Khoảng tám giờ thì tàu chở Hải thọt đến, dùng tàu cứu hộ để đi thì hẳn trên tàu phải có một nhân vật tầm cỡ và chắc là phải đi từ hồi khuya thì mới đến sớm được như vậy. Nhưng Hải thọt không phải là chủ xị, y đã biến thành kẻ tháp tùng, vị khách đặc biệt như Ba Già nói mới là nhân vật chính…..kẻ đó đâu phải ai xa lạ, chính là Thiếu gia X, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên mọi chiến trường, từ thương trường cho đến những chốn ăn chơi vào tầm bậc nhất. Bản thân Hải thọt đã là một đại gia, một quả núi rồi, thế mà y còn dựa vào Thiếu gia X, thế lực và tiền bạc còn to hơn núi nữa, tạo thành cái thế “núi dựa vào núi” thì có ai còn là đối thủ nữa, bố bảo thằng nào còn dám vuốt râu hùm, Trịnh Cao Nhân cao bay xa chạy là phải rồi, không chạy mà ở lại cho phơi xác à? chạy nhanh như thế mà còn chưa chắc đã thoát ấy chứ…
Thiếu gia X từ trên tàu bước xuống là đã thấy khác người rồi, phần hậu thiếu gia mặc quần soọc tây, mang giày tây đàng hoàng….nhưng phần mặt tiền phía trên lại chơi cái áo xá-sẩu bằng gấm Thượng Hải màu xanh sẫm dài gần tới gối nom rất đểu. Đã thế lại có mấy em người mẫu thơm nưng nức đẹp còn hơn cả “tiên giáng thế” đi theo nữa, trong đó có hai em ca sĩ mắt xanh mỏ đỏ hẳn hòi, oách như thế thì còn ai mà bì được…vì thế nên đại ca Hải thọt chân thấp chân cao bước theo thiếu gia nhìn cứ như là con khỉ mắc phong vậy. Hải thọt ở đây thì chắc Nghĩa Cổ ở nhà rồi, con xe cuối cùng là ai vậy nhỉ? Thích Kỳ Lân to cao là thế nhưng khi đứng bên Thiếu gia thì cố gắng cúi cúi cho thấp xuống bớt sợ che khuất mất nhân vật quan trọng, nom ông ta bây giờ giống y như là con sâu đo vậy. Còn thiếu tá Hà thì hẳn cũng đã biết đến cái quyền lực kinh người đằng sau và cái núi tiền đằng trước có thể khuynh đảo cả thiên hạ hôm nay hạ cố ghé thăm nên tỏ ra sum sum lạ, nở toét nụ cười nom rất là hiền hậu….Thảo nào mà Hải thọt không đầu tư đánh lớn, đánh dữ, sẵn sàng thí chốt thí xe. Cái thế lực mà Hải thọt bước một chân vào được đâu phải là chuyện dễ…nó vĩ đại còn hơn những gì vĩ đại, nó hùng mạnh còn hơn những gì hùng mạnh, nó tàn bạo còn hơn những gì tàn bạo. Cả một dân tộc có một lịch sử dài dằng dặc còn phải quỵ lụy trước nó huống hồ một đại ca Hải thọt, một Ba Già hết thời, một Tư Gồng nghèo kiết xác….Hùng mập cũng đã xuất hiện, y cũng cố gắng thu mình nhỏ lại, nhưng cái tấm thân bồ tượng trăm ký của y dường như phản lại, nó cứ phô phang lồ lộ, được cái Thiếu gia cũng chẳng thèm để mắt đến, y chẳng thèm để mắt đến ai cả…có ai đáng được Thiếu gia nhìn tới cơ chứ…? Dân đảo quanh năm lao động quần quật, có được một ngày để xả hơi, nhất là Thiếu gia lại cho chở xuống mấy thùng rượu vang, vài chục két bia, bánh kẹo, đồ khô phát thoải mái nên đã vui lại càng vui hơn nữa. Ba Già từ lúc đi gặp thiếu tá Hà đến giờ thần sắc có phần hơi trầm trọng, ngoài cái việc thiếu tá mời y qua để bàn cái việc tổ chức đánh cờ bơi chắc là còn nhiều việc nữa cũng chưa tiện hỏi. Ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này kín miệng là điều tốt nhất, bép xép chỉ tổ thiệt thân. Tuy là tay mặt tay trái nhưng tầm quan hệ của Ba Già so với đại ca Hải thọt thua xa lắc, âu cũng là số mệnh, ai cũng làm được như Hải thọt thì còn có ai làm lính, làm hầu nữa…?
