Đại Địa Chủ

Chương 203: Lão nam nhân

Ba người trở lại Phó Vương phủ sớm hơn dự định ba mươi phút, cho nên khi thấy họ, Phó Dịch cùng lão Vương gia đều có chút bất ngờ, còn tưởng mấy đứa khả năng sẽ đi chơi lâu chút, dạo chợ hoa chẳng hạn, khó có khi tiểu bao tử được đi ra ngoài chơi.


“Hai đứa làm sao vậy?” Phó Dịch phát hiện ánh mắt cháu trai cùng vợ nó thỉnh thoảng lại rơi trên người mình, còn tưởng hắn ăn mặc có gì không đúng, cúi đầu nhìn, có khác gì ngày thường đâu.


Tiểu bao tử đã bắt đầu gật gù, đôi mắt sắp không mở ra được. An Tử Nhiên giao bé cho Thu Lan mang về phòng.
Phó Dịch bị làm cho không thể hiểu được, hai đứa không nói lời nào như thể đang là ủ nhiệt cho điều sắp nói. Sự thật đúng là như thế.


“Tiểu thúc hôm nay có gặp Trịnh cô nương không?”
Đối với vấn đề không đầu không đuôi này, Phó Dịch trong mắt chỉ nhanh chóng hiện lên một tia quái dị nghi hoặc sao họ biết, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, “Ta hôm nay không gặp được nàng, có vấn đề gì?”


An Tử Nhiên nói: “Con cùng Vương gia ở An gia tửu lầu thấy nàng.”
Phó Dịch nhướng mày, “Sau đó?” Những lời này khẳng định còn chưa hết.


“Trác Hải Đường thấy nàng cùng Chúc gia Đại công tử Chúc Tấn Minh dùng bữa. Hai người nói chuyện không khí thực hòa hợp, nhưng không giống như đang nói sinh ý, bởi vì Chúc gia bán lá trà.” Phó Vô Thiên nói trực tiếp sảng khoái.


“Cái gì?” Lão Vương gia phản ứng lại đầu tiên. Ông đã coi Trịnh Quân Kỳ là con dâu tương lai. Tiểu nhi tử vất vả lắm mới có hảo cảm với một nữ tử. Nếu lần này thất bại thì về sau cơ hội sẽ càng nhỏ. “Hai đứa xác định?”


An Tử Nhiên trả lời: “Hẳn là thật, nghe nói Chúc gia Đại công tử ba bốn ngày trước tìm bà mối đề thân với Trịnh gia. Trịnh cô nương hẳn còn chưa đáp ứng, nhưng sau bữa cơm này thì không nhất định, con thấy họ tựa hồ trò chuyện rất vui.”


Phó Dịch trầm mặc, ba bốn ngày trước là sau ngày hắn và Trịnh Quân Kỳ dùng bữa ở An gia tửu lầu. Sau đó, Trịnh Quân Kỳ rất ít khi đến tiệm vải, hắn chỉ gặp lại nàng đúng một lần, vẫn là hắn cố ý tìm đến xưởng mới gặp được. Nhưng tuy là thế, họ cũng không nói được mấy câu, bởi vì Trịnh Quân Kỳ rất bận, bận đến cơ hồ không có thời gian chiêu đãi hắn.


“Tiểu thúc, có phải hai người có hiểu lầm gì không?” An Tử Nhiên thử hỏi. Hắn có thể khẳng định Trịnh Quân Kỳ nhất định thích tiểu thúc. Nữ nhân gặp được nam nhân mà mình thích không nhiều, như Trịnh Quân Kỳ hẳn là càng quý trọng tình cảm này mới đúng, không lý nào đột nhiên thay đổi thái độ, trừ phi giữa nàng và tiểu thúc đã xảy ra chuyện gì.


Phó Dịch không trả lời, lâm vào tự hỏi.


Lão Vương gia lại không kìm nén được, nghẹn nửa ngày lại không đành lòng đánh hắn, liền mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi nói thật xem nào, nữ nhân của ngươi sắp bị người đoạt đi rồi, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ở bên một nam nhân khác đúng không? Ngươi có phải là nam nhân hay không?”


Tám chữ rất đúng trọng điểm…
Nữ nhân? Phó Dịch nhịn không được cười ra tiếng, lại làm lão Vương gia hoảng sợ. Không phải bị kích thích quá mức nên choáng váng rồi chứ?
“Chuyện này tự ta sẽ giải quyết, mọi người không cần nhọc lòng.”


