Cửa thành đóng lại làm rất nhiều người không kịp rời đi đều bị nhốt tại trong thành. Rất nhiều người đều không nghĩ hai quân sẽ ở lúc này đột nhiên đánh lên.
Chẳng có điềm báo nào, bá tánh trở tay không kịp chỉ có thể tạm thời ở lại Quân Tử Thành, nhưng khi họ nghe nói đội quân ngoài thành còn nhiều hơn đội quân của người cầm quyền hiện tại, rất nhiều người đều bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vì không rõ trận này sẽ liên tục bao lâu, bên trong thành thậm chí bạo phát hiện tượng cướp đoạt lương thực. Các cửa hàng lương thực bị tranh đoạt sạch sẽ, có thương nhân nhân cơ hội này đầu cơ tích trữ nâng giá, thu lợi nhuận kếch xù.
Trước kia hành vi này tuyệt đối là tìm chết. Hiện tại dù giá lương thực cao đến mấy cũng có rất nhiều người mua, tiền hết thì có thể kiếm, nếu bị đói chết thì có tiền cũng không thể tiêu.
Duy nhất không có biến hóa đại khái chỉ có Phó Vương phủ.
Nhờ Trịnh Quân Kỳ, vì chế tác son phấn, An Tử Nhiên bảo Tô quản gia vận chuyển rất nhiều gạo tới, đều đang chất trong kho của Vương phủ, đủ cho Vương phủ trên dưới ăn một, hai tháng cũng không có vấn đề.
Nhưng An Tử Nhiên thấy kỳ thật không cần thiết, bởi vì trận này tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu.
Duy nhất làm hắn cảm thấy không tiện chính là cửa thành bị phong tỏa, hắn tính toán đến tiểu nông trường ở ngoại ô nhìn xem. Từ khi phát hiện có người nước khác ẩn vào Đại Á, hắn vẫn luôn lo lắng những người đó sẽ phát hiện tiểu nông trường, không ngờ Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi đột nhiên tấn công, làm hỏng kế hoạch của hắn.
“Không tốt!” Đúng lúc này, Thiệu Phi đột nhiên vội vội vàng vàng vọt vào.
“Hấp tấp bộp chộp, lại làm sao vậy?” Chung Nguyệt vài bước tiến lên túm chặt cánh tay hắn. Quản Túc không có mặt, loại tính cách gặp phải chuyện liền dựng lông của hắn liền không có người vuốt lông.
Thiệu Phi tránh ra, lần này không cùng nàng tranh cãi, trực tiếp nói với An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vẫn bình tĩnh vô cùng: “Ta vừa mới ở bên ngoài nghe được một tin, hình như là quân đội đóng ở ngoài thành chuẩn bị tấn công Quân Tử Thành đột nhiên tăng nhiều, không biết từ nơi nào chạy ra, lập tức lên đến vài vạn.”
Theo lý thuyết, đội quân đi đường thủy đã bị chặn đứng, không có khả năng đột nhiên xuất hiện thêm nhiều như vậy, dù đi đường sâu đường nhỏ cũng không có khả năng, nhiều lắm chỉ có mấy ngàn người mà thôi, tuyệt đối không quá một vạn.
“Vương gia, Vương phi nói đây là vì cái gì?” Thiệu Phi như thế nào cũng không nghĩ ra.
Chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu, Chung Nguyệt cũng lười mắng hắn vụng về.
“Nếu không phải đường thủy thì khẳng định là đường bộ.” An Tử Nhiên bình tĩnh nói, tuyệt đối không thể bằng đường không.
Thiệu Phi ra sức suy nghĩ một hồi.
Chung Nguyệt không nhìn nổi, nói: “Ngươi thật là ngốc hết thuốc chữa, đường thủy không có khả năng, núi sâu đường nhỏ cũng không có khả năng, như vậy đương nhiên là đi đường khác, trước không phải đã phân tích vài loại tình huống sao?”
Thiệu Phi ‘a’ một tiếng, cuối cùng nghĩ ra, hắn quả nhiên không thích động não, tình huống thứ ba còn không phải là cải trang thành bình dân bá tánh hoặc dân chạy nạn linh tinh sao, bởi vì không ai nghĩ đến cho nên sẽ có vẻ xuất kỳ bất ý.
