Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 10

Đoàn người Thích cố phân theo ba đường vào lăng mộ, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương dọc theo đường của “Cổ” môn, xung quanh vẫn là cổ thụ mọc rậm rạp, nhưng lại thập phần ngay ngắn chừa lại một con đường nhỏ hẹp. Không biết đã đi bao lâu, trước mắt nhất thời trống trải, phía trước lấp loáng lục quang gợn sóng giữa bụi cỏ dày rậm. Thì ra trong rừng cây âm u, còn có một hồ nước trong suốt, như một khối ngọc bích xanh thẫm, yên tĩnh nằm giữa các tàn cây tự khi nào.

Thích Cố hai người còn không kịp khen cảnh đẹp, lại thấy tiểu cô nương gặp qua ở thụ môn đang ngồi bên hồ, hai tay nâng má cười cười nhìn bọn họ. Thích Thiếu Thương ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi không sợ sẽ không ra được sao?”

“Ta muốn xem ai chọn con đường này,” tiểu cô nương cau mũi, “Ta nên nói các ngươi may mắn hay là bất hạnh đây?”

Đến đây, Cố Tích Triều có hứng thú, hỏi: “Sao lại nói vậy, chẳng lẽ ba con đường này khác nhau, không phải đã nói cuối cùng đều là tiến vào lăng mộ sao, có gì may mắn hay bất hạnh?”

“Đúng vậy,” tiểu cô nương thò tay vào hồ, chậm rãi khuấy nước, “Nói các ngươi bất hạnh là bởi vì ‘Huyết’ môn và ‘Thi’ môn” chỉ có một đạo cửa khẩu mà ‘Cổ’ môn có đến ba đạo, không, phải nói là hai đạo, tỷ tỷ hẳn sẽ tha cho các ngươi đi qua.” Tiểu cô nương mở trừng hai mắt, tiếp tục nói: “Bởi hai con đường kia chỉ có một đạo cửa khẩu, cho nên người đi trên hai con đường kia sẽ nhanh tới lăng mộ hơn, điều kiện tiên quyết là họ không chết ở dọc đường. Cứ như vậy, lúc các ngươi đến được lăng mộ, họ đã chết rồi, đối mặt với tử thần chậm hơn một chút, các ngươi cũng coi như là may mắn.”

“Hừ, chưa biết ai thắng ai, ngươi khẳng định chúng ta nhất định sẽ chết sao?” Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Cửa khẩu thứ nhất ở đâu, bên dưới sao?”

Tiểu cô nương đứng lên, gật gật đầu: “Đúng là bên dưới, ca ca xinh đẹp, ngươi đã quá đa nghi rồi, các ngươi ai chết ai sống kỳ thực không có quan hệ đến bọn ta.”


Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên nhảy lên, cùng lúc tiến vào giữa hồ, bọt sóng nổi lên, hồ nước tách ra, lại nhanh chóng nhập lại.

Mặt hồ phẳng lặng vô ngân, nước trong hồ dường như dao động theo điệu, dưới nước hình thành một cái lốc xoáy, cuồn cuộn sâu trong đáy hồ. Thích Thiếu Thương cảm thấy trên người có một lực kéo cường đại muốn tách hắn và Cố Tích Triều ra, vì thế hắn vội vàng kéo tay Cố tích Triều, vận khởi nội lực chống lại lực kéo kia. Ngay cả như vậy, thân người bọn họ vẫn như sao băng chìm xuống đáy hồ sâu. Ước chừng một khắc sau, bọn họ thấy trước mắt có một cửa hang động đen ngòm. Nước hồ còn đang cuồn cuộn sóng, Thích Cố hai người không suy nghĩ nhiều, ra sức bơi tới hang động nọ.

Tiến vào cửa hang, nước hồ dường như bị lực đạo nào đó ngăn trở, lộ ra con đường nhỏ uốn quanh dưới chân, dẫn tới điện đường phong cách cổ xưa phía trước. Thích Cố hai người men theo đường mà đi, không gặp trở ngại gì. Thích Thiếu Thương có chút kinh sợ, đây hẳn là bầu trời quang trước cơn giông bão đi.

Cố Tích Triều đến trước cửa điện, cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa. Một mùi hương nồng đậm xông vào mũi, hương khí không thanh u cũng không tục diễm, chỉ ẩn ẩn hương vị thê lương ái muội, yêu nhiêu dụ hoặc nói không nên lời.

