Đại Đường Đạo Soái

Chương 49: Để ta ôm một lát

Trưởng Tôn hoàng hậu lại một lần nữa chăm chú nhìn Đỗ Hà, vẻ hiếu kỳ

trong mắt càng thêm nồng đậm: Thư pháp danh gia, thi nhân, võ lâm cao

thủ…những danh xưng này xuất hiện trên người một thiếu niên 15 tuổi đều

khiến người ta không thể tưởng tượng được. Đỗ Hà hiện giờ còn chưa tới

20 tuổi mà đã tập trung tất cả những danh xưng này, điều này thật sự

khiến người ta khó tin.

Trưởng Tôn hoàng hậu thật sự muốn hiểu rõ Đỗ Hà, nhưng biết lúc này không phải lúc, vì vậy liền kéo Hồng Phất Nữ

đi về hướng đại điện. Đỗ Hà và Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cùng đi về

phía Tây viện, Lý Vi Linh cũng theo gót phía sau, chỉ có điều trong lòng nàng không ngừng mắng chửi Đỗ Hà đã đánh thắng nội tổ mẫu mà kính trọng nhất. Lý Nghiệp Tự thuở nhỏ đã thích võ nghệ, thấy Đỗ Hà còn trẻ như

vậy đã đánh thắng nội tổ mẫu của mình, thật sự rất bất ngờ, càng tỏ ra

hào hứng, trên đường đi liên tục thỉnh giáo Đỗ Hà những vấn đề khó khăn

về võ nghệ. Đỗ Hà thuận miệng trả lời, rất trôi chảy. Bọn họ vừa đi vừa

trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Tây viện của chính điện.

*************

Đông cung!

Đông cung nằm ở phía đông hoàng cung, là nơi thái tử ở. Thái tử là người có

địa vị đặc thù, là người sẽ thừa kế ngôi vua, cho nên có phụ tá của

mình, cơ cấu phụ tá giống như một triều đình thu nhỏ, liên tục vận

chuyển. Lý Thừa Càn là chủ nhân của Đông cung này. Lúc này Lý Thừa Càn

đã ăn mặc chỉnh tề, đang muốn tới chính điện của mẫu thân chúc thọ.

Đột nhiên được báo, Triệu quốc công Trưởng Tôn Vô Kỵ mang theo nhi tử Trưởng Tôn Trùng đến cầu kiến!

Lý Thừa Càn ngẩn người, lập tức mời bọn họ đến thư phòng. Khi tiến vào thư phòng, Lý Thừa Càn đã thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ và Trưởng Tôn Trùng đã đợi

trước ở đó. Lý Thừa Càn thân mật kêu “Cửu cửu”, lộ ra vẻ nhiệt tình.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lâu nay vẫn là người ủng hộ đáng tin của vị thái tử này, Lý

Thừa Càn cũng rất tôn trọng vị cửu cửu Trưởng Tôn Vô Kỵ. Mặc dù Lý Thừa

Càn có vẻ không thèm để ý đến những lời khuyên bảo của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng hắn biết rõ mình không thể rời bỏ sự ủng hộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ! Dù sao hắn chỉ là Thái tử, chứ không phải Hoàng đế.

Lý Thừa Càn

kêu người hầu mang nước trà, lại hỏi thăm ý đồ đến đây của cửu cửu. Ở

trước mặt Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không còn vẻ uy nghiêm như ở nhà, mà là vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ thân thiết, phối hợp với thân hình hơi mập mạp của hắn, thoạt nhìn giống như Phật Di Lặc.

- Kỳ thật lần này ta đến đây là vì Tiểu Khuyển! Tiểu Khuyển và nha đầu Trường

Nhạc từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chẳng qua trước kia Hoàng thượng

hứa hôn Trường Nhạc cho Đỗ Hà nên đành từ bỏ. Hiện giờ hôn sự này đã hủy bỏ, Trường Nhạc cũng đã đến tuổi thành thân.

Lão phu muốn tác hợp hôn sự cho bọn chúng, cho nên hy vọng Thái tử có thể nói giúp mấy lời trước mặt Hoàng hậu!

