Đại Địa Chủ

Chương 202: Chuyện cũ

“Còn có chuyện gì?” Phó Vô Thiên phát hiện trước tiên, An Tử Nhiên cũng chú ý theo, thấy hắn đứng ở cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi vừa thấy là biết có chuyện.
Trác Hải Đường do dự đi tới, “Vương gia, Vương phi, có chuyện không biết có nên nói không.”
“Nói đi.”


Tiểu bao tử nghe tiếng ca ca cũng bớt thời giờ ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Trác Hải Đường.
Trác Hải Đường không hề do dự, chỉ là có chút ngượng ngùng: “Là thế này, vừa rồi ta thấy Trịnh cô nương cùng một nam nhân hơn ba mươi tuổi ở ghế lô cách vách, không biết có phải nhìn lầm rồi không.”


Kỳ thật hắn nhận ra Trịnh Quân Kỳ, rốt cuộc đã gặp nàng hai lần, hơn nữa nàng còn đi cùng người trong Phó Vương phủ, đặc biệt là lần thứ hai, lúc ấy chỉ có nàng cùng Phó quản gia. Hắn tuy chưa có người yêu, nhưng vẫn nhìn ra được không khí giữa hai người rất ái muội, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng hai người hẳn là lưỡng tình tương duyệt linh tinh.


Nhưng khi thấy nàng cùng một nam nhân khác xuất hiện, hắn lại không xác định, nhưng hắn lại cảm thấy trực giác của hắn không sai, mới do dự nói ra.


An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên hai mặt nhìn nhau, không lập tức nghĩ đến chuyện xem mắt. Trịnh Quân Kỳ là nữ nhân, cùng rất nhiều thương nhân có sinh ý lui tới, ăn một bữa với một người nam nhân cũng có thể hiểu được.
“Bọn họ có thể đang nói sinh ý đi.” An Tử Nhiên nói.


Trác Hải Đường lại phủ nhận: “Ta cảm thấy không giống, Vương phi Vương gia cũng biết, phòng chữ Thiên cùng chữ Địa của tửu lầu phải đặt trước mấy ngày mới có. Nếu chỉ vì nói sinh ý thì phòng chữ Nhân là đủ rồi.”


Hắn vừa nói, An Tử Nhiên liền nghĩ ra. Hắn nghe tiểu thúc nói Trịnh Quân Kỳ rất tiết kiệm, cho dù bàn chuyện làm ăn thì cũng chưa bao giờ đi tửu lầu, đa phần là mời đến những nơi cao nhã như trà lâu, nguyên nhân là một ấm trà rẻ hơn một bữa cơm.


Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng đối phương chủ động tìm Trịnh Quân Kỳ muốn hợp tác, nhưng khả năng Trác Hải Đường nói cũng rất lớn.
“Người đặt ghế lô là ai?”
“Ta phải đi tra sổ.”
“Vậy đi xem.”


Trác Hải Đường lập tức chạy đi, hắn rất nhanh, không đến nửa khắc đã quay lại, hơi thở còn có chút suyễn. An Tử Nhiên rót cho hắn chén trà, sau đó mới bảo hắn kể lại.


“Người đặt ghế lô là nam, hẳn chính là nam nhân đang gặp mặt Trịnh cô nương. Hắn là Chúc Tấn Minh, phú thương bản địa. Có tiểu nhị biết người này nên kể hết chuyện của hắn. Chúc gia chủ bán lá trà, nhưng làm ăn không lớn lắm. Nghe nói hắn mười năm trước cưới một thê tử môn đăng hộ đối, nhưng 5 năm sau li thế, để lại cho hắn một nữ nhi. Nghe nói hắn vẫn luôn không tính toán tục huyền, nhưng khoảng thời gian trước lại đột nhiên tìm đến bà mối hơi nổi danh, hình như là nhìn trúng cô nương nhà ai, thỉnh bà mối làm mai.”


Nghe thế, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều cảm thấy không sai. Nếu họ đoán không sai, Trịnh Quân Kỳ hiện tại hẳn đang xem mắt nam nhân kia.


An Tử Nhiên cho Trác Hải Đường lui. Hắn đã không còn tâm tư ăn. Hắn cho rằng quan hệ của tiểu thúc cùng Trịnh cô nương hẳn đã tiến hành đến sắp có thể bàn chuyện cưới hỏi, kết quả nhà gái hiện tại đang đi xem mặt, mà đối phương lại không phải tiểu thúc.


Cảm giác giống như ‘tân nương sắp thành thân nhưng tân lang lại không phải ta’.
“Lần trước cùng đi ăn không phải hai người vẫn tốt đẹp sao, mới mấy ngày đã thay đổi. Vương gia, tiểu thúc có biết chuyện này không?” An Tử Nhiên nhịn không được hỏi Phó Vô Thiên.


