Đối mặt với đại quân của Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi, Quân Tử Thành chỉ có thể tử thủ. Chiến sự chạm vào là nổ, các thương nhân cho rằng không thể nhanh như vậy khi nghe hai bên đánh lên, khẩn trương chuyển hướng đến các cửa thành khác.
Úc Bá Phi mặc dù có tám vạn quân, nhưng không thể khá hỏng cả ba cửa thành, bởi vì một khi phân tán lực lượng, nếu viện quân của Phó Nguyên Thành đúng lúc tới, họ sẽ bị bao vây, cực kỳ bất lợi.
Nhưng binh lính lại không chịu mở cửa thành thả họ ra ngoài. Binh lính không thể xác định bên ngoài có mai phục hay không, nếu có, mở cửa thành tương đương ‘mời’ họ vào, đến lúc đó sẽ càng thêm hỗn loạn, thậm chí có khả năng bị người mưu đồ gây rối sấn hư mà nhập lợi dụng sơ hở.
Một đám người chen chúc ở hai cửa thành, cơ hồ không có chỗ đặt chân, ầm ĩ như cái chợ.
“Đông môn đang đánh giặc, Nam cùng Bắc môn lại không có quân đội mai phục bên ngoài, tại sao không cho chúng ta ra ngoài?”
“Chúng ta muốn ra khỏi thành, cho chúng ta ra ngoài.”
“Phó Nguyên Thành vô năng, đại quân đánh tới cửa thành, hắn chỉ có thể tử thủ, người như vậy căn bản không xứng làm hoàng đế!”
……
Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm như vậy, binh lính thủ thành tức khắc biến sắc. Họ muốn tìm người kia thì người đó đã biến mất, ở một góc khác vang lên những câu tương tự, liên tiếp.
Giọng họ rất lớn, cơ hồ tất cả mọi người đều nghe thấy. Một vài người bởi vì vẫn luôn không ra được, khi những lời này truyền tới tai điểm, sự tức giận như tìm được chỗ phát tiết, ngày càng nhiều người phụ họa.
Một tên lính nhất thời sốt ruột, đao trong tay lập tức vung về phía một thương nhân gần đó. Máu trào ra khỏi trán của hương nhân. Mọi người bị kích thích đến đỏ mắt, phẫn nộ không sợ chết xông đến cửa thành. Mọi chuyện lập tức trở nên hỗn loạn, bọn lính tức khắc hoảng loạn, nếu cửa thành bị phá, tất cả họ sẽ bị phạt.
Thấy vậy, một người giấu mình trong một góc vừa lòng cười, xoay người rời đi.
Khi binh lính sắp thủ không được, viện thủ rốt cuộc chạy tới, cấm vệ quân mặc giáp đỏ từ hai bên đường phố trào ra, lập tức vây quanh hiện trường.
Không bao lâu, tình huống cuối cùng được khống chế, nhưng bởi vì là thời kỳ phi thường, không có dư thừa nhân thủ cho nên bá tánh gây chuyện cuối cùng vẫn chạy thoát. Trong phạm vi mười mét cách cửa thành không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Một cửa thành khác cũng xảy ra tình huống tương tự, may mà đều được khống chế.
Cùng lúc đó, Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương đang cố gắng tốc chiến tốc thắng. Sinh hoạt vài thập niên ở Quân Tử Thành, họ biết rõ binh lính thủ thành có nhược điểm gì, nói trắng ra là an nhàn quá lâu, đã sớm mất đi nhuệ khí thấy chết không sờn.
Quân Tử Thành là hoàng thành, cơ bản không có khả năng sẽ phát sinh chiến tranh, chính suy nghĩ làm rất nhiều binh lính sơ sẩy rèn luyện, vừa thấy quân đội đông đúc dưới thành đã khϊế͙p͙ đảm.
Úc Bá Phi lợi dụng tâm lý này của họ. Sống ở biên quan nửa năm, đánh vài tháng với quân đội Dung Quốc, thuộc hạ binh lính của hắn cũng bị tôi luyện ra hình ra dáng.
