Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 11

“Người có tam hồn thất phách, cái gọi là thất tuyệt kỳ thực chính là chỉ thất phách của con người. Thất phách là hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, cũng chính là thất tình mà thế nhân thường nói. Tích Triều, ta dạy con Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận là để tự bảo vệ mình, con hứa với mẫu thân, không cùng đường tuyệt không sử dụng.” Nữ tử mỹ lệ ngữ điệu vốn mềm nhẹ tức khắc trở nên nghiêm túc.

Cố Tích Triều chín tuổi nghe mẫu thân nói vậy, khó hiểu hỏi: “Mẫu thân, tại sao? Không phải người nói Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận là trận pháp lợi hại nhất, cũng là trận pháp phức tạp nhất trên đời này, vì sao không thể dùng?”

“Đứa nhỏ ngốc này, Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận được cho là thiên hạ đệ nhất trận đương nhiên có lý do.” Nữ tử vuốt ve mái tóc quăn của Cố Tích Triều, chậm rãi nói tiếp, “Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận là trận pháp khó phá giải nhất trong thiên hạ. Lòng người luôn luôn chấp niệm, Nghịch Thiên Thất Tuyệt chính là phải trở thành vô hỉ, vô nộ, vô ai, vô cụ, vô ái, vô ác, vô dục mới có thể phá trận mà ra, nếu trong bảy ngày không thể phá trận, thất phách tận tán. Nhưng trên đời này không có mấy ai làm được, cha con là một trong số những người phá trận thành công.”

Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, chớp mắt nói: “Cho nên phụ thân không phải không muốn chúng ta, mà người căn bản không có cảm tình sao? Nếu Tích Triều gặp phải Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận, Tích Triều nên làm gì, Tích Triều không phải kẻ vô cảm.”

“Cha con không phải không có cảm tình, chỉ vì Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận mà phải thay đổi chính mình.” Nữ tử ảm đạm cười, tiếp tục nói, “Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận còn có một cách phá giải, nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm, đó chính là, trong trận con cũng thiết lập Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận. Lúc này nhìn xem bố trận song phương ai chấp niệm ít. Tích Triều, con phải nhớ kỹ, nhìn thấu ‘Phá hậu nhi lập, dục hỏa niết bàn’, từ bỏ chấp niệm mới có thể thoát ra.”

Nhìn thấu, rốt cuộc là nhìn thấu cái gì? Cố Tích Triều co chân ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn bầu trời đêm thâm thúy nhớ tới lời mẫu thân nói với y năm nào, tự giễu: Cố Tích Triều ơi là Cố Tích Triều, ngươi thật là thiết khẩu trực đoạn*, ba năm trước nói giết Thích Thiếu Thương không được, quả nhiên giết hắn không được; lúc còn nhỏ nói sẽ gặp Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận, hiện giờ quả nhiên gặp được.

*lời nói linh nghiệm

Thích Thiếu Thương ngồi một bên điều khí, trong rừng im lắng, chỉ có đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng “lép bép”. Cố Tích Triều ngồi xếp bằng, im lặng nhìn Thích Thiếu Thương đang ngồi mắt nhắm nghiền. Trong ba năm, thời gian đã khiến hắn thêm vững vàng. So với ba năm trước, Thích Thiếu Thương càng lúc càng ổn trọng, tự tin, tâm tư kín đáo, xưng là quần long chi thủ xem ra không sai. Ngươi mất Hồng Lệ, ta mất Vãn Tình, nhất ngữ thành sấm. Vãn Tình, đã bao lâu rồi ta không nhớ tới Vãn Tình? Dường như đã từ một năm trước, ta đã không còn nghĩ đến cái chết của Vãn Tình, vì sao đêm nay ký ức lại cuồn cuộn trong lòng?

Cố Tích Triều thở dài, phủi quần áo đứng lên, bắt đầu quan sát xung quanh tìm sơ hở của Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận. Y càng quan sát càng kinh tâm, người bày trận thủ pháp xảo diệu, tâm tư kín đáo, bình sinh hiếm thấy, nếu nói đối mặt trực diện, e rằng chỉ có mẫu thân mới có thể địch nổi. Rảo quanh vài vòng liên tiếp, Cố Tích Triều không phát hiện dấu vết nào, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột lo lắng. Gió đêm thổi qua, bong nguyệt lơ lửng trên bầu trời u lam, dường như có thanh âm gì đó vang lên. Cố Tích Triều tập trung lắng nghe, trong làn gió mơ hồ có tiếng chuông văng vẳng, nhu hòa mà mê hoặc, từng tiếng từng tiếng lay động tâm can Cố Tích Triều.