Đơn giản trấn an một câu, ngoài An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, lão Vương gia vẫn không yên lòng, ông vẫn luôn không rõ tiểu nhi tử rốt cuộc nghĩ cái gì. Đôi khi con cái quá có chủ kiến cũng làm cha mẹ nhọc lòng.


Ngày hôm sau, Phó Dịch đi một vòng qua các sản nghiệp, đến chiều mới đi đến tiệm vải. Như hắn nghĩ, Trịnh Quân Kỳ hôm nay không có ở tiệm vải, nhưng hôm nay lại có được ‘thu hoạch’.


“Buổi sáng có nam nhân tới tìm tiểu thư, tiểu thư liền đi cùng hắn. Hình như họ đi xem diễn.” Tiểu nhị hồi tưởng lại, rốt cuộc nhớ ra. Tiểu nhị kỳ thật cũng cho rằng Phó tiên sinh và tiểu thư nhà hắn thích nhau, nhưng mấy ngày nay lại cảm thấy giữa họ có vấn đề gì đó, nhưng hắn không dám hỏi.


Phó Dịch cười cười, xoay người rời đi.


Đến ngày nhập hàng, An Tử Nhiên đã bán cho Trịnh Quân Kỳ hai đợt hàng, mỗi đợt là một ngàn rương vải bông, bởi vì mỗi ngày đều hạn chế số lượng bán ra nên năm ngày phải nhập hàng một lần. Những việc này đều là Trịnh Quân Kỳ tự mình sắp xếp, hôm nay cũng không ngoại lệ.


Biến mất mấy ngày, Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc xuất hiện. Nàng cho rằng sẽ lại là An Tử Nhiên, nên khi thấy Phó Dịch thì ngây ngẩn cả người.
“Ngươi hình như thực không cao hứng khi thấy ta?” Phó Dịch thu hết kinh ngạc của nàng vào mắt, không cấm cười một tiếng.


Trịnh Quân Kỳ đột nhiên cảm thấy khẩn trương, “Không, không có… Ta chỉ cảm thấy bất nhờ, trước kia vẫn luôn là Vương phi…”
“Không phải thì tốt rồi, ta còn tưởng ngươi rốt cuộc phiền chán lão nam nhân ta.”


Ngữ khí của Phó Dịch rõ ràng là nói giỡn nhưng vào tai Trịnh Quân Kỳ lại có cảm giác hắn tự giễu, trong lòng càng thêm hoảng loạn.


“Phó đại ca, ta thật sự không có ý đó…” Trịnh Quân Kỳ có chút gian nan giải thích, nàng ghét bỏ mình còn không kịp, sao có thể sẽ ghét bỏ Phó Dịch. Trong lòng nàng, Phó Dịch vẫn luôn hoàn mỹ, chỉ đổ thừa họ không gặp nhau sớm hơn.


Phó Dịch thấy nàng khẩn trương, đột nhiên cười nói: “Nói giỡn thôi, đừng để trong lòng, ta biết ngươi sẽ không nghĩ vậy. Chúng ta nói chuyện chính sự.”


Trịnh Quân Kỳ lại không bình tĩnh được. Phó Dịch đến tiệm vải tìm nàng, tiểu nhị đã báo lại, hắn còn nói cho Phó Dịch có nam nhân tìm nàng đi xem diễn. Nàng đã sớm biết chuyện này không giấu được, cũng đang nghĩ Phó Dịch biết cũng tốt, nhưng không ngờ hắn lại nghĩ như vậy.


Ngày ấy, sau khi ăn một bữa với Chúc Tấn Minh, họ lại gặp thêm vài lần, cũng hiểu nhau một ít. Thẳng thắn mà nói, Chúc Tấn Minh là nam nhân không tồi, hắn không giống nam nhân khác bởi vì nàng xuất đầu lộ diện nhiều liền khinh thường, còn hiểu cho tình cảnh của nàng. Tính cách cũng tương đối ôn hòa, thậm chí thẳng thắn giới thiệu về Chúc gia. Nam nhân như vậy theo lý là không có gì để bắt bẻ.


Chỉ là càng tiếp xúc, Trịnh Quân Kỳ sẽ càng nhịn không được so sánh hắn với Phó Dịch. Hai người đều thuộc loại hình ôn hòa nên mỗi lần thấy Chúc Tấn Minh, nàng sẽ không tự chủ được nhớ tới Phó Dịch.