Tám vạn đại quân đối chiến với quân đội vạn người của Quân Tử Thành, ba canh giờ sau, họ bắt đầu cảm thấy vô lực, hai bên đều có tử thương, cửa thành máu chảy thành sông, mọi người vẫn luôn sinh hoạt an nhàn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Màn đêm buông xuống, Úc Bá Phi thấy binh lính đã bắt đầu mệt mỏi, không thể không hạ lệnh nghỉ ngơi.
Không trung bị mây đen bao trùm, cơ hồ không thể thấy ngôi sao lập loè, giống như tâm tình bá tánh trong thành, đen nghìn nghịt một mảnh, đêm nay chú định là một đêm không tầm thường.
Hoàng cung, giờ Dần
Ngự thư phòng giờ này vẫn đèn đuốc sáng trưng. Phó Nguyên Thành chỉ cần tưởng tượng đến chiến sự đã lo lắng đến ngủ không yên, trong lòng cũng có cảm giác bất an.
Loại cảm giác khi thị vệ tiến vào thông báo rốt cuộc được chứng thực, “Hoàng Thượng, việc lớn không tốt, Đông môn mở!”
Phó Nguyên Thành tối sầm mặt, hắn cho rằngmình xuất hiện ảo giác, “Đông môn sao lại mở? Chẳng lẽ là Cung Phó thống lĩnh?”
Hắn chỉ có thể nghĩ đến Cung Vân trước tiên, lúc này Lưu Vân đang mang binh đi chặn đội quân đường thủy của Úc Bá Phi, cho nên hắn chỉ có thể giao trọng trách gác trụ cửa thành cho Cung Vân. Cung Vân từng là thủ hạ Úc Bá Phi, có khả năng vì tình vì nghĩa mà mở Đông môn.
Ngoài dự đoán, thị vệ lắc đầu phủ nhận, “Không phải Cung Phó thống lĩnh, là tên thương nhân mấy ngày trước báo tin phát hiện đội quân ở vùng ngoại ô. Thương đội của hắn tựa hồ trà trộn vào, đánh bất tỉnh vài tên lính rồi mở cửa thành. Hiện giờ, quân địch đã xông về phía hoàng cung.”
Phó Nguyên Thành run run.
Chu Thành bùm một tiếng quỳ xuống, “Hoàng Thượng nhanh chạy, nhân lúc Tam hoàng tử còn chưa tới, chỉ cần Triệu tướng quân trở về, Hoàng Thượng có thể một lần nữa đoạt lại Quân Tử Thành.”
Phó Nguyên Thành cơ hồ thở không nổi, hắn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hiện tại lại bị buộc đến không thể không rút khỏi Quân Tử Thành?
“Hoàng Thượng, không nhanh sẽ không kịp nữa.”
Đúng như Chu Thành nói, chỉ cần Triệu Nghị trở về, hắn tùy thời có thể đoạt lại hoàng cung, không cần ở chỗ này vì sĩ diện nhất thời. Huống chi nếu rơi vào tay Phó Nguyên Dương, Phó Nguyên Dương tuyệt đối sẽ lấy mạng hắn trước tiên đề phòng hậu hoạn.
Mang theo vài vật quan trọng, Phó Nguyên Thành được thủ hạ cùng rất nhiều cấm vệ quân trung thành yểm hộ rút lui về hướng cửa hoàng cung.
Tốc độ của họ rất nhanh, nhưng Phó Nguyên Dương cũng không chậm. Cửa thành mở ra, hắn cùng Úc Bá Phi chia làm hai đường, hắn trực tiếp mang theo hai ba vạn đại quân chạy về phía hoàng cung, Úc Bá Phi mang theo số quân còn lại chống đỡ cấm vệ.
Hai bên chạm mặt trước cửa cung. Chu Thành không ngờ Phó Nguyên Dương lại nhanh như vậy, phía sau còn có mấy vạn đại quân, họ hiện tại chỉ có mấy ngàn người căn bản không phải đối thủ, lập tức lệnh cho cấm vệ đóng cửa hoàng cung.
Lúc họ chuẩn bị rút sang cửa khác, thanh âm kiêu ngạo của Phó Nguyên Dương từ bên ngoài vang lên.
“Phó Nguyên Thành, ngôi vị hoàng đế thuộc về bổn vương!”