“Hộc!” Thích Thiếu Thương đang ngồi phun ra một ngụm tiên huyết, trán rịn mồ hôi lạnh, Cố Tích Triều trong lòng thầm than không may, khi ngồi điều khí kiêng kị nhất là bị quấy rầy, mà tiếng chuông này không ngừng quấy nhiễu thần trí. Không suy nghĩ thêm nhiều, Cố Tích Triều vội đi đến phía sau lưng Thích Thiếu Thương khoanh chân ngồi xuống, hay tay đặt trên lưng hắn, dẫn đường cho nội khí đang rối loạn trong cơ thể hắn.

Cảm giác được nội khí của Thích Thiếu Thương dần dần ổn định, Cố Tích Triều mới thở dài một hơi. Vừa rồi nếu y quay lại muộn một chút, Thích Thiếu Thương sẽ tẩu hỏa nhập ma, công lực tán bán. Cố Tích Triều ngồi sang một bên, nhớ tới ba năm trước y từng thừa lúc Thích Thiếu Thương điều khí dưỡng thương mà đánh lén hắn, nhưng khi đó bên cạnh Thích Thiếu Thương có Thiết Thủ bảo hộ, y mới đánh lén thất bại. Nhưng hiện tại Thích Thiếu Thương bị thương, bên cạnh trừ y ra không còn ai khác, nếu muốn giết hắn, đây không phải là thời cơ tốt sao? Cố tích Triều, ngươi đang nghĩ gì! Cố Tích Triều cả kinh, không biết vì sao trong đầu lại có tư tưởng quái lạ như vậy.

“Giết hắn đi, nếu bây giờ ngươi không giết sau này sẽ không có cơ hội.” Một giọng trẻ con đáng yêu trong trẻo đột nhiên vang lên trong đầu Cố Tích Triều, hồn nhiên nói, “Ngươi không muốn báo thù? Vãn Tình chết, ngươi điên loạn, nỗi nhục thân bại danh liệt, tất cả đều là do Thích Thiếu Thương hại ngươi.”

Cố Tích Triều lắc lắc đầu, không phải, đây không phải là lỗi của Thích Thiếu Thương, cái chết của Vãn Tình là do ta gây ra, là lỗi của ta.

Giọng trẻ con đầu tiên là cười khanh khách, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi gạt người! Ngươi rõ ràng cho rằng đó là lỗi của Thích Thiếu Thương, giết hắn đi! Ngươi không phải rất thống khổ sao? Đau đớn ba năm, ngươi cũng muốn giải thoát phải không? Nếu vậy, chỉ cần giết hắn, ngươi có thể được giải thoát rồi.”


Không, ta sẽ không giết Thích Thiếu Thương, ít nhất bây giờ sẽ không. Cố Tích Triều cố gắng khống chế chính mình, nhưng tay vẫn chậm rãi cho vào túi đựng tiểu phủ treo bên hông.

“Ngươi xem, ngươi nói dối.” Trong thanh âm trẻ con tràn ngập hưng phấn như tiểu hài tử vừa phát hiện được một bí mật của người lớn, “Tay ngươi động, ngươi muốn giết hắn.”

Cố Tích Triều dùng sức nắm chặt lấy tiểu phủ, dùng sức ngăn cản không cho mình ném tiểu phủ về phía Thích Thiếu Thương. Ngươi câm mồm, ta sẽ không giết hắn, ngươi đừng uổng phí tâm cơ.

“A, ta biết rồi, ngươi thích hắn?” Giọng trẻ con trong nháy mắt biến thành tiếng nức nở bi thương của Vãn Tình, “Vì sao, Tích Triều, vì sao chàng muốn phản bội ta?!”

Suy nghĩ của Cố Tích Triều hỗn loạn, không, ta không có. Vãn Tình, ta không phản bội nàng, ta không yêu Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương khí tức tạm ổn định, có chút thanh tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Cố Tích Triều một tay chống đỡ, tay kia nắm chặt vạt áo, vẻ mặt thống khổ không thôi. “Tích Triều, ngươi làm sao vậy, bị thương ở đâu?” Chẳng lẽ hôm nay lúc cùng Tử Ngưng cô nương giao thủ đã bị thương, Thích Thiếu Thương gấp đến độ không biết nên làm thế nào, mà Cố Tích Triều mặc cho hắn hỏi bao nhiêu câu vẫn không đáp một tiếng.

