Đại Chúa Tể

Chương 547: Gom Mộc Thần Bia

Linh lực cuồng bạo trong thiên địa đang dần tiêu tán, không trung xanh thẳm trở lại với vẻ bình hòa yên ổn vốn có.

Nhưng trên gương mặt những kẻ còn lại ở quang trường thì không được yên ả như thế, ai nấy kinh hãi nhìn lại ba người trên không, ánh mắt đầy sợ hãi. Linh trận khi nãy Mục Trần vận hành thật sự quá kinh khủng.

Kết quả này không ai ngờ được, thực lực của hắn chỉ là thân thể nan, lại có sát chiêu lợi hại như thế, một mình nghịch chuyển cục diện.

Đối thủ của hắn không chỉ một, thế nhưng hoàn toàn bị linh trận đáng sợ đánh cho tan tác.

Nhiều kẻ thở dài, vốn nghĩ rằng hai đám người đánh nhau sống chết lưỡng bại câu thương, họ có thể làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng tình hình này cho thấy dù rằng bên phe Mục Trần tiêu hao cực lớn, thì thực lực Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền vẫn cực kỳ khủng bố.

Ba kẻ biến thái này tốt nhất không nên chọc vào.

Trên không trung, sắc mặt Mục Trần không tốt lắm, hắn nhẹ nhàng hạ xuống.

Liếc mắt nhìn quanh, hầu như kẻ nào chạm phải ánh mắt hắn đều bất giác nhìn đi chỗ khác, thật sự cảm thấy hắn còn rất nguy hiểm.

- Các vị, bảo bối nơi này đều đã có chủ, mọi người còn muốn ở lại đây sao?

    Mục Trần mỉm cười.

Nghe ra ý đuổi đi của hắn, không ít người chỉ còn biếc liếc nhau rồi xoay người đi mất. Bảo bối đã hết, có cam tâm hay không cũng không giành thêm được gì, chi bằng mau chóng đi chỗ khác. Hành trình di tích Mộc Thần Điện cũng sắp kết thúc.

Hầu hết đã quay ra ngoài, mộc đài trở nên trống trải hơn

Võ Doanh Doanh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Mục Trần, rồi quay người định đi ra ngoài.

- Chờ một chút!

    Thình lình Mục Trần lên tiếng gọi giật lại.

- Sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp lấy bảo vật trong tay ta?

    Võ Doanh Doanh trừng mắt nổi nóng.

Mục Trần le lưỡi, gãi đầu:

    - Ta muốn giao dịch với ngươi.

- Không có hứng!

    Võ Doanh Doanh từ chối thẳng thừng.

Mục Trần méo mặt, vốn nghĩ Võ Doanh Doanh không liên thủ với bọn người kia cũng vì đã có cái nhìn tốt hơn về hắn, nào dè nàng vẫn chẳng nể mặt như thế.

- Võ cô nương, Mục Trần không có ý là khó dễ cô, hắn muốn giao dịch, cô không ngại nghe thử xem sao, nếu thật không đáng quan tâm thì chúng ta sẽ không cản cô đi, được chứ?

    Lạc Li bên cạnh mỉm cười, giọng êm dịu cất lời.

Nghe Lạc Li lên tiếng, Võ Doanh Doanh mới nhìn lại, thần sắc hơi phức tạp. Khí chất và dung nhan của Lạc Li từ đầu đã khiến nàng nhìn đến mặc cảm tự ti, chẳng biết vì sao một cô nương tuyệt diễm như thế lại xem trọng tên sắc quỷ kia.

- Nói!

    Võ Doanh Doanh lạnh nhạt nói.

- Hành trình di tích Mộc Thần Điện coi bộ đã kết thúc, ta nghĩ Mộc Thần Bia không còn tác dụng nào khác với ngươi, nên ta muốn giao dịch đổi lấy nó có được không?

    Sáu khối Mộc Thần Bia, hắn đã có 4, còn lại 2 khối vẫn còn ở đây, không cớ gì lại không tìm cách gom cho đủ.

- Mộc Thần Bia?