Hai người không phân cao thấp, nhưng cẩn thận so, Phó Dịch ngoài lớn tuổi hơn Chúc Tấn Minh, các phương diện khác đều tốt hơn. Phó Dịch tuy là quản gia của Phó Vương phủ nhưng tiền đồ vô lượng, tốt hơn Chúc Tấn Minh là thương nhân. Hơn nữa, hắn chưa thành thân nên cũng không có con, mà Chúc Tấn Minh lại có một nữ nhi đã hiểu chuyện.


Chúc Tấn Minh rất yêu quý nữ nhi, nghe nói bé từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, người trong Chúc gia đều không muốn bé phải chịu nửa điểm ủy khuất. Nếu nàng gả vào Chúc gia, chuyện đầu tiên phải làm chỉ sợ là lấy lòng vị tiểu thư này, trước kia nàng có lẽ có tin tưởng, nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy mình hữu tâm vô lực.


Càng đối lập, nàng càng cảm thấy Phó Dịch là nam nhân hoàn mỹ khó kiếm.


Trịnh Quân Kỳ không phải tự làm thấp mình đi, nàng thật sự không dám tin. Phó Dịch thật sự thích nàng sao? Nhưng hắn lại chậm chạp không tỏ thái độ. Hai người từ khi quen biết đến bây giờ vẫn luôn duy trì quan hệ bằng hữu, chưa bao giờ có hành động đặc biệt ái muội, làm nàng luôn có cảm giác có lẽ Phó Dịch chỉ là thưởng thức nữ nhân có chủ kiến thôi.


Loại thưởng thức này không phải thứ nàng muốn, nên khi Trịnh mẫu nhắc tới Chúc gia muốn cầu hôn, nàng mới làm ra quyết định này, hơn nữa chịu đựng không gặp hắn.


Trăm triệu không nghĩ tới hành động này lại làm Phó Dịch cho rằng nàng ghét bỏ hắn. Trịnh Quân Kỳ chưa bao giờ nói chuyện tình yêu, nàng chỉ biết khi bị nam nhân mà nàng thích hiểu lầm, nàng có cảm giác đứng ngồi không yên, hận không thể lột trái tim ra giải thích rõ ràng với hắn.


Trịnh Quân Kỳ toàn bộ hành trình thất thần, Phó Dịch lại làm như không thấy, phi thường nhanh nhẹn xử lý xong mọi chuyện, Trịnh Quân Kỳ chỉ cần ký tên là được.


Qua chuyện này, Trịnh Quân Kỳ không trốn tránh Phó Dịch nữa, ngày hôm sau ngoan ngoãn đến tiệm vải, cũng không vô duyên vô cớ biến mất, Chúc Tấn Minh hẹn gặp, nàng cũng cự tuyệt. Quan hệ của nàng cùng Phó Dịch lại khôi phục như trước kia.


Trịnh mẫu không biết nghe được từ đâu, buổi tối lại tìm nàng nói chuyện, “Quân kỳ, con thành thật nói cho nương, con thích hay không thích Chúc gia Đại công tử.”
“Nương vì sao lại nói như vậy?” Trịnh Quân Kỳ có chút bất ngờ Trịnh mẫu tin tức linh thông.


Trịnh mẫu nói: “Người ở xưởng nói mấy ngày nay con đều đến xưởng và tiệm vải làm việc, không đi đâu nữa. Ta liền đoán có phải con cảm thấy Chúc gia Đại công tử không tốt, nên không muốn lui tới nữa.”
Nghe vậy, Trịnh Quân Kỳ tức khắc mất hứng, “Không, Chúc gia Đại công tử khá tốt.”


Trịnh mẫu kỳ thật cũng sớm hỏi thăm về Chúc gia Đại công tử, xác thật là nam nhân không tồi, nữ nhi gả cho hắn thì bà cũng có thể yên tâm một ít, “Vậy sao con lại đổi ý?”


Trịnh Quân Kỳ lắc đầu, “Con không đổi ý… Chỉ là… chỉ là con muốn nghĩ thêm. Nương đừng quản, chuyện này con đều có chủ trương.”
Trịnh mẫu thấy nàng kiên quyết, chỉ có thể thở dài. Nữ nhi quá có chủ kiến cũng là vấn đề.


Không thể không nói, Trịnh mẫu và lão Vương gia có nỗi khổ chung.