“Ngươi tránh ra, đừng lại đây.” Cố Tích Triều thần trí dần dần mơ hồ nghe được thanh âm Thích Thiếu Thương từ xa, khó khăn nói, “Thích Thiếu Thương, ngươi mau rời đi, cách xa ta ra.”

Hắn làm sao có thể đi?! Thích Thiếu Thương đỡ hai vai Cố Tích Triều, nhìn sắc mặt trắng bệch của y, ruột gan như đứt đoạn, “Tích Triều, ta không đi, làm sao ta có thể rời bỏ ngươi lúc này?”

“Tránh ra!” Cố Tích Triều một tay dùng sức đẩy Thích Thiếu Thương, trong đầu vẫn là tiếng cười thảm đạm của Vãn Tình, chàng đã yêu hắn, chàng yêu nam nhân đã hại chết ta!

Ta không có, Vãn Tình, thật sự. Cố Tích Triều trước mắt một mảnh mơ hồ, trước mắt y dường như thấp thoáng cảnh tượng Vãn Tình tự kết liễu tại Kim Loan điện ba năm trước.

“Tích Triều, Tích Triều, ngươi tỉnh lại đi.” Trong đồng tử rã rời tan tác soi rõ gương mặt lo lắng của Thích Thiếu Thương, thần trí Cố Tích Triều có chút thanh minh.

Giết hắn! Trong đầu như có ai đó đang hét váng óc, tay Cố Tích Triều lặng lẽ cầm Nghịch Thủy Hàn. Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Thanh âm thê lương liên tục phát ra, vang lên bên tai, đồng tử Cố Tích Triều co rút nhanh, trước mắt một mảnh huyết quang sáng chói.

Trong khu rừng to lớn chỉ nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể, sau đó là im lặng chết choc, “Không!” tiếng khóc xé toạc bầu không khí tĩnh lặng truyền ra, thật lâu không dứt.

Nghe được thanh âm kia, ba nữ tử bên ngoài Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận trầm mặc, cuối cùng vẫn là nữ tử áo trắng lên tiếng trước, “Thúc thúc đã chết, chỉ còn lại ca ca xinh đẹp.”

“Ta biết,” thanh âm mơ hồ chậm rãi nói, “Không ngờ sẽ dễ dàng như vậy, ta còn tưởng Cố tích Triều sẽ kiên trì lâu hơn một chút.”

Tử Ngưng bĩu môi, “Tỷ tỷ, tỷ bày Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận, lại thêm  cổ độc của ta và Xá Nữ Ma Âm của Thiều Âm, nếu Thích Thiếu Thương còn không chết được, chỉ sợ trên đời này không ai có thể giết hắn.”

“Tỷ tỷ, tỷ nói thúc thúc kia có chết thật hay không?” Thiều Âm dẫu môi nhìn cánh rừng hỏi, “Muội lại cảm thấy thúc thúc kia dường như là đánh không chết, sinh mệnh lực cường không ai địch nổi.”


“Có lẽ.” Thanh âm mơ hồ thản nhiên nói, “Nếu, hắn cố tình như vậy, người thua chính là chúng ta.”

Cố Tích Triều nắm Nghịch Thủy Hàn, ngây ngốc nhìn vũng máu của Thích Thiếu Thương, hắn… đã chết? Người qua một màn thiên lý truy sát vẫn sống khỏe mạnh, cư nhiên lại không đề phòng bị y một kiếm đâm chết, không có khả năng! “Ầm” một tiếng, Nghịch Thủy Hàn rơi trên mặt đất, Cố Tích Triều nhìn hai tay mình dính đầy máu tươi, lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng vô hạn. Cố Tích Triều run rẩy lướt nhẹ qua mặt Thích Thiếu Thương, trong lòng co rút đau đớn, vì sao còn có thể đau như vậy, y những tưởng sau khi Vãn Tình ra đi, trái tim y đã sớm chết lặng rồi.

Quãng thời gian ngắn ngủi ở cùng Thích Thiếu Thương hiện lên trong tâm trí, từng câu từng lời của Thích Thiếu Thương quanh quẩn bên tai y.

Vị thư sinh này quả là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.

Làm sao có nghĩa đây?! Trung thu trăng tròn, uống máu thề độc, sinh tử đồng tâm, cộng lộ nguy nan, nếu có sai lời, lấy máu rửa trại môn, đây là ai nói? Ngươi cũng nói qua, nếu không có ta, sống không bằng chết, không biết làm sao sống qua ngày, nếu những lời này đều là thực, Cố công tử có dùng cả máu heo máu trâu cũng không đủ!

Ta không xem ngươi là bằng hữu, ta xem ngươi là tri âm.

Bên ngoài nhìn vào là ta đang lẩn trốn. Nhưng ngươi nhớ kỹ, cuộc sống sau này, kẻ phải trốn tránh lương tâm của mình, chính là ngươi.

Người ta quen biết ở Kỳ Đình, có phải ngươi không?

Còn nhớ rõ kiếm pháp của ta không?

Chúng ta cùng song kiếm hợp bích đi!

Ngươi nói đúng rồi cái gì chứ, lần nào ngươi có chuyện không phải ta là người tới đầu tiên sao, khi nào thì ta ghét bỏ ngươi?

Tích Triều, ta tin, lúc nào cũng tin.

Tích Triều, dường như ta từ lâu đã coi trọng ngươi.

Tích Triều, ta biết ngươi còn đang bàng hoàng, ta có thể chờ, chờ ngươi rõ ràng rành mạch nói cho ta câu trả lời.

Là cái gì theo hốc mắt chảy xuống, khiến cảnh vật trước mắt y nhạt nhòa? Người này luôn tin y, cho nên ba năm trước trong đại trướng trên đỉnh núi không hề phòng bị, hiện tại ba năm sau vẫn không phòng bị. Tay Cố Tích Triều lướt qua lông mi, khóe mắt, chóp mũi, môi, cằm của Thích Thiếu Thương. Hắn đã chết, Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận cho dù phá được còn có ý nghĩa sao?

Trước khi đi, vấn đề Cố Uyển Tình đặt ra vẫn còn văng vẳng bên tai: “Cố ca ca, vì sao có thiên lý truy sát, huynh có nghĩ tới không?” Vì sao có thiên lý truy sát, bản lĩnh của y thực sự giết Thích Thiếu Thương không được sao? Là giết không được, hay căn bản là chưa bao giờ muốn giết hắn? Cố Tích Triều chìm vào trầm tư, đột nhiên, y cất tiếng cười to, thì thào: “Cố Tích Triều, thì ra kẻ ngốc nhất trên thiên hạ là ngươi. Vì sao có thiên lý truy sát? Là bởi vì chúng ta căn bản không muốn giết chết đối phương, bởi vì Kỳ Đình một đêm mà chìm trong mê luyến, bởi vì trên đường truy truy trốn trốn lại càng tới gần đối phương hơn, bởi vì…” Chúng ta ái mộ lẫn nhau.

“Cố ca ca, huynh còn cố chấp cái gì?” “Tích Triều, con rốt cuộc còn cố chấp cái gì?” Thanh âm của Cố Uyển Tình và mẫu thân dần dần hòa hợp thành một thể, “Phá hậu nhi lập, dục hỏa niết bàn, chỉ có nhìn thấu mới có thể thoát ra.”

Cố Tích Triều nhẹ nhàng nói: “Thiếu Thương, có lẽ hiện tại nói ra đã quá muộn, nhưng ta đã đồng ý sẽ nói cho ngươi biết câu trả lời của ta. Thiếu Thương, tâm ý của ta và ngươi giống nhau.” Nói xong, Cố Tích Triều nhắm mắt, cúi đầu xuống, hôn lên môi Thích Thiếu Thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.


“Tích Triều, đừng khóc.” Tiếng an ủi của Thích Thiếu Thương truyền đến bên tai, Cố Tích Triều kinh ngạc mở hai mắt, bật dậy, “Ngươi, ngươi không chết?”