    Võ Doanh Doanh ngẩn ra, nhíu mày hoài nghi:

    - Lúc nãy ngươi đã cướp của bọn người kia, sao còn muốn đoạt lấy của ta?

Võ Doanh Doanh hiển nhiên không ngốc, lại còn quá thông minh, Mục Trần bất chợt lại muốn gom Mộc Thần Bia, dĩ nhiên sẽ khiến nàng nghi ngờ.

- Khi trước ở linh bảo sơn, ta nhận được thân phận thừa kế giả, do đó nếu tập hợp đủ sáu khối Mộc Thần Bia hẳn sẽ có một chút cơ duyên.

    Mục Trần cũng không có ý định lừa dối nàng ta, nên thành thật nói ra hết nguyên nhân.

- Hử?

    Võ Doanh Doanh tròn mắt, rồi hơi mỉm cười nhìn hắn:

    - Ngươi nói với ta như thế, không sợ ta cũng động lòng tham hay sao, ngươi càng khó có Mộc Thần Bia?

- Ngươi giúp ta vài lần, tuy có lẽ ngươi sẽ không thừa nhận, nhưng ta đã xem ngươi là bằng hữu, do đó không muốn lừa gạt ngươi. Chi phí để có được cơ duyên này, đúng là ta cũng tiếc, nhưng không đến mức là không đưa ra giá cả hợp lý.

- Bằng hữu? Hừ, ta kham không nổi.

    Võ Doanh Doanh lạnh lẽo trả lời, nhưng ánh mắt lại có vẻ dịu đi một chút.

- Nếu ngươi bằng lòng trao đổi, ta sẽ dùng mười giọt Chí Tôn linh dịch đổi lấy Mộc Thần Bia của ngươi, được chứ?

    Mục Trần nhẹ giọng nói. Mười giọt Chí Tôn linh dịch, một cái giá cực cao, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ không từ chối. Dẫu sao lúc này Mộc Thần Bia đã không còn tác dụng gì với nàng, có giữ cũng vô ích.

Nhưng ngoài dự liệu của Mục Trần, Võ Doanh Doanh trề môi:

    - Mười giọt Chí Tôn linh dịch? Nhiều thật nhỉ?

Mục Trần cảm thấy đau đầu:

    - Vậy ngươi muốn cái giá thế nào?

- Ta không muốn Chí Tôn linh dịch.

    Võ Doanh Doanh nắm tay lại, Mộc Thần Bia xuất hiện trong tay, tay mân mê nó, nàng khẽ cười bí hiểm:

    - Ta thậm chí sẽ tặng Mộc Thần Bia cho ngươi, nhưng ngươi sẽ thiếu ta một món nợ.

Mục Trần ngạc nhiên, bất giác cảm thấy bất an. Nữ nhi quả là sinh vật khó gần, nợ ai không nợ, lại nợ một con sư tử cái thì...

- Ngươi cuối cùng là muốn gì?

- Bây giờ chưa nghĩ ra.

    Võ Doanh Doanh cười tủm tỉm, ánh mắt gian xảo như hồ ly.

Mục Trần im lặng, chỉ biết gật đầu:

    - Chỉ cần ngươi không lột sạch ta thì ta nợ ngươi cũng được.

Võ Doanh Doanh nháy mắt đỏ bừng mặt, tỏ ra xấu hổ nghiến răng ken két trừng mắt nhìn Mục Trần, ném mạnh Mộc Thần Bia trong tay về phía hắn. Tên kia quả là sắc quỷ!

- Ngươi cứ chờ đó!

Võ Doanh Doanh để lại một câu đe dọa, rồi quay người đi thẳng.

Mục Trần cầm lấy Mộc Thần Bia, nhìn theo Võ Doanh Doanh đi xa, bất giờ cười to.

- Đùa giỡn nữ hài tử hay lắm sao?

    Bên cạnh, Lạc Li mỉa hắn một câu.

- Hé hé, không ngờ nha, thì ra Mục đội trưởng cũng rất lão luyện trăng hoa đấy.

    Ôn Thanh Tuyền sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chêm thêm một câu vào.

Mục Trần toát mồ hôi hột, chỉ biết ho khan, rồi vội lảng đi chỗ khác quay sang đám người Tứ Hải Linh Viện còn đang chần chờ chưa đi.

