Đại Đường Đạo Soái

Chương 50: Có thể gọi lão công hay không?

Câu nói này quả nhiên là long trời lở đất!

Bọn người Đỗ Hà đến

muộn, khi bọn họ đến, trong Tây viện đã có rất nhiều người. Những người

này đều là đệ tử thế gia, vừa gặp nhau đã rôm rả nói chuyện. Phần lớn

ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trường Lạc công chúa.

Trường Lạc công chúa sớm đã đã đến tuổi kết hôn. Yến hội lần này, bên ngoài là chúc mừng sinh nhật của Trưởng Tôn hoàng hậu, nhưng cũng có một tin đồn khác. Trưởng Tôn hoàng hậu muốn mượn cơ hội này, gặp gỡ những công tử

thế gia xứng đôi với Trường Lạc, chọn lựa một phu quân phù hợp với nàng.

Trường Lạc công chúa vốn xinh đẹp như tiên nữ, đủ để hấp dẫn bất cứ ánh mắt kẻ nào. Mọi người chính vì ôm tâm nguyện này nên đều tập trung chú ý về

phía nàng, hy vọng có thể được nàng ưu ái. Chỉ có điều Trường Lạc công

chúa có vẻ không tập trung, mặc dù nàng vẫn lễ pháp trả lời những người

đến gần trò chuyện với nàng, nhưng trên mặt cũng thể hiện dáng vẻ không

muốn nói chuyện nhiều.

Những đệ tử thế gia này đều là những người thông minh, có lẽ bọn họ không phải thiên tài gì cả, nhưng vẫn biết

cách nhìn mặt nói chuyện cơ bản nhất. Bọn họ muốn tránh bị Trường Lạc

công chúa chán ghét, nên biết điều tránh ra, chỉ âm thầm chú ý, tìm kiếm cơ hội bắt chuyện.

Đột nhiên, Trường Lạc công chúa nở nụ cười.

Nụ cười này đúng như hoa quỳnh nở rộ, khiến cho tất cả những người âm

thầm chú ý đến nàng rộn ràng trái tim. Khi mọi người còn đang suy nghĩ

nguyên do, đã thấy Trường Lạc công chúa đi về phía bọn người Đỗ Hà, Lý

Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ.

Bọn người Đỗ Hà, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ hiện giờ đã là cầu thủ ngôi sao của Đại Đường, từ quan to hiển quý,

đến dân chúng bình dân, không có người nào không biết bọn họ. Mặc dù bọn họ thầm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được. Đỗ Hà là nhi

tử của Tể tướng đương triều, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ là tôn tử của

quân thần Lý Tĩnh Đại Đường, luận về thân phận địa vị, trong đám người

này không có ai có thể so sánh. Tất cả bọn họ cũng chỉ có thể thầm ôm

tiếc hận, biểu lộ thái độ không thèm để ý, nhưng lại càng chú ý đến cử

động ở đây. Câu nói của Đỗ Hà nhất thời khiến cho nhiều người tức giận.

- Đỗ Hà, ngươi giỏi lắm, lại dám đùa giỡn công chúa!

Trong đám người liên tiếp bộc phát ra những tiếng khiển trách.

Lý Vi Linh nãy giờ vẫn theo sát phía sau cũng nhảy ra, bày ra tư thế che chắn trước người Trường Lạc công chúa, kêu lên:

- Đồ khốn khiếp, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng khi dễ Trường Lạc tỷ tỷ!

Nàng gọi Trường Lạc công chúa là tỷ tỷ cực kỳ thân mật, xem ra cũng có quan

hệ không bình thường với Trường Lạc công chúa. Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp

Hủ cũng kinh ngạc nhìn Đỗ Hà. Bọn họ quen biết Đỗ Hà thời gian không

lâu, nhưng đã là bằng hữu tâm đầu ý hợp, cũng biết Đỗ Hà là người như

thế nào, lúc này đột nhiên nghe Đỗ Hà nói một câu như vậy, thật sự không hiểu thế nào.

