người đồng môn của mình. Cả hai đồng thời mở miệng với cái giọng thán phục:
- Hai tên ngu ngốc. Thua đến nơi rồi còn không biết!
Bích Nguyệt bất ngờ với câu nói của Lâm Quang, thì hắn chỉ mỉm cười mà không giải thích gì cả. Hắn lại nói tiếp một câu, ý tứ đề phòng thì đúng hơn:
- Có lẽ ta đánh giá quá thấp huynh ấy rồi. Nếu có gặp nhau trên lôi đài, thì không thể không dùng hết thực lực chân chính!
Rồi hắn quay lưng rời đi, Bích Nguyệt ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Nàng định gọi hắn ở lại thì Lâm Quang lãnh đạm nói:
- Đừng lo, huynh ấy thắng rồi!
Mà ở bên góc khuất bên kia, Đường Ngọc cũng quay lưng rời đi. Đường Lãnh cũng tỏ thái độ giống với Bích Nguyệt, nhưng đại ca của hắn chẳng giải thích gì cả.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trở lại phía trên lôi đài. Thấy La Hào và Lôi Khắc tiến đến tấn công mình, thì Bạch mỉm cười. Chỉ thấy Bạch lách người một cái, trong cái chớp mắt đã vòng qua sau lưng của hai người kia trong sự bất ngờ của tất cả các đệ tử dưới lôi đài. Mà cả hai người kia cũng chả hiểu gì cả.
Quay người lại, thì chỉ cảm nhận được ngực mình đau nhói, bật ngược về phía sau. Hai tiếng *bịch* giòn giã vang lên, mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng người thanh niên trẻ tuổi, từ trên lôi đành nhìn xuống hai bọn họ.
Và cả những lời bàn tán của các đệ tử xung quanh. La Hào và Lôi Khắc ngơ ngác nhìn nhau, thấy mình ngồi bệch trên mặt đất. Lúc này họ mới chợt nhận ra là mình đã rớt khỏi lôi đài rồi, đã thua rồi. Thua mà chẳng hiểu gì cả, chẳng thể thốt lên được lời nào!
Mộc trưởng lão ngồi ở trên cao, ánh mắt trầm ngâm nhìn người thanh niên mình đưa về từ Đào Hoa đảo kia mà mang nặng suy tư. Cả tông chủ Hàn Chí Đông cũng vậy. Dễ dàng đánh bại hai đệ tử kia như vậy chỉ trong một chiêu, sợ rằng cả hai đệ tử nổi bật nhất là Lâm Quang và Đường Ngọc cũng không thể. Xem ra không thể không chú tâm đến người thiếu niên thần bí này được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Vòng hai cũng kết thúc sau hai ngày. Chỉ qua đêm nay, là vòng thi đấu thứ ba bắt đầu. Tám đệ tử xuất sắc nhất từ bốn bảng đấu sẽ được gộp lại, theo sự sắp xếp ngẫu nhiên của các trưởng lão mà sẽ thi đấu với nhau. Càng tiến vào bên trong, thì các cuộc chiến càng khốc liệt hơn.
Đêm nay trời rất trong, những vần tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời. Nguyệt quang dịu dàng chiếu xuống khắp thế gian, gió thoang thoảng đưa con người vào giấc ngủ.
Ở phía bắc Lăng Vân tông, có một cây Hồng Kiều bắc ngang qua hồ Huy Chư. Đây là một trong những nơi đẹp nhất của Lăng Vân tông. Nước hồ rất trong và mát, ánh trăn đêm nay phản chiếu rõ ràng trên mặt hồ.
Và trên Hồng Kiều, có một bóng người bạch y cô độc đứng thơ thẩn một mình. Ánh trăng chiếu hắt vào người của gã, làm cho sự cô độc càng tăng hơn. Quang cảnh huyền ảo, người thiếu niên ấy một mình một sáo, thổi lên một giai điệu nhẹ nhàng, hòa lẫn vào vẻ đẹp ma mị ấy.
Từng cơn gió thoảng qua, mái tóc đen khẽ bay phất phơ, bạch y khẽ lay động. Ánh mắt của gã buồn bã, trầm tư nhìn xuống mặt hồ. Như ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn. Chính là Bạch.
Dường như có một sức lực vô hình nào đó làm cho hắn không tài nào chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại, thì một cảnh tượng kinh khủng hiện lên trong đầu hắn. Gió gào thét, mây cuồn cuộn, che đen cả bầu trời. Mưa như hắt vào mặt, không thể nhìn rõ được những gì đang xảy ra. Hắn lờ mờ thấy được một cô gái, nàng quay lưng với hắn, đầu hơi ngoảnh lại. Đủ cho hắn thấy được một nụ cười đẹp nở trên gương mặt nàng.
Rồi hắn nhìn thấy máu, xung quanh có rất nhiều máu. Có một người con gái đang nằm trên đôi tay hắn, và người hắn thấm đẫm tinh huyết. Cảm giác đau thương vô bờ cứ ngập tràn trong lòng hắn.
Đêm khuya giật mình thức giấc, mồ hô nhễ nhãi khắp người. Hắn phải đi thay một bộ y phục khác, rồi ra ngoài đi dạo. Chẳng biết từ lúc nào đã đi lạc đến Hồng Kiều này. Quang cảnh này giúp cho tinh thần hắn tốt hơn một chút. Có lẽ, chỉ có đêm đến hắn mới thực sự là chính mình.