Đại Chúa Tể

Chương 546: Tiểu Thiên Kiếm trận hiển uy

Hào quang chói mắt chiếu rọi từ cơ thể Mộc Thần Vệ khiến cả mộc đài sáng rực một màu xanh, dao động cuồng bạo sôi sục, đám người Huyết Thiên Đô rình rập chuẩn bị xông lên, Mục Trần cuối cùng mở mắt.

    Ánh mắt sắc lẹm hung ác cũng chẳng kém.

    - Mục Trần mở mắt rồi, đại sát chiêu hắn chuẩn bị nãy giờ đã chuẩn bị xong rồi sao?

    Nhiều kẻ trên quảng trường theo dõi sát sao chiến huống, lập tức phát hiện ra diễn biến thay đổi, nhiều ánh mắt kinh nghi nhìn qua hắn.

    Cảm nhận dao động linh lục từ linh trận kia rất lợi hại, thế nhưng tình hình hiện tại lại có ba con Mộc Thần Vệ sắp tự bạo hướng công kích tới hắn, ba nguồn linh lực nhất trọng Thần Phách nan sắp bùng nổ.

    - Hắn quả nhiên là Linh Trận sư.

    Võ Doanh Doanh hơi nghiến răng nhìn Mục Trần, thần sắc khá chấn động. Lúc nãy thực lực tên kia giao đấu với Huyết Thiên Đô đã khiến nàng cực kỳ bất ngờ, vậy mà hắn còn một cái thân phận Linh Trận sư.

    Đối với hắn, trong lòng Võ Doanh Doanh cũng có một chút kính phục, tiếng tăm của tên kia trong Linh Lộ ngay cả ca ca Võ Linh của nàng cũng đánh giá rất cao, mặc dù nàng không muốn thừa nhận.

    - Nhưng linh trận kia có đối phó được cục diện này không?

    Võ Doanh Doanh nghiêm trọng nhìn lại ba con Mộc Thần Vệ sáng rực bên này.

    Cách bọn chúng không xa, đám Huyết Thiên Đô mặt mày u ám, lạnh lẽo liếc Mục Trần. Cục diện đã như thế này, trả giá bằng ba con Mộc Thần Vệ, uy lực cực lớn kia cho dù Mục Trần có thủ đoạn kinh người gì cũng tuyệt đối không thể chiếm lợi thế.

    - Ta muốn xem ngươi còn nhảy nhót được thế nào?

    Huyết Thiên Đô cười lành lạnh.

    "Vù"

    Lạc Li và Thanh Tuyền nhanh chóng lui về phía sau Mục Trần, sắc mặt nghiêm trọng nhìn phía trước:

    - Có chắc chắn không? Nếu không tránh đi một chút, đợi lát nữa quay lại quét sạch bọn nó.

    - Không cần thiết!

    Mục Trần nhẹ nhàng lắc đầu, giọng hờ hững nhưng kiên quyết.

    - Bây giờ đến lượt ta, các nàng hãy lui ra.

    Mục Trần lập tức đứng dậy, tiến lên đứng trước hai nàng.

    Nhìn bóng lưng hắn, Lạc Li mỉm cười, còn Ôn Thanh Tuyền tỏ ra khó chịu. Nàng chẳng cần ai bảo vệ trước mặt, thực ra cục diện này chính nàng thừa sức giải quyết.

    Bất quá nàng cũng không nói gì, chỉ hơi hậm hực một chút. Nàng nghĩ, cứ để cho hắn làm náo nhiệt một chút, đến lúc hắn không giải quyết được thì nàng lại ra tay, khí phách lúc đó chắc chắn sẽ khiến hắn sau này phải ngẩng đầu nói chuyện với nàng.

    Tưởng tượng tới đó, khóe môi Ôn Thanh Tuyền mỉm cười.

    Mục Trần đâu biết tâm tư của cô nàng, hắn đang chăm chú tập trung vào ba con Mộc Thần Vệ đang ầm ầm lao đến.

    Ánh mắt đảo qua hờ hững liếc Huyết Thiên Đô gần đó, rồi tay kết ấn, linh trận khổng lồ trên cao được khởi động.

    "Ầm!"

    Linh trận sáng lên, ánh sáng phức tạp đan vào nhau, linh lực trong khu vực trở nên bạo động, điên cuồng hội tụ vào nó.

    "Vù vù"

    Cuồng phong nổi gió, linh lực dần hình thành một hư ảnh uốn lượn như cự long.

    Động tĩnh kinh thiên của tòa linh trận kia khiến không ít kẻ sắc mặt tái xanh tái xám, thậm chí ngay cả Ôn Thanh Tuyền cũng trừng mắt nghiêm mặt. Lúc nãy cảm ứng được linh trận hắn bố trí không đơn giản, nhưng vẫn không đánh giá hết được uy lực có thể có của nó.

    - Là cái tổ hợp trận đồ kia ư?

    Ôn Thanh Tuyền tròn mắt kinh ngạc. Quyển trận đồ mấy hôm trước nàng dùng mấy nghìn điểm đổi lấy, chấp nhận rớt khỏi vị trí hạng nhất. Xem như nàng là người trả giá nhiều nhất cho quyển trận đồ này, mà xem khí thế của nó coi bộ cũng đáng.

    Bây giờ nàng đã biết Mục Trần là Linh Trận sư, nhưng khi mua quyển trận đồ kia vẫn không hề cho rằng hắn đủ khả năng bố trí ra, ít nhất là thời điểm hiện tại. Tổ hợp trận đồ cấp 5 có thể so sánh với linh trận cấp 6, thì gần như chỉ có Linh Trận đại sư mới bố trí nổi.

    Phong bạo linh lực thành hình, rồi phân tán, những đợt phong bạo nhỏ hơn bắt đầu xoáy dữ dội.