Lý Thừa Càn thoáng lộ ra thần sắc nghi hoặc:

- Cửu cửu hình như lo việc bao đồng, theo ta được biết, mẫu hậu rất coi

trọng biểu đệ. Ta sớm đã xem biểu đệ như đệ muội rồi, chỉ cần cửu cửu

nói với mẫu hậu một tiếng, ta thấy chuyện này có thể thành.

- Nếu như vậy, lão phu cũng sẽ không mặt dày đến tìm Thái tử rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói:

- Đều do Khuyển tử nóng giận làm hỏng chuyện, vì chút chuyện nhỏ làm

Hoàng thượng tức giận. Hơn nữa, Thái tử cũng biết gần đây danh tiếng Đỗ

Hà vang vọng khắp nơi, rất được Hoàng thượng tin dùng. Hoàng thượng

không những tính toán địa vị thân phận nâng cốc trò chuyện với hắn, lại

còn để một người ngoài ngủ lại hoàng cung, thậm chí còn đem Bàn Long

kiếm của mình đưa cho hắn. Đừng nói là lão thần chúng ta, ngay cả hoàng

tử cũng không có vinh dự đó!

Trưởng Tôn Vô Kỵ buồn bực nói, trong lời nói đầy ý ám chỉ.

Nghe xong lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thừa Càn không nhịn được “hừ” một tiếng, trong lòng cũng thầm thấy bất mãn!

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói tiếp:

- Thái tử cũng biết, nha đầu Trường Nhạc ưa thích thư pháp hội họa, Đỗ Hà vừa trở thành thư pháp danh gia, thái độ của Trường Nhạc đối với hắn

lập tức thay đổi. Cộng thêm Hoàng thượng lại rất tin dùng hắn, Trường

Nhạc rất có thể lại một lần nữa hứa hôn với Đỗ Hà. Cho nên, lão phu chỉ

có thể mặt dày đến nhờ cậy Thái tử.

- Chuyện này......

Thừa Càn nghe xong nguyên do, thật sự cũng thấy phân vân. Nếu vì Trưởng

Tôn Trùng mà đắc tội với Đỗ Hà được Lý Thế Dân tin dùng và Đỗ Như Hối

phía sau Đỗ Hà cũng không phải quyết định sáng suốt.

Trưởng Tôn

Vô Kỵ cũng không cảm thấy bất ngờ với phản ứng của Lý Thừa Càn. Hắn rất

hiểu vị chất nhi này của mình, cũng bởi vì hiểu rõ cho nên cũng có thể

lợi dụng, khống chế hoàn toàn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Kỳ

thật lão phu cũng không để ý Trường Nhạc có thể trở thành con dâu của

Trưởng Tôn gia hay không, nhưng điều khiến lão phu lo lắng chính là

Trường Nhạc trở thành con dâu của Đỗ gia. Nha đầu Trường Nhạc rất được

Hoàng thượng và Hoàng hậu thương yêu, cưng chiều, nếu trở thành con dâu

của Đỗ gia, sẽ rất bất lợi đối với Thái tử và lão phu!

Lý Thừa Càn khó hiểu nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói vậy là sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Đỗ Như Hối là người Kinh Triệu Đỗ Lăng (khu vực Trường An thành phố Tây An, Thiểm Tây, Trung Quốc bây giờ), sinh ra trong nhà thư hương thế

gia, suy nghĩ xử sự đều coi trọng nho học chính thống Trung Hoa. Hắn

thường phê bình kín đáo phong cách người Hồ của thái tử, thậm chí có ý

xem thường. Cho nên hắn thường khen Lý Thái tài văn trác tuyệt, còn

chẳng quan tâm đến Thái tử.

Lý Thừa Càn hoảng sợ đứng dậy, thấp giọng hô nói:

- Đỗ tướng là người của Lý Thái?

Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:

- Không phải, Đỗ Như Hối là người của Hoàng thượng, hắn chỉ trung thành

với Hoàng thượng. Nhưng hắn thích Lý Thái, không thích Thái tử. Còn nữa

Đỗ Như Hối có một đệ đệ tên là Đỗ Sở Khánh, hiện giờ Đỗ Sở Khánh chính

là một trong những phụ tá quan trọng dưới trướng Lý Thái.

Chỗ cao minh của Trưởng Tôn Vô Kỵ là nói nửa thật nửa giả, khiến người ta không thể nào phân biệt đúng sai. Nếu lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ một mực hạ

thấp Đỗ Như Hối, Lý Thừa Càn tuyệt đối không tin lời hắn. Nhưng hắn lại

thay đổi cách nói, làm cho Lý Thừa Càn không thể không tin.

Bởi

vì Đỗ Như Hối là người đứng đầu mười tám vị học sĩ của Đại Đường, cũng

là một vị đại nho nổi tiếng, giống như thầy của hắn Khổng Dĩnh Đạt, bọn

họ bài xích văn hóa Đột Quyết cũng không có gì kỳ quái. Đỗ Sở Khánh quả

thật cũng là phụ tá trọng yếu dưới trướng Lý Thái.

Thần sắc của Lý Thừa Càn bắt đầu trở nên âm lãnh.

*********

Tây viện của chính điện là một hoa viên rộng lớn, bố cục tổng thể lấy ao

nước làm trung tâm, đình đài lầu các đều được xây dựng gần nước, có đình các nổi trên mặt nước, theo phong cách vùng sông nước Giang Nam.

Chủ thể kiến trúc Hương Viễn lâu nằm ở bờ nam ao nước, ngăn cách ao và chủ

cảnh bằng hai ngọn sơn đảo, nước ao trong suốt mênh mông, trên mặt là

hoa sen thơm ngát, phía trên sơn đảo cây cối rậm rạp, giữa hai khe núi

có một cây cầu nhỏ. Trên sơn đảo có các tiểu đình, phía tây là Tuyết

Hương Úy Vân đình, phía đông có Đãi Sương đình, cảnh sắc bốn mùa hoàn

toàn khác nhau.

Ở hậu thế Đỗ Hà không ít lần xông vào phủ đệ của

những nhà giàu có, kiến trúc tòa thành của bọn họ được xây dựng theo

phong cách cổ điển Châu Âu, nhưng so sánh với hoa viên này, chênh lệch

không thể nào tưởng tượng.

- Không ngờ ở vùng Tây Bắc này lại có một đình viện theo phong cách vùng sông nước Giang Nam.

Đỗ Hà cảm khái nói.

- Đó là vì mẫu hậu ta yêu thích cảnh sắc sông nước Giang Nam hiền hòa,

nhưng vì sức khỏe không cho phép, không thể nào đi đường xa, vì vậy phụ

hoàng đã đặc biệt lệnh cho người giỏi tay nghề kiến tạo Tây viện này

theo cảnh sắc truyền thống vùng sông nước Giang Nam, để cho mẫu hậu lúc

rãnh rỗi, có thể cảm thụ cảnh vật nơi đó.

Trường Nhạc công chúa

ôm một thứ lông lá, cười nói thản nhiên đi đến phía trước, giải thích

nghi vấn Đỗ Hà, sau đó lập tức thi lễ:

- Trường Nhạc xin cám ơn các vị đã tới chúc thọ mẫu hậu, giờ lành chưa tới, kính xin các vị cứ nghỉ ngơi trong nội viện.

Đỗ Hà sững sờ nhìn con vật lông lá trong lòng Trường Nhạc công chúa, đó chính là một con mèo hoa.

Trong mắt Đỗ Hà hiện ra tinh quang lấp lánh: Từ nhỏ, Đỗ Hà đã vô cùng yêu

thích chó mèo, nhưng vì hắn thường xuyên ở ngoài, không thể nuôi nấng

bọn chúng được. Lúc này hắn nhìn thấy một con mèo hoa rất đáng yêu,

trong lòng nhất thời cảm thấy ngứa ngáy.

- Có thể để ta ôm một lát được không?

Đỗ Hà nói với Trường Nhạc công chúa.