Thiếu gia X đi đứng cứ như chỗ không người, oai phong lẫm lẫm, tiền hô hậu ủng…y nhìn loanh quanh thấy ĐHC thì đưa tay ngoắc lại “..đm…chú cũng có mặt ở đây à….lát nữa có việc này hay lắm…đi theo anh cho chú mở rộng tầm mắt….”. Trình độ văn hóa tuy ở tầm cao….tận cái lai quần nhưng ở cái đất SG ăn chơi trụy lạc dân có máu mặt một chút có ai còn lạ gì Thiếu gia nữa. Sang trọng là thế, lịch sự là thế nhưng đến chốn ăn chơi thì ai cũng như ai, ai cũng là một thằng đực rựa trần trụi…chỉ có cái khác là do lắm tiền nhiều của nên y nghĩ ra lắm trò quái đản, thế thôi. Nơi nhầy nhụa là nơi đã nhất, có lần y bắt tất cả các tiếp viên không mảnh vải lần lượt đứng xếp hàng làm bia bắn đạn, đạn ở đây là những tờ “xanh” được vo lại, lấy dây thun bắn, em nào chịu được một viên thì lấy một viên, chịu được hai viên thì lấy hai viên…em nào mê tiền lắm thì cũng chỉ chịu nổi hai mươi mấy viên là năn nỉ xin tha, cả cái làn da trắng nõn mịn màng lúc đó đỏ còn hơn con tôm luộc. Tiền thì xài cả cọc, không bao giờ đếm, các em cứ đến trước mặt cúi chào là y phát cho một tờ lớn, em nào coi đã mắt thì vỗ mông hay vuốt tóc một cái là cho thêm một tờ nữa, chỉ là động tác mào đầu thôi đó, vì thế nên y đến quán nào là cả quán đứng dậy chào, các em tíu ta tíu tít, má mì, chủ quán thì ra lệnh đóng cửa không cần tiếp thêm khách nữa. Xài bạt mạng như thế mà vẫn không hết tiền mới lạ chứ….Còn cái chuyện cầm vài trăm chai đi đánh bạc với các đàn anh đàn chị rồi giả bộ thua là chuyện bình thường….Lần mới đây y còn xách cả va-li tiền đến để mua một cô hoa hậu có tiếng miền K, nhưng vì cô ta hơi bị thiếu thước tấc nên đành xách tiền về “thà đốt bỏ còn hơn chơi hàng kém chất lượng…”. Thảo nào mà mấy cô người mẫu bên cạnh y cô nào cũng cao vời vợi, vóc ngọc da ngà, chân dài tới nách…
Không cần phải đợi đến lúc cử hành lễ rước thần, cả bọn cùng lên tàu kéo ra đảo “ma”, ghe của Tư Gồng đã chờ sẵn. Đích thân Thiếu gia mặc đồ lặn cùng vài dân chài nữa nhảy xuống nước…trong vài tiếng đồng hồ căng thẳng vớt lên được mấy chục con ốc to như cái chảo, đó là loại ốc tai tượng nổi tiếng, nghe nói nó đã tuyệt chủng rồi không dè vẫn còn ở chốn này. Trong vài chục con như thế có được hơn năm con có ngọc, những viên ngọc vàng lung linh ánh lửa…thực ra đối với Thiếu gia thì nó cũng chẳng đáng gì, nhưng nó được chính Thiếu gia “liều mình” lặn xuống biển mới có được, đó không phải là báu vật vô giá ư? không phải là minh chứng cho cái bản lĩnh dám đi đến tận chân trời góc bể để tìm kiếm báu vật, cái sức mạnh đàn ông của thời sơ khai? nó có cái thú còn hơn lên rừng săn hổ, săn voi ấy chứ….phen này các em cứ thế mà thán phục, mà ngưỡng mộ nhé…Nhìn Hải thọt và Thiếu gia bên nhau thân thiết bất giác nhớ đến cái thế cờ “pháo lồng xe lệch”, thì ra con xe cuối cùng lại chính là đại ca Hải thọt, một con xe lệch bánh nhưng một khi đã ra trận thì luôn luôn nắm chắc phần thắng. Trong khi tất cả mọi người cùng xúm lại chiêm ngưỡng những viên “ngọc mắt rồng” vàng lộng lẫy thì ĐHC kéo Tư Gồng ra nói nhỏ “không dè anh cũng tài năng thật đấy…” - Tư Gồng đảo cặp mắt nhìn ra xung quanh, hạ giọng “thì đã lỡ ăn cơm của thiên rồi thì cũng phải kéo cày trả cho địa chứ…”
Cuối cùng thì ván cờ cũng đã kết thúc, phiên chợ rồi cũng tan hàng….cô gái nói với ĐHC “từ khi đến đây, hình như có cái gì đó ở bên trong cháu…nó kỳ lạ lắm..” – “cái đó nó giúp chống lại quỷ dữ, hãy cố gắng tập cho quen với điều đó, nó còn cho nhiều khả năng kỳ lạ khác, sẽ giúp mở ra một trang đời mới, từ từ rồi cháu sẽ cảm nhận thấy” – “đôi khi nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ, những vùng đất xa lạ trong giấc mơ. Nhiều khi còn gặp cả những người không hề quen biết, họ muốn nói rất nhiều điều mà không thể nghe hết được, không thể hiểu hết được” – “cứ bình tĩnh, đừng có cố chống lại họ…họ cũng sẽ không làm hại đến, họ chỉ là một quá khứ, bản thân họ cũng không hiểu là họ đang ở đâu và muốn gì…”.