Trường Lạc công chúa càng đỏ bừng mặt, sản sinh ra cảm lại xúc khó xử khác thường. Nàng vốn là người có tính cách đoan

trang hiền thục, loại hành vi ngang nhiên đùa giỡn này của Đỗ Hà không

khiến nàng vui, nhưng trong lòng nàng đã sớm có hình bóng Đỗ Hà, vì vậy

câu nói vừa rồi của Đỗ Hà khiến cho nàng cũng cảm giác rung động.

- Ối, ối….!

Đỗ Hà nhìn phản ứng xung quanh cũng ý thức được vấn đề, vội vàng lắp bắp nói:

- Đừng...... Đừng hiểu lầm, ta...... Ta nói là mèo, không phải nói người!

Hắn cố gắng trấn định, lại hỏi một lần nữa:

- Ta muốn hỏi có thể ôm con mèo này được không, con vật lông xù này thật đáng yêu!

Mọi người giờ mới hiểu được, thật tình trong đáy lòng bọn họ cũng không dám tin Đỗ Hà có lá gan đùa giỡn Trường Lạc công chúa trong hoàng cung.

Trường Lạc công chúa có vẻ khó chấp nhận câu hỏi này, nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu, sờ lên đầu chú mèo hoa, ý định đưa nó cho Đỗ Hà.

Khi Đỗ Hà đang muốn đưa tay đón lấy, một đôi tay nhỏ bé lại vượt lên trước đoạt lấy.

Lý Vi Linh cười đùa nói:

- Trường Lạc tỷ tỷ, hay là tỷ cho Linh Nhi, chơi trước đi......

Nàng chưa nói hết câu đã hét lên. Con mèo hoa rất có ác cảm với hành động

thô bạo của Lý Vi Linh, khi tay Vi Linh vừa chạm vào người nó, con mèo

đã nhảy xuống đất chạy đi.

Trường Lạc công chúa vội vàng kêu lên:

- Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!

Công chúa hạ lệnh, nguyên một đám mặt người dạ thú đang có ý đồ biểu hiện

bản lĩnh trước mặt Trường Lạc công chúa, vội vàng hành động. Bọn họ xắn

tay áo bay thẳng về phía con mèo hoa.

Con mèo hoa này tựa hồ rất

có linh tính, dùng bộ pháp linh xảo né tránh những kẻ cơ hội đang lao về phía nó, dáng vẻ giống như đùa giỡn. Thậm chí còn nhảy lên người đối

phương, dùng móng vuốt ôn nhu cào lên mặt hắn. Cả đám người chạy đi chạy lại, nhưng vẫn không ai bắt được con mèo, ngược lại khiến cho toàn bộ

Tây viện trở nên náo loạn.

Đỗ Hà đứng nhìn một đám người bị con

mèo nhỏ làm cho sứt đầu mẻ trán, không nhịn được bật cười, Trường Lạc

công chúa cũng bật cười. Lý Vi Linh càng không giữ gìn hình tượng, ôm

bụng cười ngặt nghẽo. Sau khi bị đoàn người vây hãm, con mèo hoa trèo

lên một cây đa trong hoa viên, đắc ý nhìn phía dưới. Một đám người vây

quanh dưới gốc cây, thực sự không thể làm gì.

Đỗ Hà và hai huynh

đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng chạy tới gốc cây, nhìn con mèo hoa

đang dương dương tự đắc ở trên. Đỗ Hà nói:

- Giúp ta một tay!

Hắn thấp giọng nhờ Lý Nghiệp Tự giúp hắn một tay. Lý Nghiệp Tự không chần

chừ, lập tức đứng tấn, hai tay khép lại. Đỗ Hà chạy nước rút, một cước

đạp lên lòng bàn tay Lý Nghiệp Tự, dùng sức đạp một cái, cùng lúc đó, Lý Nghiệp Tự cũng dùng lực, đẩy Đỗ Hà lên trên. Hai lực hợp nhất, Đỗ Hà

bay lên, một tay ôm con mèo hoa vào trong lòng.