Thích Thiếu Thương ôm miệng vết thương trên bụng, ngồi dậy, “Tích Triều, ta nào chết dễ dàng như vậy. Vừa rồi ngươi thực quái lạ, ta cảm nhận được ngươi bị người khác khống chế, ta nghĩ chỉ cần khiến người kia nghĩ rằng ta đã chết, thần trí của ngươi sẽ thanh tỉnh, cho nên…”

“Cho nên, ngươi để ta đâm ngươi một kiếm!” Nghe vậy, Cố Tích Triều hết sức tức giận, “Thích Thiếu Thương, đầu ngươi bị lừa đá rồi, vạn nhất ta không cẩn thận đâm trúng chỗ trọng yếu của ngươi thì làm sao!”

“Ta nào có ngốc như vậy, lúc ngươi đâm một kiếm ta đã biết nó sẽ không đâm vào chỗ trọng yếu rồi.” Thích Thiếu Thương cẩn thận dò xét miệng vết thương một chút, thở dài, “Tích Triều, ngươi xuống tay thật lợi hại, hoàn toàn không tổn thương đến chỗ hiểm, chỉ có chảy máu một chút. Vạn nhất…” Thích Thiếu Thương ý thức được chính mình đang nói huỵch toẹt ra hết, vội ngậm miệng lại.

Cố Tích Triều giận đến phát run, tên thổ phỉ này dám giả chết lừa y, những lời hắn vừa nói y đều nghe thấy hết! Cố Tích Triều cảm thấy gương mặt đang nóng bừng đến mức muốn bốc khói, thẹn quá thành giận lấy tiểu phủ ra, “Tên thổ phỉ chết tiệt! Ngươi dám gạt ta, ta… ta… ta chém ngươi!”

Thanh âm quỷ khóc thần sầu vọng ra, còn kèm theo tiếng kêu của nam nhân cầu xin tha thứ, Tử Ngưng bên ngoài rừng nở nụ cười, “Thích Thiếu Thương dám dùng đến chiêu này, hắn không sợ Cố Tích Triều thật sự tức giận một phủ chém chết hắn sao?”

“Tử Ngưng tỷ tỷ ngay từ đầu đã biết Thích Thiếu Thương không chết,” Thiều Âm nhăn mũi ngồi chồm hổm xuống, “Vừa rồi giả bộ y như thật.”

Tử Ngưng khẽ cười một tiếng, xoa đầu Thiều Âm, “Tỷ tỷ căn bản không định giết bọn họ, hơn nữa Thích Thiếu Thương trúng cổ độc của ta, nếu hắn chết, cổ trùng sẽ có phản ứng.”

“Bớt cười gian giảo một chút,” thanh âm mơ hồ cũng không che giấu được ý cười, có chút cân nhắc nói: “Ngươi rốt cuộc hạ cổ gì trên người Thích Thiếu Thương mà đáng để ngươi đắc ý như vậy?”

Tử Ngưng cười rạng rỡ, lòng tràn ngập sung sướng nói: “Không phải là cổ độc gì ghê gớm lắm, chỉ gây một chút trở ngại, tỷ tỷ cũng biết Cửu Thế Minh Ước cơ bản không có độc tính.”

“Cửu Thế Minh Ước là cái gì?” Thiều Âm nhìn đến hai người biểu tình quỷ dị, tò mò hỏi, “Bộ dạng hai người thật khoái chí, tỷ tỷ nói đi.”

Thanh âm mơ hồ bất đắc dĩ nói: “Nữ tử Miêu Cương nếu vừa ý một nam nhân tuấn tú, có thể hạ Cửu Thế Minh Ước lên người đối phương.”

“A, loại cổ độc này có rất nhiều, cũng không có gì kỳ quái hết,” Thiều Âm dẫu môi, nâng cằm, “Tử Ngưng tỷ tỷ vì sao lại tự đắc như vậy?”

Tử Ngưng cười hắc hắc, “Bởi vì Cửu Thế Minh Ước này cộng với Tam Trọng Dẫn sẽ tạo thành mị dược kịch liệt.”

“Ngay từ đầu ngươi đã tính toán như vậy?” Thanh âm mơ hồ có vẻ thực bất đắc dĩ, “Vì sao ngươi thích hai người bọn họ như vậy? Ta nhớ ngày trước có một đôi uyên ương đã chết trên tay ngươi, không phải ngươi ghét nhất người ngoài có đôi có cặp sao?”