- Ha ha, các vị bằng hữu, chờ một chút!

Mục Trần trở lại với gương mặt tươi cười hữu hảo, nhanh chóng tiến đến chỗ Tứ Hải Linh Viện.

Với bọn họ, Mục Trần không khách khí rộng rãi như Võ Doanh Doanh, chỉ đổi năm giọt Chí Tôn linh dịch lấy Mộc Thần Bia của họ. Đám người Tứ Hải Linh Viện cũng hoài nghi mục đích của hắn, nhưng vẫn đáp ứng. Dù sao bọn họ chỉ ba người nhưng chiến lực lại mạnh mẽ hơn, nếu cường thế cướp đoạt họ cũng khó phản kháng, mà cái giá năm giọt Chí Tôn linh dịch của hắn cũng rất tốt, khiến họ rất hài lòng trao đổi.

Xem như có thêm một hữu hảo, Mục Trần thuận lợi gom được khối Mộc Thần Bia cuối cùng.

Lúc này quảng trường chỉ còn lại ba người.

"Phù."

Sáu khối Mộc Thần Bia đều ở trong tay, Mục Trần thở phào sung sướng, rất háo hức muốn khám phá xem sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng có điều nơi đây cũng không thích hợp, nên trầm ngâm quay sang Lạc Li và Thanh Tuyền, nói:

    - Chúng ta cũng rời khỏi thôi, hành trình Mộc Thần Điện chắc cũng không còn gì nữa/

Lạc Li gật đầu.

- Tiếp theo các ngươi định làm gì?

    Ôn Thanh Tuyền đột nhiên dò hỏi.

- Tạm thời sẽ bế quan.

    Mục Trần cảm thấy cơ hội đột phá linh lực nan đã đến gần, lần này bế quan cũng cố gắng giúp cho ba gã đồng đội cũng thuận lợi vượt linh lực nan, tiếp tục tăng cường chiến lực đội ngũ.

    Ôn Thanh Tuyền cười nói.

- Vậy chúng ta sẽ phải tách ra. Đến hôm nay đại tái đã đến giai đoạn cuối, di tích lớn nhỏ trên mảnh đại lục này có lẽ cũng đã bị khám phá hết, những đội ngũ mạnh mẽ sẽ trổi dậy, đến thời điểm náo nhiệt nhất rồi.

    Mục Trần gật đầu tán thành. Những đội ngũ có thực lực cho đến thời điểm này có lẽ cũng còn nhiều chi đội ẩn tàng, âm thầm khai phá những di tích, tăng cường chiến lực đội ngũ. Đến lúc đã không còn gì để tăng cường chiến lực, thì chính là thời điểm tốt nhất để phô diễn thành quả, cướp đoạt điểm số.

Đây chính là gian đoạn đại chiến kịch liệt, ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

Vì chỉ có 8 chi đội mạnh nhất mới được tham gia vào vòng quyết chiến, do vậy tất cả sẽ phải liều mạng kiếm điểm.

Khi trước vì đề thăng thực lực mà tạm gác lại điểm số, còn bây giờ sẽ dùng thực lực đó để tranh đoạt, cướp lấy điểm của những chi đội nhiều điểm số. Những kẻ kia nếu thực lực không đủ, thì chỉ có thể trở thành cái kho cho người ta vào lấy mà thôi.

- Các ngươi phải nhanh chóng xuất quan đó, nếu không thì đến lúc quyết chiến lại không vào được, quả thật lúc ấy cái mặt đội trưởng của ngươi cũng thật là bỏ đi.

    Ôn Thanh Tuyền nắm chặt tay lại, ngạo nghễ nói:

    - Ta sẽ tiếp tục ra tay, hiện tại vị trí đệ nhất đã rơi vào tay Cơ Huyền, ta không dễ nhường cho ai cả.

Mục Trần ngẩng lên nhìn trời xa xăm, gương mặt điển trai khá bình tĩnh. Hắn có dự cảm, không lâu nữa sẽ là lúc hắn và Cơ Huyền chân chính đối mặt.

Khoảnh khắc đó thật đáng mong chờ.