Dây cung giống như nhiễm phải máu mà rung lên, tiếng tỳ bà phát ra từ đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xuyên qua làn gió xao động trong đêm, bay vào trong tai tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt.
-- không phải nói đàn một khúc an ủi, khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, cảm thụ một chút tư vị cuộc sống ngọt ngào sao?
Nếu muốn khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, vậy phải đàn một khúc vui vẻ chứ!?
Nhưng, hiện giờ bọn họ nghe thấy lại là một khúc... dường như trong lòng bọn họ còn chưa đủ khổ, muốn khiến bọn họ càng thêm đau khổ sao?
Tướng sĩ ba nước vốn cũng không muốn nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt đàn, giờ nghe được khúc này khiến lòng thêm khổ sở, hai mắt lại một lần nữa trợn lên giận dữ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Không nhìn ánh mắt phẫn nộ của tướng sĩ ba nước bắn tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận chuyển thất thải linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n truyền khúc nhạc như yêu như hận, như khóc như oán, chậm rãi đưa vào trong tai tướng sĩ ba nước.
“Xiêm y thêm vài món nữa, cơm nước ăn nhiều vài hớp, đi xa không bằng ở nhà, nương nấu cháo ngon.
Một hồi nhìn khuôn mặt, một hồi sờ tay, một hồi lại dặn dò, cất đồ vào túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “
Không có lời ca hoa mỹ, chỉ là những ca từ thật đơn giản, những ca từ bình thường lại chất phác, từng câu lại thắng được cả nghìn vạn lời nói.
Chạm vào chỗ yếu mềm sâu trong lòng, tức giận trong mắt tướng sĩ ba nước tản đi, thay vào đó, lại hiện dần lên một đám sương mù.
“Thay con lại lau giày, vì con lại vá áo, con đi nghìn dặm xa xôi, là nỗi lo trong lòng mẫu thân.
Một hồi bận bịu, một hồi vội vàng, một hồi lại nhớ tới chuyện gì, nhét vào túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “
Như khóc như oán nói ra một lời ly biệt, như yêu như hận thả ra một loại nhung nhớ, tĩnh mịch như vậy, dieendaanleequuydonn tình yêu tinh khiết như vậy, tình yêu chân thành như vậy.
Trong đầu, vẫn chôn thật sâu những ký ức, lại trong nháy mắt như sóng trào mênh mông dâng lên.
Không chỉ tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt xót xa, con mắt ươn ướt, ngay cả tinh binh Long Diệu cũng như thế.
“ Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “
Không có ồn ào tranh cãi nơi thế gian, không có chiến trường giết chóc đầy máu tanh, chỉ có nỗi nhớ nhung mẹ già nơi xa, lo âu con cái còn non dạ.
Khúc đàn như yêu như hận, như khóc như oán tuôn trào cuồn cuộn.
Tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, răng cắn chặt môi chảy ra máu, tay đè chặt lấy trái tim như bị dùi đâm đến đau đớn.
Nhiều năm qua, Long Diệu hoàng triều vẫn luôn là địch không đánh ta, ta không đánh địch, đối với ác ý khơi mào chiến sự, có thể tận lực tránh được thì tránh.
Vì vậy, từ trước đến nay không có nước giặc đến xâm phạm, tinh binh Long Diệu có chí thủ nước nhà, cách ba tháng, da.nlze.qu;ydo/nn còn có thể về nhà thăm người thân một lần.
Mà, binh sĩ Bắc Dực, Thương Nguyệt, bởi vì hoàng đế và thái tử có dã tâm muốn gây chiến tranh, ngày đêm bận rộn tăng cường thao luyện, hai ba năm mới có thể có được một cơ hội duy nhất để về nhà thăm người thân.
Còn binh sĩ Tây Thần, bởi vì lòng dạ độc ác của Tây Thần đế Tư Đồ kiệt, không chỉ ngày đêm nghiêm khắc huấn luyện bọn họ, càng thường xuyên phát động chiến tranh với các quốc gia khác.
Ngay trong bọn họ, có vài người đã bốn năm năm không trở về nhà rồi, còn có một vài người, thậm chí tới bảy tám năm cũng chưa được trở về nhà.
Không có cách nào về nhà thăm người thân, cũng chỉ có thể chôn sâu nỗi nhớ nhung với thân nhân vào tận đáy lòng, tránh cho nỗi khổ ngày đêm dày vò đến rơi lệ.