Biết rõ những lời này là khiêu khích, Phó Nguyên Dương muốn giữ hắn lại, Phó Nguyên Thành vẫn tức giận nổi trận lôi đình. Nghĩ rằng chiếm được Quân Tử Thành là có phần thắng rất lớn, không ngờ Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi đã sớm có chuẩn bị. Đám ô hợp này lại có thể bức hắn không thể không tạm thời rời khỏi hoàng cung.
Cục tức này hắn không nuốt nổi.
“Hoàng Thượng!” Chu Thành thấy hắn âm tình bất định đứng tại chỗ, lo lắng gọi một tiếng.
“Phó Nguyên Dương, ngươi cho rằng ngươi hiện tại thành công sao?” Phó Nguyên Thành nhìn chằm chằm cửa cung đóng chặt, bình tĩnh trở lại, “Trẫm là trữ quân danh chính ngôn thuận, trên tay có chiếu thư truyền ngôi của phụ hoàng được Hoàng gia gia thừa nhận (*), ngươi thì sao? Tội danh mưu phản sẽ luôn đè trên đầu ngươi, sẽ không ai phục ngươi, Phó Vương phủ chỉ sợ cũng sẽ không thừa nhận một hoàng tử phản nghịch, ngươi cảm thấy có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế sao?”
Nghe vậy, Phó Nguyên Dương thoáng chốc trầm mặt, “Phó Vương phủ sao có thể làm khó được ta. Bổn vương đã sớm không vừa mắt lão đông tây kia. Bổn vương đăng cơ, đầu tiên sẽ làm thịt lão đông tây kia.”
“Ha ha.” Phó Nguyên Thành cười ra tiếng. “Phó Nguyên Dương a Phó Nguyên Dương, ngươi không khỏi quá tự cho là đúng, Phó Vô Thiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, ngươi muốn đăng cơ xưng đế còn phải qua cửa của hắn.”
Phó Nguyên Dương cười to, “Chê cười, hắn đã không có binh quyền, có thể làm gì ta. Giải quyết ngươi, bổn vương lập tức phái người đi san bằng Phó Vương phủ.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên từ phía sau. Phó Nguyên Dương biến sắc, quay đầu phát hiện đi đầu là cữu cữu mới thở nhẹ nhõm một hơi.
Hắn lại yên tâm quá sớm. Đằng sau đại quân của Úc Bá Phi có một đại quân khác, cầm đầu là Triệu Nghị cùng một vị tướng lãnh chưa bao giờ gặp.
Phó Nguyên Dương hoảng hốt. Hắn trước cũng thu được tin Triệu Nghị rời Quân Tử Thành tìm viện binh, cũng thành công, nhưng không thể về nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải chính Ngọ, sớm hơn ba bốn canh giờ, chẳng lẽ tình báo của họ sai lầm?
Sự thật trước mắt không cho hắn thời gian tự hỏi. Triệu Nghị mang đến vài vạn quân, mênh mông đứng ngoài cửa cung. Bá tánh bị dọa phải trốn trong nhà không dám ra.
Hai quân đối chọi, mùi thuốc súng tràn nhập.
Trong cung, Phó Nguyên Thành cảm thấy không đúng lập tức dẫn người đi lên tường thành. Từ trên nhìn xuống, Triệu Nghị xuất hiện trong tầm nhìn, đường phố đều bị phá hỏng. Mọi người vui sướng, đều có cảm giác được trọng sinh.
Triệu Nghị cũng thấy Phó Nguyên Thành đứng trên tường thành, lập tức la lớn: “Thần cứu giá chậm trễ, vọng Hoàng Thượng thứ tội!”
(*): Xin lỗi vì phá mood, tui chỉ buồn cười quá. Đọc lại dòng này, thứ duy nhất tui nghĩ đến là
Phó Nguyên Thành cầm chiếu thư, nói: ‘Chiếu thư của trẫm là hàng thật giá thật, hàng Việt Nam chất lượng cao được chứng nhận ai-sô(ISO) 9001
Ôi mấy mục quảng cáo cũ cũ hồi trước lúc nào cũng có câu này!