“Chúng ta chẳng phải là bị vây ở Quân Tử Thành ra không được?”
Mấy người tức khắc quay qua nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên bắt chéo chân, tư thái tùy ý, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác nguy cấp khẩn trương, vui đùa nói: “Đúng vậy, ra không được, làm thế nào mới tốt đây?”
“Vương gia rốt cuộc phái Quản Túc đi làm cái gì?” Thiệu Phi nhịn không được hỏi. Họ đã rời đi một thời gian, đến bây giờ cũng không có tin tức, hắn đặc biệt tò mò Vương gia có phải đang chuẩn bị đại sát chiêu gì. Hắn có thể khẳng định Vương gia tuyệt đối sẽ không cho Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương đánh quá lớn. Nhưng phải giúp Phó Nguyên Thành kế vị, hắn vẫn có điểm khó chịu.
“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, đến lúc đó sẽ biết.” Chung Nguyệt đánh gãy.
“Nói như thể ngươi một chút cũng không muốn biết ngay bây giờ, đừng cho là ta không biết, ngươi trong lòng nhất định cũng rất hiếu kì.” Thiệu Phi không phục nói.
Chung Nguyệt ôm ngực, nhướng mày nói: “Ta xác thật một chút cũng không muốn biết, bởi vì ta đã biết.”
Thiệu Phi sửng sốt, chợt cất cao thanh âm: “Nà ní?”
(Himeko: Nani, cái gì, tiếng Nhật, tui thấy khá hài. Nếu minna khó chịu, tui sẽ sửa lại.)
Chung Nguyệt không để ý đến hắn. Thiệu Phi không bám lấy An Tử Nhiên mà dính lên Chung Nguyệt, cuốn chặt đến nàng phải hối hận đã nói cho hắn, ai mà biết một nam nhân lại dính người như vậy.
An Tử Nhiên lắc lắc đầu, Thiệu Phi kẻ dở hơi, hắn có mặt một ngày, Vương phủ cơ bản sẽ không im ắng, mỗi ngày đều ồn ào nhốn nháo, bên ngoài phỏng chừng cũng không náo nhiệt như Phó Vương phủ.
Tình huống Thiệu Phi nói là thật, viện quân của Úc Bá Phi tới nhanh hơn tưởng tượng. Phó Nguyên Thành cũng không ngờ được, không mất hai ngày, Triệu Nghị còn chưa về kịp, đại quân của Úc Bá Phi đã tới rồi, giờ mới hiểu Úc Bá Phi thật sự để mấy vạn đại quân cải trang thành bình dân bá tánh cùng dân chạy nạn, vô thanh vô tức tiến quân.
“Một đám phế vật!” Phó Nguyên Thành tức giận quét hết tấu chương trên bàn quét xuống đất.
Chu Thành không dám lên tiếng. Cung Vân cũng không nói gì, lần này là họ tính sai, không ngờ Úc Bá Phi mạo hiểm lựa chọn con đường nhất không có khả năng.
“Triệu Nghị có thể về nhanh nhất là khi nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, nhanh nhất là một ngày.”
Phó Nguyên Thành không kịp thở, một người cấm vệ lại mang đến một tin xấu, Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương đã xuất hiện ngoài cửa thành, nói muốn đàm phán với Phó Nguyên Thành, nếu như không thấy thì hai canh giờ sau sẽ công thành.
Công thành sẽ gây bất lợi với hắn, Phó Nguyên Thành mặc dù có huấn luyện cả vạn cấm vệ quân, nhưng vẫn không thể so với tám vạn đại quân ngoài thành, hai đấm khó địch bốn tay huống chi là một chọi tám, trừ phi là đi chịu chết, hơn nữa Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương có bị mà đến.
Phó Nguyên Thành quyết định đi gặp.
Hai canh giờ không nhiều lắm, điều binh khiển tướng đã mất một canh giờ, khi hắn đứng trên tường thành, hai canh giờ vừa vặn qua.
Đội quân đông đúc rậm rạp uy hϊế͙p͙ cửa thành, Phó Nguyên Thành liếc mắt thấy Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi cưỡi đại mã trong đám người, hai người đều mặc giáp tướng lãnh, tựa nhận thấy tầm mắt hắn, Phó Nguyên Dương ngẩng đầu.