Trong đại điện thập phần trống trải, chỉ có độc nhất một cái ghế, ngoài ra không còn gì khác. Trên ghế có một nữ tử khoác áo choàng da báo, không thể nói là mỹ nhân tuyệt đỉnh, nhưng lại mang hình dáng ma mị lạ thường. Trong lòng nàng ôm một đứa trẻ mới sinh, sau khi nhìn thấy Thích Cố hai người, thản nhiên nói: “Các ngươi khẽ một chút, đừng làm tiểu bảo bối của ta sợ hãi.”

Cố Tích Triều nheo mắt, ánh sáng chợt lóe, tiểu phủ như tia chớp lao về phía nữ tử kia. Nữ tử vung áo choàng lên, nháy mắt biến hóa, ngăn tiểu phủ lại. Áo choàng da báo chậm rãi rơi xuống, nàng đứng lên, nói: “Các ngươi chính là người muốn đi lăng mộ tìm cái chết? Lần đầu gặp mặt, ta là Tử Ngưng.”

“Xin chào Tử Ngưng cô nương, tại hạ Thích Thiếu Thương, chúng ta không muốn đối địch với cô nương,” Thích Thiếu Thương hướng Tử Ngưng chắp tay, “Xin đừng làm khó, cho chúng tôi qua cửa.”

Tử Ngưng khẽ cười nói: “Giang hồ nói lấy chồng phải lấy Thích Thiếu Thương, Cửu Hiện Thần Long quả nhiên giống như lời đồn. Thích đại hiệp, ta không muốn làm khó dễ các ngươi, thế nhưng trông coi điện này là trách nhiệm của ta.”


Cố Tích Triều nghe thế, hung hăng trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, trong lòng một trận phẫn uất: Thích Thiếu Thương ngươi nhìn thấy cô nương xinh đẹp là sáng mắt, không quan tâm đối phương có phải là địch nhân hay không, đã cuống quýt làm quen. Tên thổ phỉ chết tiệt!

Thấy được ánh mắt sắc như dao của Cố Tích Triều, Thích Thiếu thương biết người này trong lòng đã rất tức giận rồi, cười khổ nói với Tử Ngưng: “Một khi đã như vậy, xin mời cô nương.”

Tử Ngưng tay vẫn ôm đứa nhỏ, Thích Cố hai người thấy rõ trong ánh mắt hài nhi mũm mĩm kia xuất hiện tầng tầng lụa trắng, Tử Ngưng vừa nhẹ nhàng vuốt hài nhi, một thanh âm “vù vù” vang lên. Tử Ngưng nhấc tay bắn ra, thanh âm “vù vù” kia đột nhiên đánh về phía Thích Cố hai người, Cố Tích Triều sửng sốt, tiểu phủ gào ghét lao ra nghênh đón. Thanh âm “vù vù” vỡ ra mãnh liệt, tiểu phủ dường như gặp phải lực đàn hồi, ngay tức khắc bắn ngược trở về. Cố Tích Triều quay lại nhanh như chớp, nhảy vút lên cao, bắt được tiểu phủ. Sau đó, Thích Thiếu Thương rút Nghịch Thủy Hàn ra, hàn quang chợt lóe, kiếm quang mang theo nội lực mạnh mẽ xé gió bay tới, mục tiêu vẫn là Tử Ngưng đang đứng. Tư Ngưng nhíu mày, trên tay kết hợp vài cái ấn, thanh âm “vù vù” hóa thành một mảnh lưới màu xám, che trước mặt Tử Ngưng. Cố Tích Triều nhìn thấy kiếm của Thích Thiếu Thương bị chặn lại, tiểu phủ trên không lại uốn lượn rẽ ngoặt đánh về phía sau Tử Ngưng, Tử Ngưng không quay đầu lại, ống tay áo cuộn lấy tiểu phủ, lợi dụng lực đạo của tiểu phủ ném về phía Thích Thiếu Thương.

Lúc này, thanh âm “vù vù” ngăn trở kiếm khí hóa thành một tia chớp bạc, nhằm về một bên Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương bị mảnh lưới màu xám che khuất tầm mắt, không đề phòng hướng kháng, khi tiếng quỷ khóc thần sầu vang lên thì đã quá muộn. Thần Khốc Tiểu Phủ được Tử Ngưng tiếp thêm một thành công lực đánh trúng vào bụng Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương trong nháy mắt qùy xuống đất văng về phía sau mười thước, phun ra một ngụm tiên huyết.