Nhưng hôm nay --
Từ trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cất ra tiếng ca như yêu như hận, ngón tay di chuyển trên dây cầm Huyết tỳ bà, chậm rãi vang lên khúc nhạc như khóc như oán.
Lại khiến ký ức năm xưa rời nhà tới doanh trại mà binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt dinendian.lơqid]on đã chôn sâu ở đáy lòng, không còn cách nào kiềm chế được bùng phát lên.
“Thay con lại lau giày, vì con lại vá áo, con đi nghìn dặm xa xôi, là nỗi lo trong lòng mẫu thân.
Một hồi bận bịu, một hồi vội vàng, một hồi lại nhớ tới chuyện gì, nhét vào túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “
Một tên binh sĩ Thương Nguyệt cúi đầu xuống, tay phải được băng bó như kén tằm mò vào trong áo.
Một chiếc phù bình an tụt xuống, được binh sĩ Thương Nguyệt run rẩy ôm trong lòng bàn tay, hai hàng lệ nóng trên gương mặt binh sĩ Thương Nguyệt như dòng suối nhỏ tuôn trào chảy xuống.
Đây là thứ mà hai năm trước, kỳ nghỉ thăm người thân của hắn đã kết thúc, trước một ngày hắn phải trở lại doanh trại, Dieenndkdan/leeequhydonnn người mẹ già tóc bạc hai mắt đã kém, thừa dịp trời còn tờ mờ sáng, lúc hắn còn chưa bắt đầu rời giường...
Chống cây gậy quải trượng, từng bước đi rồi ngã, dập đầu bò tới một ngôi chùa trên đỉnh núi, cầu lão phương trượng một chiếc phù bình an, thay hắn đuổi đi những bất hạnh đem lại may mắn.
Một binh sĩ Bắc Dực cũng cúi đầu, vẻ mặt đầy nước mắt, đưa tay mò vào trong áo.
Nơi cổ họng binh sĩ Bắc Dực nghẹn ngào, từ trong lồng ngực móc ra một chiếc hộp gỗ xù xì, tay run rẩy mở ra chiếc hộp xấu xí đó.
Bên trong hộp gỗ, chứa sáu miếng bánh xốp nhỏ.
Đây là thứ mà ba năm trước đây, ngày binh sĩ Bắc Dực rời nhà trở về doanh trại, người mẹ già tóc bạc của hắn vừa lau nước mắt, vừa làm bánh xốp mà hắn thích nhất.
Sáu miếng bánh xốp, binh sĩ Bắc Dực đều không nỡ ăn một miếng nào.
Ba năm rồi, miếng bánh vốn trắng tinh không một dấu vết, đã trở nên đen thui đầy mốc, nhưng binh sĩ Bắc Dực vẫn không ném bỏ hộp bánh xốp này.
Còn các binh lính Tây Thần hơn bảy tám năm chưa trở về nhà, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu chôn vào giữa cánh tay, khiến lệ rơi tuôn trào như suối.
Suy nghĩ của bọn họ bay về nhiều năm trước, mẹ già tóc bạc lưng gù, đứng ở dưới tầng cây cành lá rậm rạp, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) tuy trong mắt hàm chứa đầy nước mắt không nỡ, nhưng...
Gương mặt đầy nét nhăn, lại cố gắng mỉm cười, vẫy tay tiễn hắn dần dần đi xa, trong lòng thầm hy vọng có thể sớm ngày trở về.
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngừng đàn, khúc nhạc như yên như hận, như khóc như oán, cũng theo ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà dừng lại.
Nhưng, quá nhiều ký ức tuôn trào trong đầu, nỗi nhớ sâu đậm bùng lên trong lòng tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, lệ trong mắt vẫn cứ tuôn ra.
Cất Huyết tỳ bà vào trong rương gỗ, dưới con mắt thán phục của Vô Ngân công tử, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống trên đất lần nữa.
Vô Ngân công tử biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ xướng một khúc an ủi, lại không biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ đàn khúc an ủi thế nào, xướng như thế nào, vẻ mặt chấn động nói: “Không nghĩ tới... ngươi lại còn biết phổ nhạc viết lời?”
Thế gian khúc nhạc tầm thường tuy nhiều, nhưng cũng không thiếu khúc hay.
Vô Ngân công tử xưa nay đam mê ba thứ: Một thích sạch sẽ, hai thích đào hoa, ba thích sưu tầm khúc nhạc hay khắp thế gian.
Nhưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tấu lên một khúc này, tuy không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, nhưng thấm sâu vào trong tâm hồn, rung động tới đáy lòng, mà Vô Ngân công tử lại mới nghe lần đầu.
Vì vậy, Vô Ngân công tử xác định khúc này, là do Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự mình phổ nhạc điền từ ra mà thành.
Nghe thấy Vô Ngân công tử hỏi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai, trong lòng lặng lẽ đáp: Khụ khụ... dfienddn lieqiudoon Vô Ngân à, kỳ thực cũng không phải ta phổ nhạc, viết từ đâu, là ta mang tới từ thế kỷ hai mươi mốt đấy!
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi đỏ mọng, cười trả lời: “Cái này hả... Hiểu sơ thôi!”
Nghiêng đầu, Vô Ngân công tử tán thưởng nói: “Khúc hay như thế, nếu không sưu tầm tất sẽ tiếc nuối cả đời. Ta nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, nể tình ta nhịn đau giả trang khất cái tới đây, đợi chuyện ở nơi này kết thúc, ngươi thưởng khúc phổ này cho ta đi?”
Khóe miệng co giật mạnh mẽ, lập tức, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt mười phần trêu tức cười trả lời: “Được rồi! Thấy công lao vất vả của Vô Ngân, ta đáp ứng!”
Hiên Viên Diễm không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh tay ôm chặt eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Die nd da nl e q uu ydo n đôi mắt đen đầy tình ý liên tục nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đối với Hiên Viên Diễm mà nói, một khúc thấm sâu vào trong tâm hồn, rung động tới đáy lòng này, kém xa khúc trước đây lúc hắn bất tỉnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì để thức tình hắn mà tấu lên.
Từ tình ý trong mắt Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Diễm, cánh tay vòng lại ôm chặt eo Hiên Viên Diễm...
Thời gian lặng lẽ trôi, gió đêm từ từ xao động.
Trên đỉnh núi, năm chục ngàn dân chúng Bắc Dực kéo chăn bằng gấm, nằm ngủ ấm áp trong thảm nhung, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, Vô Ngân công tử ngồi xếp bằng cùng với một đám đệ tử Cái Bang, hai mắt cũng nhắm lại, ngưng thần nghỉ ngơi.
Còn tinh binh Long Diệu, hơn nửa số người cũng ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, một nửa kia thì chụm đầu khẽ trò chuyện, tránh lúc tiến hành gác đêm lại ngủ gà ngủ gật.
Mà ở sườn núi và dưới chân núi, tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, cứ gục đầu như thế, dieendaanleequuydonn mặc cho suy nghĩ trôi dạt đến nơi xa xôi kia -- nhà.
Ánh nến tắt, trăng sao đã ẩn vào trong đêm tối.
Hai mắt tướng sĩ ba nước đẫm lệ mông lung, cổ họng nghẹn ngào, đầu vẫn cứ duy trì trạng thái gục xuống, người cầm vật, người ôm đầu, người đè lấy tim.
Cho đến khi --
Màn đêm đen tối hoàn toàn tản đi, nắng ban mai rực rỡ như quá khứ nở rộ, mang theo bầu không khí mát mẻ chính là sương mù sáng sớm, phủ lên vạn vật một lớp sa mỏng màu trắng sữa.
Một đêm khó ngủ, hai mắt tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt sưng đỏ, đầu vẫn ưu sầu cúi xuống, da.nlze.qu;ydo/nn hiện ra trạng thái mất hồn mất vía vì nỗi nhớ nhà.
Làn sương mù sáng sớm tản đi, đệ tử Cái Bang duỗi người, giống như hôm qua bắt đầu bận bịu, khiến trên đỉnh núi tràn đầy khói bếp sớm.
Vô Ngân công tử rửa mặt xong, đứng ở bên cạnh Hiên Viên Diễm.
Cười liếc nhìn Hiên Viên Diễm đang nhu tình như nước, chơi đùa mấy sợi tóc tán loạn trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân công tử nghiêng đầu hỏi: “Khi nào bọn họ đến?”
“Tính toán thời gian, hẳn nên đến rồi.”
Ngón trỏ chơi đùa mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay trái ôm lấy eo nhỏ của nàng, bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vô Ngân công tử, Hiên Viên Diễm nở nụ cười trả lời: “Đi, nghênh đón bọn họ đi!”