“Tỷ tỷ, ta nào ghét người khác có đôi có cặp,” Tử Ngưng bất mãn xoay người xem thường, miệng than thở, “Còn nữa, tỷ nói cho Xu Nguyệt, nợ ân tình của nàng ta đã trả xong, ta muốn quay về Miêu Cương.” Nói xong Tử Ngưng xoay người chậm rãi rời đi, chỉ nhìn thấy áo choàng da báo tung bay trong gió đêm, “Tam sinh thạch thượng tam sinh duyến, lục đạo luân hồi lục thứ kiến, cửu trọng thiên hàng cửu thế ước, thập thế chuyển sinh tình bất tuyệt.”

Thích Thiếu Thương tránh được tiểu phủ của Cố Tích Triều, bước tới phía trước chặn y lại, Cố Tích Triều giãy dụa kịch liệt, Thích Thiếu Thương rên một tiếng, thì ra khuỷu tay Cố Tích Triều đánh trúng miệng vết thương của hắn.


Nghe thấy tiếng kêu rên của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lúc này mới nhớ lại Thích Thiếu Thương trên người có thương tích, vì thế ngoan ngoãn ngừng lại không dám giãy dụa nữa, “Thiếu Thương, buông ra, đừng chèn ép miệng vết thương.”

Hương khí ngào ngạt vờn quanh chóp mũi, hấp dẫn vô hạn, Thích Thiếu Thương trằn trọc liếm mút môi Cố Tích Triều, đem thanh âm không kịp nói ra của đối phương giao triền ở miệng lưỡi hóa thành tiếng rên nhẹ. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy Thích Thiếu Thương đầu lưỡi nóng bỏng đang càn quét nơi cổ họng, dùng nửa người ngăn chặn thân thể y, không cho y có cơ hội tránh né, hôn không ngừng.

Sắp không thở được nữa… Cố Tích Triều có chút khổ sở giãy dụa, phất tay định đẩy Thích Thiếu Thương ra, lại bị Thích Thiếu Thương một tay chế trụ cổ tay, tay kia lại càng ép sát đầu y. Sau khi hôn sâu, Thích Thiếu Thương cười đến có chút tà tứ, lại liên tiếp hôn lên chân mày, chóp mũi, bờ môi Cố Tích Triều…

Cố Tích Triều khó chịu giãy ra, thở hồng hộc nói: “Thiếu Thương, ta không thở được, ngươi buông tay…” Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương nhanh như chớp ép chặt tay y vào bên hông, đoạn điểm vài huyệt vị trên người y, Cố Tích Triều lập tức cả người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, ngã vào lòng Thích Thiếu Thương.

“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều vừa sợ vừa giận, “Ngươi muốn làm gì?”

Thích Thiếu Thương ôm lấy Cố Tích Triều, đặt y bên cạnh đống lửa, động thủ cởi bỏ xiêm y của y. Cố Tích Triều không thể động đậy, trơ mắt nhìn Thích Thiếu Thương cởi bỏ từng lớp y phục, khiến thân thể y trần trụi trong không khí, Cố Tích Triều chưa từng bị đãi ngộ thế này, trong lòng vừa căng thẳng, vừa tức giận, lại vừa sợ hãi, lớn tiếng quát: “Thích Thiếu Thương, ngươi dừng tay cho ta! Ngươi buông ra, vì sao điểm huyệt ta?”

Thích Thiếu Thương một tay vuốt ve cái mông nhỏ non mịn của Cố Tích Triều, một bên cúi người in xuống trên thân thể y vài vết hoan ái đỏ hồng, thấy Cố Tích Triều một trận run rẩy, hắn ngẩng đầu, khẽ nói: “Tích Triều, ta biết ngươi không thích bị người khác đặt ở phía dưới, nhưng ta thật sự không nhịn được…” Lời nói sau cùng, thanh âm khàn đi vì dục vọng.

“Đừng…” Cố Tích Triều trong lòng hốt hoảng, Thích Thiếu Thương như vậy y chưa từng gặp qua, xúc cảm xa lạ trên thân thể khiến y không biết phải làm thế nào, y khép chặt mắt, môi cắn đến rướm máu.