“Thích Thiếu Thương!” Trong mắt Cố Tích Triều, máu của Thích Thiếu Thương thấm đỏ, lòng y như lửa đốt. Võ công của Thích Thiếu Thương bây giờ so với ba năm trước tiến xa vạn trượng, Tử Ngưng vừa ra tay đã khiến hắn bị thương, có thể thấy công lực của nàng so với hắn còn cao hơn một bậc. Một mặt quan tâm thương thế của Thích Thiếu Thương, mặt khác còn phải đối phó với tia chớp bạc không ngừng công kích, Cố Tích Triều nhất tâm nhị dụng, khó tránh bị thương. Tia chớp bạc ngửi được mùi máu tanh, càng thêm hung phấn, tiếng “vù vù” càng phô thiên cái địa lao tới, tách thành hai luồng, hai luồng lại phân thành bốn luồng, tia chớp bạc càng phân càng nhiều, cuối cùng che kín cả đại điện.

Cố Tích Triều che đi miệng vết thương máu chảy ròng ròng, phi thân bay đến bên người Thích Thiếu Thương, “Thích Thiếu Thương, ngươi sao rồi?” Thân thủ bắt lấy tay Thích Thiếu Thương dò mạch đập, “Xem ra bị thương không nhẹ.”

“Tích Triều, không có gì đáng ngại.” Thích Thiếu Thương lau đi vết máu bên khóe miệng, nhìn tia chớp bạc đang lao về phía bọn họ nói, “Đây rốt cuộc là cái gì, càng lúc càng nhiều, bây giờ nên làm thế nào?”

Cố Tích Triều nhìn tia chớp bạc, trong không khí lan tỏa một mùi thối rữa, trong tâm trí lóe lên một tia sáng, vội nói với Thích Thiếu Thương: “Trên mấy thứ này có mùi thối rữa, mau lấy cái túi gấm mà Bạch Sầu Phi đưa cho ngươi ra.”

Thích Thiếu Thương móc túi gấm từ trong ngực ra, Cố Tích Triều vội lấy một lọ hóa thi thủy, mở nút gỗ, vận khởi nội lực. Hóa thi thủy nhờ nội lực của Cố Tích Triều, nhanh chóng khuếch tán, trong không trung từng luồng khói trắng bốc lên, thanh âm “vù vù” cũng từ từ nhỏ dần, tia chớp bạc cũng từ từ biến mất. Tử Ngưng nhíu mày, đầu ngón tay phất một cái, tia chớp bạc nháy mắt trở lại trong ánh mắt hài nhi. Tử Ngưng lấy ra một mảnh lụa trắng quấn hài nhi lại, thần tình đau đớn nhìn nó.


Ánh lửa sáng ngời, chiếu vào lúm đồng tiền quyến rũ trên má Tử Ngưng, minh minh ám ám hoảng hoảng hốt hốt, nụ cười của nàng lại làm người khác không rét mà run. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong cơ thể hài nhi kia đang chứa độc vật đáng sợ, độc vật này có thể tự mình phân liệt, đây là bảo bối thiên hạ khó cầu. Nhưng mà, Tử Ngưng lấy hài nhi nuôi độc vật, loại người này, âm ngoan độc lạt đến nhường nào!

Sắc mặt Thích Thiếu Thương minh ám bất định, Cố Tích Triều biết hắn đối với hành động này của Tử Ngưng vô cùng bất mãn, thản nhiên nói: “Dùng người sống nuôi cổ, đây là tập tục ở Miêu Cương, Thích đại hiệp đại nhân đại nghĩa đương nhiên thấy biện pháp này rất chướng mắt. Nhưng không còn cách nào khác, cổ càng lợi hại cách nuôi dưỡng càng tàn nhẫn.

Thích Thiếu Thương trong lòng biết người này lại mỉa mai hắn, không cãi lại, chỉ nói với Tử Ngưng: “Tử Ngưng cô nương, tại hạ biết nàng không muốn giết chúng ta, tại sao không buông tha?”

Tử Ngưng cúi đầu suy tư một lát, cười nói: “Không được. Như vậy đi, ta muốn cùng vị công tử kia đơn đả độc đấu, nếu ta không thể giết y, ta sẽ thả các ngươi đi.”

“Cái gọi là đơn đả độc đấu, chính là ta đứng yên, ngươi tới đánh?” Cố Tích Triều khẽ cười thành tiếng, có chút hảo cảm đối với nữ tử này.