Với khinh công

hiện giờ của Đỗ Hà, muốn làm được chuyện này, kỳ thật cũng không cần Lý

Nghiệp Tự trợ giúp, nhưng nếu sử dụng trước mặt nhiều người như vậy,

không tránh khỏi gây chấn động với mọi người, cho nên hắn mới nhờ Lý

Nghiệp Tự xuất lực che dấu.

Con mèo hoa này là giống thuần chủng

hiếm có, bộ lông toàn thân màu vàng kim óng ánh, cái đầu hình cầu, mặt

lớn, hai tai cân đối, đôi mắt màu vàng hình quả hạnh, hoa văn trên người giống như con hổ, thoạt nhìn rất uy phong mạnh mẽ. Đỗ Hà vuốt ve nó

trong lòng bàn tay, khẽ thổi chòm râu của nó.

Con mèo nhỏ kêu

“meo meo”, dùng móng vuốt cào lên mặt, dáng vẻ rất khoái trá. Đỗ Hà lại

thò tay khẽ vỗ về dưới cằm con mèo nhỏ, nó thoải mái nheo mắt, vẻ mặt

đầy hưởng thụ.

Đỗ Hà vui vẻ mỉm cười.

- Để ta ôm một lát, để ta ôm một lát!

Lý Vi Linh nhìn thấy biểu lộ đáng yêu của con mèo, thật sự rất thích thú,

cũng không để ý Đỗ Hà là tử địch của nàng, vội vàng chạy tới, thò tay

định ôm nhưng con mèo có vẻ không hiểu tình cảm của nàng, giơ móng vuốt

hù dọa. Lý Vi Linh sợ hãi vội vàng rút tay về, vẻ mặt u oán.

Đỗ Hà cười nói:

- Mèo vốn sợ hổ, ngươi giống như một con hổ cái, con mèo không ghét mới lạ!

Lý Vi Linh tức giận đá Đỗ Hà một cước, nhưng bị hắn dễ dàng tránh được.

Trong đám người có người mỉa mai nói:

- Đường đường là một đại nam tử lại đi thích tiểu động vật!

Đỗ Hà bình thản quay lại cười nói:

- Đỗ Hà này thích chó mèo thì thế nào? Liên quan gì đến ngươi!

Hắn cẩn thận giao con mèo lại cho Trường Lạc công chúa. Trường Lạc công

chúa thò tay ôm lấy, nhưng con mèo nhỏ tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời

vòng tay Đỗ Hà. Biểu lộ này của nó khiến Đỗ Hà bật cười không ngừng.

Trường Lạc công chúa cũng che miệng cười nói:

- Xem ra nó rất thích ngươi!

Ngừng lại một lát, nàng nói tiếp:

- Nếu tiên sinh thật sự yêu thích, Trường Lạc có thể tặng nó cho ngươi!

Đỗ Hà thật sự động lòng, từ trước đến giờ hắn rất yêu thích chó mèo, nhất là loại mèo hoa và chó ngao Tây Tạng.

Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể nuôi hai loại động vật này làm

bạn. Chỉ có điều Đỗ Hà nhận thấy Trường Lạc công chúa cũng rất yêu thích con mèo này, vì vậy lắc

đầu từ chối.

Hắn sợ Trường Lạc

công chúa không chăm sóc chu đáo được chú mèo này, vì vậy lập tức chỉ

cho nàng mấy lưu ý khi chăm sóc mèo hoa. Trường Lạc công chúa nghe rất

chăm chú, ghi nhớ từng cái một, cười khen:

- Tiên sinh biết thật nhiều!

Đỗ Hà nói:

- Nàng cũng đừng gọi ta là tiên sinh này, tiên sinh kia, ta thật sự không thích được gọi như vậy, ta còn trẻ mà.

- Vậy kêu là gì?

Trường Lạc công chúa ý tứ hỏi.

Đỗ Hà đáp:

- Cứ gọi ta là Đỗ Hà hay Thanh Liên đều được!

- Vậy ta gọi là lão công có được không?

Trường Lạc công chúa hơi đỏ mặt, kín đáo hỏi.