Hàng trăm năm trước đã từng có những đội thuyền của Vương triều nhà Nguyễn đến nơi đây để tìm kiếm những viên “ngọc mắt rồng” tuyệt đẹp, biển khơi đầy nguy hiểm và bất trắc, một số người mang ngọc về được, nhưng cũng có một số khác phải bỏ mình trên hoang đảo hay giữa biển, linh hồn của họ không siêu thoát được mà cứ lẩn khuất từ năm này qua năm khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác…cái tên đảo “Vương” chắc là ra đời vào lúc này. Quay lại “Hang Gió” tìm hiểu xem ở đó có điều gì đặc biệt mà cái linh hồn đó dẫn dắt đến. ĐHC ngồi yên lặng hàng giờ…cảm nhận cái không gian tĩnh lặng, lắng nghe điệu nhạc du dương của gió…ngồi mãi như thế cho đến khi tinh thần hoàn toàn rơi vào hư ảo, lúc đó lại ngửi thấy cái mùi thơm thoang thoảng của nhũ đá, cảm giác như có bóng hình ẩn hiện, một bóng hình thong thả mà trầm mặc. Chắc phải có điều gì đó nên người chí sĩ phải từ bỏ tất cả, phải ra ngoài hoang đảo mà ẩn dật. Lúc đó trên đảo còn hoang sơ lắm, vắng vẻ chỉ vài ba con người. Có lẽ mỗi buổi chiều vắng lặng ông ta lại đến nơi này, ngồi tại đây, mắt nhìn ra biển rộng mênh mông giữa trời và nước, thả hồn theo điệu nhạc vi vu của gió, lòng luôn hướng về đất liền, nơi có người yêu dấu, nơi quê cha đất tổ. Người Ẩn sĩ đi rồi, chỉ còn nắm xương tàn để lại và một bài thơ về nỗi nhớ nhà da diết…..pho tượng đã được con người mang tới thì cũng con người lại mang đi, có gì đâu là quan trọng? Việc thay một pho tượng nhỏ bé đen sì bằng nhiều pho tượng to lớn sơn vàng sơn đỏ hào nhoáng cũng là do con người…Báu vật chẳng là cái gì cả, khi anh chết đi anh có thể mang theo được cái gì ngoài mảnh linh hồn rách nát và niềm hối hận muộn màng……
Nhiều năm sau đó, ĐHC có gặp lại “Ngọc Ruby”, cô vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn đằm thắm hơn nhiều. Cô ta hẳn đã hiểu được sắc đẹp có thể là một lợi thế để dọn ra một đại lộ thênh thang đi thẳng đến tương lai…nhưng nhiều khi nó không dẫn đến thiên đường mà lại là cánh cửa đi xuống địa ngục. Cô ta cũng có cái huông, hai lần trở về lần nào cũng mang theo một hũ tro, lần này là của Trịnh Cao Nhân, trong một lần đi Berlin để thu tô sòng bạc và nhà hàng, bốn khẩu tiểu liên đã kê vào con “Alfa Romeo” mới cáu của y mà nổ giòn giã còn hơn cả tiếng pháo giao thừa. Đời là thế, có vay thì có trả, Mafia VN về mặt tài năng thì không biết có bằng các đàn anh Nga không chứ về mặt tàn bạo thì không hề thua kém. Họ Trịnh đã làm các bố già thất vọng, họ phải cử một người thay vào chỗ của y để về lại VN làm tiếp những phi vụ còn đang dang dở, mảnh đất này còn béo bở lắm đâu thể dễ dàng từ bỏ được. Lần này bên cạnh “Ngọc Ruby” còn có thêm một đứa trẻ khoảng hơn ba tuổi, nó không giống họ Trịnh mà lại có vẻ giống “Hoàng mọi”, âu cũng là cái số trời.…hy vọng nó còn giống cả cái tính cách can đảm và phóng khoáng, dám làm dám chịu của người bác, đối với một đứa trẻ thì tương lai còn rộng mở ở phía trước…/.