Hai đôi mắt nhìn nhau lập tức tạo ra ánh lửa bùm bùm, sấm sét ầm ầm, hai bên đều không cam lòng.
“Phó Nguyên Dương, Úc Bá Phi, hai ngươi dám tạo phản, coi rẻ trẫm, không sợ trẫm xử tội Úc gia cùng Úc Hoàng quý phi sao?” Phó Nguyên Thành chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống hai người, trong ánh mắt âm trầm toàn là sát ý, hắn đã quyết định, dù hai người này cuối cùng chủ động đầu hàng, hắn cũng sẽ không buông tha.
Phó Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, còn chưa đăng cơ đã tự xưng trẫm, cho rằng mình đã ngồi ổn ngôi vị hoàng đế sao? Hắn không tin phụ hoàng thật sự viết chiếu thư truyền ngôi, chiếu thư kia nhất định là giả.
“Phó Nguyên Thành, chúng ta nếu dám xuất hiện ở chỗ này tự nhiên cái gì cũng không sợ. Còn ngươi, tội danh giả mạo chiếu thư truyền ngôi, mưu sát Tiên Hoàng cũng đủ để ngươi chết một trăm một ngàn lần!”
Ánh mắt Phó Nguyên Thành ngưng lại, “Chiếu thư truyền ngôi được chính Hoàng gia gia thừa nhận. Còn mưu sát Tiên Hoàng, Phó Nguyên Dương, cái cớ này ngươi cũng bịa đặt ra được, muốn làm hoàng đế đến điên rồi sao. Thông minh thì lập tức đầu hàng, trẫm có thể suy xét tha các ngươi một mạng.”
“Đó chỉ là thủ đoạn lừa gạt thế nhân của ngươi mà thôi, chân tướng thế nào, chính ngươi trong lòng rõ ràng. Hôm nay, ta cùng cữu cữu thế phụ hoàng diệt trừ ngươi kẻ soán vị, an ủi phụ hoàng trên trời có linh thiêng.”
Giọng Phó Nguyên Dương rất lớn, lời hắn nói nhanh chóng lan truyền trong Quân Tử Thành.
Trên thực tế, Phó Nguyên Dương chỉ suy đoán mà thôi, hắn không có chứng cứ chứng minh chiếu thư truyền ngôi là giả, cũng không có chứng cứ chứng minh hắn giết phụ hoàng, nhưng muốn danh chính ngôn thuận tạo phản cũng chỉ có cớ này, nếu không cho dù cuối cùng họ thắng, dân chúng cũng sẽ không ủng hộ.
“Phó Nguyên Dương, ngươi nếu dám động thủ, trẫm sẽ lập tức giết mẫu phi của ngươi cùng Úc Chính.”
Sớm đoán được Phó Nguyên Thành sẽ lấy ông ngoại cùng mẫu phi ra uy hϊế͙p͙, Phó Nguyên Dương đã chuẩn bị tâm lý. Muốn làm nghiệp lớn thế tất sẽ có người phải hy sinh, hắn chỉ có thể thực xin lỗi mẫu phi cùng ông ngoại, lúc trước hắn cũng muốn mang mẫu phi cùng ông ngoại đi, chỉ là họ không chịu.
Hắn định mở miệng thì cánh tay đột nhiên bị bắt lấy. Phó Nguyên Dương quay đầu thấy cữu cữu lắc đầu. Úc Bá Phi không có ý chí sắt đá, hai người một là tỷ tỷ, một là cha, hắn không thể làm lơ an nguy của hai người.
“Cữu cữu, đây là cơ hội cuối của chúng ta.” Phó Nguyên Dương hít sâu một hơi, hắn cũng đâu muốn thấy cảnh tượng đó, nhưng tới nước này rồi, họ đã không có đường lui, chỉ có thể căng da đầu đi tiếp. Nếu cữu cữu không làm được, hắn nguyện ý làm thay, nói xong liền dứt ra.
Úc Bá Phi thống khổ nhắm mắt lại, họ xác thật đã không thể quay đầu lại, hắn muốn bảo hộ người nhà, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chịu chết, hoàn toàn đi ngược ước nguyện ban đầu.
Nếu có thể quay lại……