Đại Đạo Độc Hành

Chương 1634-1: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng! (1)

Những người này cư trú ở Tinh Huy thành còn có một nguyên nhân, đó chính là giá rẻ, phần lớn bọn họ là người nghèo khó, căn bản không có nhiều Tiên thạch.

Cái giá một vạn năm nghìn Tiên thạch này bọn họ căn bản không thể trả nổi!

Lạc Ly liền nói: “Có thể dùng Tiên bảo Tiên tài trên người để cầm cố, nếu như Tiên bảo Tiên tài trên người không đủ, có thể ký khế ước bán thân cho Thái Sơ thành ta, phục vụ cho Thái Sơ thành, lấy thân trả nợ!”

Lời này vừa nói ra, đám người kia lập tức mắt sáng lên, hiểu ra ý tứ của Lạc Ly, Thái Sơ thành thiếu người, cho nên bảo họ ký khế ước bán thân.

Nhìn Thái Sơ thành này, không ít người mắt sáng rực lên, bán thân ở đây, có lẽ là lối đi đúng, còn hơn lưu lạc ở bên ngoài.

Lập tức có không ít người hô lớn: “Được, được, ta ký, ta bán thân!”

Nhưng cũng có người lắc đầu, lấy Tiên thạch ra định cư ở đây, những người này vốn dĩ là quản lý của Tinh Huy thành, bọn họ không thiếu Tiên thạch.

Cứ như vậy, những người này liền vào ở Thái Sơ thành.

Bọn họ cùng khách cũ không thể không lấy ra một lượng lớn Tiên thạch, không có Tiên thạch thì lấy ra những Tiên tài Tiên bảo đã thu hoạch được ở Mộc Dương hà trong thời gian này.

Không ít khách Thái Sơ thành thì thâm ai thán!

“Hài, liều sống liều chết, cuối cùng tất cả những thứ kiếm được trong đại triều tịch đều bán rẻ cho Thái Sơ thành rồi!”

“Được rồi, chí ít chúng ta cũng không chết, ngươi nhìn lão Tam, lão Ngô xem, hình thần câu diệt, đó mới là tổn thất cực hạn!”

“Cái này cũng đúng, ít nhất chúng ta vẫn sống, hài, hi vọng Thái Sơ thành có thể gắng gượng qua kiếp nạn này!”

“Đúng đúng, Thái Sơ thành có thể qua kiếp nan này hay không ta cũng không biết, nhưng nhìn những Thủy linh kia, những Phi thành khác chết là cái chắc rồi!”

“Ha ha ha, ngươi nói như này, trong lòng ta cân bằng rồi, ít nhất chúng ta cũng mạnh hơn bọn chúng!”

Cái gì cũng không có, chỉ có thể bán thân lao dịch, làm việc bao nhiêu năm ở đây, thời gian đến rồi, bản thân được tự do.

Khi những người này đều ổn định lại hết, đột nhiên có một thần niệm vang lên:

“Cứu mạng, cứu mạng, chúng ta là Thiên Kiêu thành, bị vô số Thủy linh bao vây, sắp không trụ nổi nữa rồi!”

“Thái Sơ thành, cứu mạng!”

Lại một tiếng kêu cứu, lượng lớn Thủy linh kia đuổi theo Thái Sơ thành, cuối cùng Thái Sơ thành mất tung mất tích.


Lúc này Thiên Kiêu thành xui xẻo xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, trở thành kẻ sụp đổ tiếp theo.

Thủy linh vô tận bắt đầu tấn công Thiên Kiêu thành.

Mặc dù cấm chế phòng ngự của Thiên Kiêu thành vô cùng cường đại, trong vô số lần triều tịch trước đây đều an toàn không ảnh hưởng.

Nhưng lần này thì lại khác, bất luận là triều tịch, hay là Thủy linh vô cùng vô tận kia, dưới sự tấn công điên cuồng từ hai phía, lập tức bắt đầu sụp đổ.

Bọn họ lập tức lớn tiếng kêu cứu, nhưng họ biết, chỉ có Thái Sơ thành mới có thể cứu vớt bọn họ.

“Thái Sơ thành, cứu mạng!”

Vô số Tiên nhân nhìn Lạc Ly, Lạc Ly gật đầu, lập tức lại người bảo hợp nhất, qua đó cứu Thiên Kiêu thành.

Nơi đó thực ra chính là Tiên thạch vô tận cùng thủ hạ, sao lại không cứu chứ!

Thái Sơ thành tiến lại gần Thiên Kiêu thành, đột nhiên ầm một tiếng cực lớn, xung quanh Thái Sơ thành, trong nước biển vô tận kia, lập tức tinh kỳ phấp phới.

Trong màn nước biển kia lập tức có vô sô Thủy linh lao ra, những Thủy linh đó tập trung thành trận gào thét ầm ĩ.

Khi nhìn lại Thái Sơ thành đã bị bao vây, cái gì mà Thiên Kiêu thành bị tấn công, căn bản chính là âm mưu.

Vây điểm đánh viện binh, vây công Thiên Kiêu thành, mục đích thực sự trong đó chính là dụ Thái Sơ thành đến.

Thủy linh quá nhiều, nhìn thấy cảnh này, Tiên nhân trong Thái Sơ thành lập tức ai nấy đều sợ hãi, có người hô to:

“Chạy mau, chạy mau!”

“Không ổn rồi, chúng ta trúng kế rồi, chạy mau, chạy mau đi!”

“Đúng, xa bao nhiêu chạy bấy nhiêu!”

Thủy linh vô tận kia đầy trời đầy đất, nhìn thấy cảnh này, Lạc Ly thở dài một hơi rồi chậm rãi nói:

“Chạy? Chạy đi đâu?”

“Tinh vực Mộc Dương hà này vô cùng rộng lớn, chạy đi đâu cũng không được!”


“Đúng đúng, nhiều Thủy linh như này, nhiều quá, chúng ta chạy thôi!”

Lạc Ly lắc đầu nói: “Không, chạy không thoát! Hôm nay lui một bước, ngày mai phải lui hai bước, cuối cùng đến lui cũng không thể lui được!”

“Tinh vực Mộc Dương hà có rộng đi nữa cũng có điểm cuối, cường địch như này, không thể lui, không thể thoát, chỉ có thể tiến, chỉ có thể đánh!”

“Không phải ngươi chết, chính là ta sống! Trên đường gặp lại, người mạnh thắng!”

Hắn rống lớn một tiếng, trong nháy mắt, hắn đưa Thái Sơ thành cho Tiểu Thanh điều khiển, Lạc Ly thoát ra khỏi Thái Sơ thành, xuất hiện trong đại hải triều tịch kia.

Một mình ngang ngạnh đối với nghìn quân vạn mã, chẳng sợ đầy trời kín đất đều là cường địch!

Giết, giết chết hắn!

Nhìn thấy Lạc Ly, đám Thủy linh vô tận kia lập tức xông đến, từng đàn từng đàn, vũng máu càng lúc càng loang rộng, linh quang vạn đạo, pháp lực vô biên.

Nhìn thấy chúng, Lạc Ly cười khẩy, giơ tay ra, trong hư không lập tức liền truyền đến một giọng nói:

“Diệt diệt diệt...”

Trong tay hắn xuất hiện một cây phủ, sau đó liền đánh ra!

Trong nháy mắt, trong phạm vị trăm dặm lập tức liền biến thành một thế giới ngọc lưu ly.

Trong thế giới ngọc lưu ly này, những Thủy linh la hét tấn công kia, từng con thần sắc kỳ dị, phần lớn trong số đó với ánh mắt không thể tin nổi, cũng có con phản ứng nhanh, thân người lóe lên hào quang đủ màu, bất luận động tác thần thái như nào, lúc này bọn chúng dường như ngưng đọng trong thế giới ngọc lưu ly giống như một bức tranh vĩnh hằng vậy.

Ầm, trong nháy mắt thế giới ngọc lưu ly ngưng đọng, lúc này liền ầm một tiếng vỡ vụn thành nghìn tỉ mảnh vụn óng ánh, tất cả Thủy linh đều bị cú nổ lớn hóa thành mảnh vụn.

Một phủ đập xuống, ầm ầm ầm!

Trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, ước chừng khoảng mười mấy vạn Thủy linh dưới cú đánh này liền hóa thành tro bụi!

Nhưng đây chỉ là một phần không đáng kể trong số Thủy linh ngập trời ngập đất kia.

Phạm vi trăm dặm được dọn dẹp sạch trong nháy mắt lại được lấp đầy, bọn chúng tiếp tục xông đến.

Trong tay bọn chúng, pháp thuật vô tận phát ra, nghìn vạn pháp bảo lóe sáng, trong nháy mắt cả thế giới đều bị bọn chúng phủ khắp, giống như trận mưa to từ trên trời đổ xuống vậy.

Trong đó Thủy linh điều khiển thuấn di lập tức liền thuấn di đến bên người Lạc Ly, các loại đao kiếm phá cấm chế liền đâm về phía người Lạc Ly.

Lạc Ly cười khẩy, hừ một tiếng!

Trong khoảng thiên địa này, trong nghìn vạn pháp thuật của Thủy linh vô tận kia, tiếng hừ này vang vọng đất trời.

Trong màng nhĩ, trên hư không, Tiên âm truyền đến!

“Chư thiên thần ma, mạn thiên tiên phật, Ma Ha Tuyệt Diệt, ngộ giả tiêu tán, vô kiên bất thôi, vô vật bất phá, vô vãng bất lợi”.

Âm thanh kỳ dị này bắt đầu giống như tiếng một người nhẹ nhàng tụng xướng, dần dần biến thành nghìn tỉ âm thanh tề tụng, có tiếng tụng lại giống như trời long đất lở, mang theo uy lực vô thượng không thể nào kháng cự nổi, xuyên suốt vạn vật.

---------------