Phó Vô Thiên dùng một chiếc đũa chọc một viên thịt, đưa cho tiểu bao tử rồi mới trả lời: “Chuyện này khó mà nói. Tâm tư tiểu thúc rất khó đoán, chỉ sợ hắn có bóng ma với chuyện cưới hỏi, do dự cũng thực bình thường.”
“Bóng ma?” An Tử Nhiên còn chưa nghe qua chuyện này.


Phó Vô Thiên giải thích, chuyện này hắn đại khái biết một ít.


Phó Dịch là tư sinh tử, hồi nhỏ không lớn lên ở Phó Vương phủ, thành niên rồi mới được Phó Vương phủ đón về. Trước đó, hắn có vị hôn thê thanh mai trúc mã. Vị hôn thê cũng sinh ở gia đình đơn thân, nhà nàng chỉ có cha nàng và nàng.


Nam nhân là nông dân thành thật, thê tử qua đời sớm. Một nam nhân nuôi nấng khuê nữ chung quy có chút không tiện. Nương của Phó Dịch và hắn lúc ấy là hàng xóm của họ. Nam nhân nhờ nương của Phó Dịch hỗ trợ chiếu cố khuê nữ, lâu dần liền quen thân.


Phó Dịch khi đó mới năm tuổi nhưng đã thực hiểu chuyện, ngẫu nhiên sẽ hỗ trợ chiếu cố nữ oa, còn nhỏ nhưng có vẻ thực thông tuệ. Nam nhân thấy vậy liền có ý kết thân, thương lượng với nương của Phó Dịch. Nữ oa kế thừa tướng mạo của mẹ, còn chưa lớn lên cũng đã mơ hồ có thể nhìn ra là mỹ nhân phôi, nương của Phó Dịch cũng cảm thấy không tồi liền đồng ý.


Mười lăm năm sau.
Phó Dịch hai mươi tuổi, tiểu cô nương mười lăm tuổi. Nam tuấn nữ tiếu, có thể nói Kim Đồng Ngọc Nữ một đôi, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hai người, bởi vì cùng nhau lớn lên, tình cảm hai người rất thâm hậu. Nhưng không bao lâu sau lại phát sinh biến cố.


Nương của Phó Dịch đột nhiên bị bệnh qua đời trước khi bàn chuyện cưới hỏi. Trước lúc lâm chung, nàng để lại di ngôn, hy vọng tro cốt có thể an táng ở quê. Vì hoàn thành di nguyện, Phó Dịch mang tro cốt của nương về quê nhà. Nhưng khi hắn xong xuôi tang sự trở lại, vị hôn thê đã gả chồng.


Nam nhân nói cho hắn, bởi vì nương của Phó Dịch qua đời, khuê nữ bị người ở sau lưng nói ra nói vào chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nàng là Tang Môn tinh, còn chưa thành thân đã khắc chết mẹ chồng. Khuê nữ có khổ nói không nên lời, mỗi tối đều rớt nước mắt. Có công tử quý tộc thân phận địa vị thoạt nhìn rất cao ngẫu nhiên đi ngang qua, coi trọng khuê nữ. Họ không đắc tội nổi, đành phải gả khuê nữ cho hắn.


Phó Dịch tin, loại chuyện cường đoạt dân nữ này hắn cũng từng nghe nói đến. Hắn lo lắng vị hôn thê sống không được tốt, liền muốn đi xem, nếu nàng thật sự không hạnh phúc, hắn dù mất mạng cũng sẽ cứu nàng ra.


Nam nhân kia lại thế nào không chịu nói vị hôn thê gả cho ai. Phó Dịch nói nếu không nói thì hắn đi hỏi láng giềng, họ khẳng định sẽ biết. Nam nhân kia không có cách nào, đành phải nói ra, nhưng lại dặn dò hắn đừng làm việc ngốc, xa xa nhìn là được, đừng đứng ra nhận thân.


Lúc ấy Phó Dịch không nghĩ nhiều, sau này hắn mới biết, nam nhân thành thật kỳ thật cũng không thành thật.


Phó Dịch mang theo mấy trăm văn còn sót lại trong nhà đi vào Quân Tử Thành phồn hoa. Tiểu tử chưa hiểu việc đời không bị phồn vinh mê hoặc. Hắn nhanh chóng tìm đến gia tộc kia, như nam nhân nói, xác thật là đại quý tộc ở Quân Tử Thành, họ không đắc tội nổi.


Trên người Phó Dịch chảy dòng máu Phó Vương phủ, người trong Phó Vương phủ trời sinh không sợ gian nan hiểm trở, có tính tình như dã thú, đại quý tộc thì thế nào, hắn không tin họ không sợ lời gièm pha.