    "Ù ù"

    Những âm thanh nhức cả tai từ linh trận vang ra khiến không gian dao động dữ dội.

    "Ầm Ầm"

    Ba con Mộc Thần Vệ đã áp sát đến.

    Mục Trần nhẹ vươn tay chỉ vào không trung.

    "Oang!"

    Tiếng kiếm ngân thanh thúy vang vọng, trong những luồng phong bạo linh lực, linh kiếm hình thành, không phải thực thể mà là linh lực hùng hậu nén lại thành hình.

    Kiếm khí sắc bén dọa cho Huyết Thiên Đô biến sắc, hắn cảm nhận được kiếm khí kia so ra kém rất nhiều so với một kiếm khi nãy của Lạc Li, thế nhưng... kiếm khí này không chỉ có một...

    Kiếm trận dày đặc bên kia đủ khiến hắn phải sợ hãi.

    Ngay cả Võ Doanh Doanh phía ngoài cũng biến sắc, chấn động vô cùng.

    - Tiểu Thiên Kiếm trận.

    Mục Trần thản nhiên hô lên.

    Vài trăm linh kiếm ngân nga rồi dựa vào lực xoay của phong bạo, như tên lửa bắn ra như mưa.

    "Vù! Vù!"

    Kiếm trận nối đuôi nhau thành một đoàn dài, như đại quân xông trận, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt vài cái đã ầm ầm lao vào cắt xé ba con Mộc Thần Vệ đang sáng rực.

    "Đùng!"

    Tiếng nổ kinh hoàng vang khắp không trung.

    Ba khối cầu sáng rực mang theo kình lực khủng bố bắn ra theo vụ nổ dữ dội.

    "Vù! Vù! Vù!"

    Nhưng ba khối cầu sáng không hoàn toàn bùng nổ hết mức được, vì kiếm trận dũng mãnh xuyên thủng chúng nó, cắt xé năng lượng bộc phát ra làm nhiều phần nhỏ hơn.

    Khối cầu sáng dữ dội mang năng lượng hủy diệt khủng bố đang dần dần yếu đi dưới công kích phân tán của kiếm trận. Ai nấy đều hết hồn run rẩy.

    Năng lượng tự bạo của ba con Mộc Thần Vệ căn bản không thể hoàn toàn bùng nổ, đã bị xé toang.

    Huyết Thiên Đô trở nên khó coi cực kỳ, ánh mắt hoảng sợ cực độ.

    "Vù!"

    Khối cầu năng lượng sau khi bị xé toang, kiếm trận vẫn không ngừng lại, hướng thẳng đến chỗ họ. Huyết Thiên Đô mặt không còn hột máu, trắng bệch như xác chết lập tức quay đầu bỏ chạy, không chút do dự, linh lực dâng lên như thủy triều cực hạn, thân ảnh nháy mắt bắn đi xa tít tắp nhanh như điện.

    Uy lực của tổ hợp linh trận kia hoàn toàn vượt xa dự đoán.

    Mục Trần hờ hững nhìn theo hướng đối phương bỏ chạy, phất tay điều khiển kiếm trận truy sát, với một tốc độ kinh người quyết không buông tha.

    Người ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi một ánh sáng huyết sắc lóe lên xa xăm, Huyết Thiên Đô te tua tơi tả dùng huyết độn bỏ chạy mất dạng.

    Vương Chung, Mặc Ngư cũng chạy tán loạn, nhưng cũng không tránh được kiếm trận, máu me bê bết, phun máu dùng những kỹ năng bỏ trốn mất dạng. Làm như vậy sẽ khiến cơ thể có di chứng không nhỏ, nhưng cũng không còn cách nào khác, sát khí của Mục Trần quá nặng, đại tái linh viện nếu giết người thì cũng rất phiền toái, nhưng đó là chuyện phiền toái của hắn, bọn họ cũng đâu còn sống để mà nhìn thấy, cho nên tính mạng bản thân vẫn là quan trọng nhất.

    Đám khán giả vẫn còn ngơ ngác trước hành động bỏ chạy dứt khoát của phe Huyết Thiên Đô. Mới vài phút trước còn chiếm thượng phong tự bạo Mộc Thần Vệ uy hiếp ba người bên này, thế nhưng bây giờ vắt chân lên cổ chạy như vịt, thật khiến người ta không thể tiếp thu được.

    Đám người kia đã biến mấ, chỉ còn lại chiến trường hoang tàng và những vết máu bê bết, hẳn nhiên đã trả giá không nhỏ để chạy trốn khỏi sự đuổi giết.

    Mục Trần lạnh lùng lật tay, chỉ còn hơn mười linh kiếm giữ vững trận thế quay về, trên kiếm mang theo ba khối mộc bia, đúng là Mộc Thần Bia.

    Mục Trần vung tay thu hồi ba khối Mộc Thần Bia, bất chợt gương mặt tái nhợt, linh kiếm còn lại lắc lư rồi bụp một tiếng tan nát, tổ hợp linh trận khổng lồ cũng ầm ầm phát nổ.

    Mục Trần xóa đi vết máu trên miệng, thở ra mệt nhọc. Tổ hợp linh trận đúng là quá sức, vượt xa linh trận cấp năm. Hắn dùng đến trạng thái Tâm Nhãn mà vẫn chỉ miễn cưỡng bố trí được một phần uy lực của nó.

    Nhưng cuối cùng mục đích vẫn đạt được.

    Cầm ba khối Mộc Thần Bia, hắn mỉm cười. Đám người còn lại trong quảng trường chắc chắn không còn ai dám sinh dị tâm tham lam nữa.

    Uy lực khủng bố của linh trận kia là đòn chấn nhiếp cực kỳ hiệu quả.