Thích Thiếu Thương nhìn thấy Cố Tích Triều ngượng ngập sợ hãi đến vậy, trong lòng dần trở nên nhu nhuyễn, hắn dịu dàng nâng cằm Cố Tích Triều, ôn nhu nói: “Tích Triều… Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất ta lưu tâm như vậy chính là ngươi. Tích Triều, ta yêu ngươi, cho nên ngươi có thể giao hết cho ta được không? Tích Triều, đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi, bảo hộ ngươi cả đời, không, là đời đời kiếp kiếp…” Thích Thiếu Thương chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ đối với một người như vậy, mà người đó lại là nam nhân, thật lòng thật dạ nói ra những lời này, tuy người ấy còn chưa ưng thuận, hắn đã đem danh dự của mình ra hứa hẹn.

Cố Tích Triều trong mắt có ý cười rạng rỡ, thậm chí khóe môi y cũng bắt đầu cong lên, “Thiếu Thương, ngươi giải huyệt đạo cho ta, ta sẽ không chạy.” Bên đống lửa ấm áp, gió đêm thanh lương thấm vào nhân tâm. Nhìn Thích Thiếu Thương chậm rãi đến gần, nhìn bầu trời đêm, Cố Tích Triều trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn không ngôn từ nào có thể diễn tả. Có lẽ thứ y vẫn cầu không phải công danh lợi lộc, không phải lưu danh thiên cổ, mà là ánh mắt người này ôn nhu trìu mến, tình ý miên man.

Thích Thiếu Thương nghe vậy cười, giải huyệt đạo cho Cố Tích Triều, tách hai chân thon dài của y ra, cúi người tiến vào. Cố Tích Triều thân thủ vòng qua phía sau lưng Thích Thiếu Thương, có chút ngượng ngùng, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ. (beta: *gào thét* ta muốn xem cảnh này ~)

*****************

“Đáng tiếc, trận pháp đã không thể vây khốn bọn họ.” Thanh Âm mơ hồ nhìn trận thế bị phá, nhưng không nghe ra chút tiếc nuối trong đó, “Thiều Âm, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Thiều Âm gật gật đầu, theo nữ tử mang giày thêu màu hồng nhạt rời khỏi, đi sâu vào trong cánh rừng.

Ánh mặt trời rọi qua tán lá, ngày mới đã bắt đầu, Thích Thiếu Thương hé mắt, nhìn Cố Tích Triều bên cạnh còn đang chìm trong giấc mộng, “Tích Triều, dậy đi…” Hơi thở nóng rực hòa trong lời nói mập mờ.

Nhẹ nhàng xoay người một cái, quần áo rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn có in rất nhiều dấu vết hoan ái đỏ hồng, trong nắng sớm khiến người ta suy tư vô hạn. Thích Thiếu Thương rướn người, hôn lên lưng Cố Tích Triều, cánh tay sờ soạng bên trong y sam của y, vỗ về chơi đùa với thân mình mảnh khảnh kia.

“Đừng…” Cố Tích Triều đang mê man nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy gương mặt Thích Thiếu Thương phóng đại trước mặt, đột nhiên nhớ tới thời khắc cuồng loạn đêm qua, ngồi dậy ngay tức khắc. Nhưng mà, trải qua một buổi tối hoang đường như vậy, thắt lưng Cố Tích Triều đã sớm đau nhức không thôi, Thích Thiếu Thương, tên dã thú, đi chết đi. Trong lòng không ngừng nguyền rủa Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều vất vả chỉnh lại xiêm y.

Thích Thiếu Thương tự biết lỗi, sau khi mặc y phục tử tế vội đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, “Tích Triều, ngươi khỏe không? Ngày hôm qua…”


“Câm miệng, không được nói!” Cố Tích Triều mặt đỏ gay, cắt lời Thích Thiếu Thương, “Còn không mau giúp ta chỉnh lại y phục, nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì?”

Chỉnh y phục? Thích Thiếu Thương cười tủm tỉm giúp Cố Tích Triều mặc y phục, hắn thích giúp Tích Triều mặc, đương nhiên càng thích giúp Tích Triều thoát y, nhưng mà, những lời này ngàn vạn lần không thể nói ra a. Lò mò cả buổi, cuối cùng Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương trang phục đã chỉnh tề.

“Tích Triều, ngươi xem.” Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đứng lên, trong khu rừng không biết tự khi nào xuất hiện một con đường nhỏ, trong sương khói lượn lờ dường như có thế thấy thấp thoáng một tòa trúc lâu lịch sự tao nhã.

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn quanh quất, nói: “Đi thôi, chủ nhân Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận mời chúng ta qua đó một chuyến.”