Ý chí kiên định này khi thấy vị hôn thê hạnh phúc dựa vào lòng phu quân của nàng thì nháy mắt sụp đổ. Vẻ mặt ấp úng của nam nhân kia, mỗi lần đối mặt, đôi mắt hắn luôn không tự chủ được né tránh, chột dạ tức khắc toàn bộ hiện lên trong đầu. Phó Dịch rốt cuộc biết, cái gọi là cường đoạt dân nữ căn bản là giả. Chân chính nguyên nhân là họ ham vinh hoa phú quý mà ruồng bỏ hẹn ước giữa hai nhà. Hắn trở lại thôn, nam nhân kia đã dọn đi rồi, hắn nghe trong lời đồn trong thôn mới biết mỗi câu nam nhân kia nói với hắn đều là giả.


Vị hôn thê thanh thuần từ hai năm trước theo cha đi Quân Tử Thành liền thay đổi, từ một cô nương đơn thuần biến thành một nữ nhân tham mộ hư vinh. Nàng khát vọng bay lên cao biến phượng hoàng, khát vọng mang vàng đeo bạc, khát vọng mặc tơ lụa sang quý, mà hết thảy hắn đều không thể mang lại cho nàng.


Hắn hồi tưởng lại mới phát hiện kỳ thật đã sớm có manh mối. Sau lần đó, vị hôn thê thường xuyên quấn lấy cha nàng, muốn cha đưa nàng đến Quân Tử Thành. Khi trở về, đôi mắt nàng luôn rất sáng, kỳ thật đó là ánh mắt tham lam. Mà quý công tử kia gặp được nàng sau khi nương qua đời hai tháng.


Công tử quý tộc không biết nữ tử đã có hôn phu, cho nên nữ tử và cha nàng vẫn luôn buồn rầu làm thế nào để danh chính ngôn thuận thoát khỏi Phó Dịch. Khi nương của Phó Dịch đột nhiên qua đời, hai cha con tức khắc cảm thấy đây là một cơ hội, vì thế mấy lời nói dối của nam nhân với Phó Dịch được sinh ra.


Từ đó về sau, Phó Dịch không dễ dàng tín nhiệm nữ nhân, thậm chí có bóng ma tâm lý với chuyện thành thân. Hắn không nghĩ trả thù cha con nử tử, nể tình cha con họ đã từng chiếu cố nương.


Hắn rời thôn trở lại quê nhà của nương. Đến khi lão Vương gia tìm được hắn, đón hắn về Phó Vương phủ, hắn mới lại lần nữa đi vào Quân Tử Thành. Phó Dịch từng oán lão Vương gia, nhưng nương nói với hắn, về sau nếu tìm được cha thì đừng oán hận ông ấy, bởi vì chuyện giữa hai người họ hoàn toàn là ngoài ý muốn.


Mẫu thân của Phó Dịch kỳ thật là nữ tử phong trần, khi còn trẻ đã từng là đầu bảng Phong Hoa quán. Lão Vương gia năm đó đi ngang qua nơi đó, bất hạnh bị người hạ dược ám toán, được mẫu thân của Phó Dịch cứu.


Lão Vương gia dám làm dám chịu, tuy rằng là sai lầm nhưng ông vẫn hứa hẹn sẽ cưới nàng, nhưng bởi vì ông đã thành thân nên chỉ có thể nạp nàng làm thϊế͙p͙. Mẫu thân của Phó Dịch không muốn, nàng thích lão Vương gia, cũng biết mình không xứng với ông nên trộm rời đi. Khi đó nàng không ngờ mình đã hoài hài tử.


Lão Vương gia không giấu Vương phi của ông, sau khi trở về liền kể lại hoàn chỉnh sự kiện. Lão Vương phi khi còn trẻ chính là cường nữ, nghe lão Vương gia kể xong, biết mẫu thân của Phó Dịch là nữ tử phong trần, nàng lại thực đồng tình cũng rất bội phục, vì thế đồng ý để lão Vương gia tìm nàng về.


Chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, một lần tìm mất những hai mươi năm, lại còn là sau khi Phó Dịch vừa trải qua loại chuyện này. Khi đó, lão Vương phi đã qua đời. Lão Vương gia vì đền bù hai mươi năm hắn phải chịu thiệt, chỉ có thể tận lực đối tốt với hắn, thậm chí muốn tìm cho hắn nữ tử tốt, nhưng Phó Dịch khi đó đã quyết định độc thân cả đời.


Kết quả, chỉ chớp mắt, Phó Dịch đã bốn mươi mốt tuổi.