Tử Ngưng trợn tròn mắt, “Ngươi thực thông minh, ta chính là có ý này, ngươi đồng ý?”

“Được, ta đứng yên, ngươi tới đánh,” Cố Tích Triều sảng khoái đáp, “Chỉ cần ngươi không giết được ta, chúng ta có thể qua cửa?”

Tử Ngưng gật gật đầu, đột nhiên trong đại điện sáng ngời. Hàn quang chợt bắn tung tóe, ngưng tụ trên tay Tử Ngưng thành một cỗ đao khí, đao khí lượn vòng xông tới, Cố Tích Triều vẫn không nhúc nhích, chân khí hộ thân của y như xuân tuyết triêu dương, bị đao kia phá vỡ. Đao vẫn không ngừng lại, đâm vào thanh sam. Cố Tích Triều không nhắm mắt, chỉ nhìn thân ảnh mỹ lệ của Tử Ngưng múa đao trên không, thế nhưng Thích Thiếu Thương bên cạnh tâm tình không tốt như vậy, hắn nghi ngờ Cố Tích Triều không phải muốn đáp ứng yêu cầu của Tử Ngưng, mà là để làm cho hắn lo lắng.


Ánh đao bỗng nhiên ngừng lại như băng tuyết tan rã, Tử Ngưng thu đao lại, cười nói: “Các ngươi đi đi, ta không muốn giết các ngươi.”

“Đa tạ, cáo từ!” Thích Thiếu Thương vừa chắp tay, vừa kéo Cố Tích Triều, vờ như không thấy biểu tình của y như muốn nói chuyện.

Tử Ngưng ôm hài nhi, lại ngồi lên ghế, “Tỷ tỷ, tỷ xuất hiện đi. Tỷ muốn trốn ở đó xem bao lâu nữa, ta không có giết bọn họ.”

“Ta biết, nhưng ngươi lại có lòng tốt thả bọn họ như vậy?” Trên đại điện vẫn không có bóng người xuất hiện, chỉ có một thanh âm mơ hồ xa xa truyền đến.

Tử Ngưng cười quỷ dị, “Tỷ tỷ thực hiểu ta, dễ dàng cho bọn họ đi như vậy chẳng phải là phá hủy thanh danh của ta hay sao, ta tuy không trực tiếp giết bọn họ, nhưng không dám cam đoan người khác sẽ không giết.”

Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đi ra phía sau tòa đại điện thứ nhất, Cố Tích Triều bỏ tay hắn ra, nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi bị thần kinh à, không cho ta nói với Tử Ngưng cô nương một câu.”

“Ngươi có biết ta lo lắng hay không, ngươi cư nhiên muốn đơn đả độc đấu là đơn đả độc đấu, ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta không?!” Thích Thiếu Thương như phát điên, “Nếu Tử Ngưng cô nương tâm hung dạ ác muốn mạng của ngươi, ta… ta…”

Nhìn Thích Thiếu Thương dáng vẻ lo lắng mà phẫn nộ, Cố Tích Triều cảm thấy trong lòng len lỏi một cảm giác vui sướng ấm áp kì lạ. Thế nhưng từ trước đến nay, Cố Tích Triều tâm cao khí ngạo chưa bao giờ nhận sai, nên lẩm bẩm: “Không phải không có chuyện gì sao, ngươi nghĩ rằng ta ngốc giống ngươi?”

“Tích Triều, ngươi đang nói cái gì?” Thích Thiếu Thương vẫn còn tức giận, bất bình hỏi.


Cố Tích Triều không thèm để ý, xoay người nói: “Không có, chúng ta đi thôi, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, nội thương của ngươi… Thích Thiếu Thương, ngươi làm sao vậy?” Tình cờ quay đầu lại, Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương thần tình thống khổ ngã quỳ xuống đất, từ hai khóe miệng, máu chảy ròng ròng, y vội chạy đến bên người Thích Thiếu bắt mạch.

“Cư nhiên là cổ độc, người đàn bà kia.” Cố Tích Triều biến sắc, đứng lên định trở lại tìm Tử Ngưng tính sổ, nhưng lúc đó y mới phát hiện, đại điện không còn một vật gì. Cố Tích Triều lòng chùng xuống, nhớ tới lúc còn nhỏ có xem qua một quyển sách về trận pháp, trong đầu hiện ra một cái tên —— Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận!