Bởi vì bài thơ "Mẫn nông", đại quân Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt ăn bánh màn thầu thêm rau xanh cháo hoa.
Đợi tà dương ngả về tây, nắng chiều khiến những đám mây ửng lên màu son đẹp đẽ.
Trước mặt đại quân Bắc Dực, Tây Thần và Thương Nguyệt là các đệ tử Cái Bang cười tươi như hoa, đưa lên vài đĩa cho bữa tối -- Gà om nấm hương, cơm chiên trứng. Đại quân tam quốc nhìn đĩa ăn, nhận lấy bữa tối.
Một: Bọn hắn không muốn cảnh buổi trưa tái hiện lại, có người cao giọng ngâm thơ không biết mệt, ngâm đến nỗi bọn hắn hận không thể đâm thủng màng nhĩ của mình.
Hai: Thụy vương và Thụy vương phi ra lệnh cho thuộc hạ chôn cất chiến hữu xong, nấu bữa trưa rồi lại nấu bữa tối. Bề ngoài là vậy, dụng ý đã rõ ràng: muốn từng bước lôi kéo lòng người, chậm rãi loại bỏ địch ý sâu đậm của bọn hắn.
Nếu Thụy vương và Thụy vương phi đã nhẫn nại muốn lôi kéo lòng người, bọn hắn cũng không ngại quyết tâm thề không đầu hàng, kéo dài thời gian với hai người họ.
Các ngươi một ngày nấu ba bữa cơm? Được, chúng ta ăn!
Các ngươi thỉnh thoảng lại diễn một màn lôi kéo lòng người? Được, chúng ta xem!
Người khổ cực nấu cơm ngày ba bữa là các ngươi; người vắt óc thỉnh thoảng diễn tiết mục lôi kéo lòng người cũng là các ngươi. Đợi đến khi các ngươi nấu cơm phát mệt, diễn kịch cũng phát mệt, chúng ta vẫn giữ câu nói kia: Muốn chúng ta đầu hàng, nằm mơ đi, muốn giết cứ giết! Trái lại, chúng ta chống mắt lên xem các ngươi nhọc công, cuối cùng lại không thể đạt được mong muốn thì có tức giận hộc ba thăng (lít) máu hay không?
Sau bữa tối --
Ráng chiều tan mất, bầu trời chưa tối hẳn, hoàng hôn vàng cam, vạn vật mông lung.
Binh lính Bắc Dực đứng tê chân ở lưng núi, tụm ba tụm năm ngồi xuống đất. Dưới chân núi, dù đã dùng thuốc chữa thương, vết thương dần khép lại nhưng bởi lúc trước mất máu quá nhiều dẫn đến thể lực sắp không chống đỡ được nữa, binh sĩ Tây Thần, Thương Nguyệt cũng ngồi xuống, có điều ngồi trên những hòn đá xù xì.
Mặc dù binh sĩ Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt không đứng một chỗ, nhưng tầm mắt lại cùng nhìn về một hướng. Bọn hắn đều nhìn đỉnh núi, chờ đợi Thụy vương và Thụy vương phi giật dây thuộc hạ trình diễn tiết mục lôi kéo lòng người tiếp theo.
Một khắc trôi qua, kẻ địch Long Diệu không diễn kịch, bọn họ đang nói chuyện phiếm nước bọt văng tung tóe.
Hai khắc trôi qua, kẻ địch Long Diệu tiếp tục nói văng nước miếng.
Ba khắc trôi qua, kẻ địch Long Diệu vẫn mặt mày hớn hở, bà tám chuyện trên trời dưới đất.
Nửa canh giờ trôi qua --
Đôi mắt binh sĩ tam quốc trừng phát xót, cổ cũng vươn đến mỏi, ngáp cũng ngáp rồi mà kẻ địch vẫn... tán gẫu chưa chán? Chẳng lẽ diễn xuất ban ngày đã kết thúc, Thụy vương và Thụy vương phi lùi những màn kịch khác đến ngày mai, khi trời đã sáng?
Một canh giờ trôi qua, ánh tà dương sót lại cũng biến mất, đêm đen phủ xuống.
Lúc này, binh sĩ tam quốc không đợi được vở kịch lôi kéo lòng người, ngược lại thấy không quen, gương mặt lộ vẻ thất vọng. Bọn hắn xoa xoa cái cổ tê dại, chuẩn bị rút lại ánh mắt nhìn đỉnh núi.
Hoàng Ngọc Tử Băng, Diễn đàn.
Trên đỉnh núi -- Đệ tử Cái Bang vốn tám chuyện trời đất, cuối cùng cũng rũ bỏ khuôn mặt rạng rỡ, nói văng nước miếng. Bọn họ đứng lên "xoạt xoạt xoạt", vọt đến bên những chiếc rương gỗ và tủ gỗ lim sớm mang đến đỉnh núi nhưng chưa được mở. Trong tủ gỗ, trừ những chiếc que trúc dựng đứng còn có những chiếc đèn lồng đỏ có dạng như những con bướm lớn. Đệ tử Cái Bang nâng que trúc, xách đèn lồng lên, bận rộn cắm những chiếc que trúc trên đỉnh núi, sườn núi và chân núi, sau đó thắp nến bên trong đèn lồng, treo đèn lên trên đầu que trúc.
Đợi đến khi tất cả đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ, trời cao mênh mông đầy sao và trăng sáng tỏa ánh sáng bạc huyền ảo xuống ngọn núi.
Binh sĩ tam quốc có thể thấy rõ trên đỉnh núi, Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân công tử đang chỉ bảo một đám thuộc hạ lấy thảm và áo ngủ gấm từ trong rương ra. Sau đó, ba người và đám thuộc hạ trải thảm và áo ngủ lên mặt đất. Trải xong, năm vạn dân chúng Bắc Dực được đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt mời từ trong mái che ra, nằm trên thảm, đắp áo ngủ lên.
Thấy một màn này, binh sĩ tam quốc rũ mắt xuống. Dân chúng thân thể yếu đuối, thể chất sao có thể so với bọn hắn trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, ra trận đánh giặc? Vì vậy, bọn hắn có thể chịu được đêm lạnh gió rét, nhưng dân chúng tuyệt đối không thể chịu đựng. Cho nên, Thụy vương và Thụy vương phi suy nghĩ đến điều này mới mang nhiều thảm dày và áo ngủ ấm áp giúp dân chúng chống lại một đêm lạnh lẽo.
Một màn này, nhìn ngang ngó dọc chẳng giống diễn kịch dối trá chút nào. Diễn kịch thì làm sao có thể nghĩ chu đáo như vậy? Chỉ có sự quan tâm từ tận đáy lòng mới cẩn thận như thế. Lại nói, hai người đã có thể cho năm vạn dân chúng áo ngủ ấm áp, dĩ nhiên cũng có khả năng tặng cho mình một cái. Nhưng bọn họ không, chưa thay áo ngủ mà ngồi xuống đất lạnh giống như đại quân Long Diệu. Lúc này, nếu đổi lại là chủ tử của bọn hắn ở trên đỉnh núi, vây chặt đại quân tam quốc,... Mặc dù chủ tử có thể chống lại gió lạnh, cũng tự biết mình thân phận tôn quý nên dựng một túp lều ấm để nghỉ ngơi. Nhưng Thụy vương và Thụy vương phi dứt khoát vứt bỏ thân phận tôn quý để đồng cam cộng khổ với toàn quân!
Bỏ qua lập trường đối lập, chủ tử có thể đồng cam cộng khổ với thuộc hạ sao có thể bị người khác bất kính, sao có thể bị người khác không phục?
Tiêu Hàn, Địch tướng quân, Dạ Dật Phong nhìn binh sĩ đã cảm động, không hẹn mà cùng cúi đầu. Khi bọn hắn cúi đầu, Vô Ngân công tử lại ngước cao đầu lên. Ánh sao lấp lóe, ánh trăng bàng bạc. Ánh trăng và ánh sao không sáng như nhau mà một sáng một tối, một tối một sáng. Nhưng tối nay lại xuất hiện hiện tượng nghịch thiên, trăng và sao sáng đều nhau. Quả nhiên như ân sư nói: Phượng tinh giáng thế, hào quang sáng rực vạn trượng, bầu trời chỉ có ánh sao; mà trước khi phượng tinh giáng thế thống nhất tứ quốc sẽ có hiện tượng nghịch thiên xảy ra -- trăng sao cùng sáng.
Cho dù biết toàn bộ kế hoạch của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng Vô Ngân công tử vẫn lo lắng ý chí thề không đầu hàng binh sĩ tam quốc quá kiên định làm kế hoạch của nàng thất bại. Bây giờ trông thấy hiện tượng nghịch thiên này, trái tim lo lắng của Vô Ngân công tử hoàn toàn thả lỏng.
"Này, ta nói này Vô Ngân, ngươi nhìn cái gì đó? Chẳng lẽ buồn chán nên tự kỉ với mấy ngôi sao à?" Hiên Viên Diễm ngồi bên cạnh nhìn Vô Ngân mỉm cười nhìn trời, cho nên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Vô Ngân một cái, trêu tức nói. Dứt lời, hắn cũng ngẩng cao đầu, con ngươi đen láy nhìn lên trời cao mênh mông. Mặc dù không tinh thông tử vi tướng số, Hiên Viên Diễm vẫn phát hiện hiện tượng kì lạ trên trời, không khỏi nghi ngờ: "Ha --"
Vô Ngân công tử đoán ra sao Hiên Viên Diễm lại ngạc nhiên, đôi môi nhích lại gần tai hắn rồi khẽ giải thích. Nguyên nhân của hiện tượng này liên quan đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng nàng đang làm gì? Nàng đang ngồi phía đối diện, hơi cúi đầu gọi Ngân Lang mang rương gỗ đến để đặt Tỳ Bà Máu vào trong. Sau đó, nàng bay vọt lên, ngồi trên một tảng đá xù xì. Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi vắt chéo chân, sóng mắt chuyển động quét qua đại quân Bắc Dực, Thương Nguyệt và Tây Thần rồi dùng linh lực phát ra tiếng cười dịu dàng: "Sắc đêm vừa tối, giờ này đi ngủ vẫn ngại sớm. Cảnh đẹp ngày tốt thế này, nếu lãng phí thì thật đáng tiếc. Chi bằng... chúng ta kể vài chuyện vui, vui vẻ hòa hợp, để đêm khuya ngủ ngon hơn có được không?" Dứt lời, bất luận binh sĩ tam quốc hay Dạ Dật Phong, Tiêu Hàn, Địch tướng quân đều nâng ánh mắt lên nhìn nàng.
-- Cảnh đẹp ngày tốt? Dưới hoàn cảnh bị ngươi vây chặt, quốc gia của chúng ta tràn đầy nguy cơ, lấy đâu ra cảnh đẹp ngày tốt? Vốn là hiểm cảnh nguy hiểm.
Hoàng Ngọc Tử Băng, Diễn đàn.
Đại quân tam quốc nuốt lệ vào bụng, dồn máu vào tim, cười khổ cũng cười không nổi, đồng loạt trừng nàng xong lại chán nản cúi đầu.
"Các ngươi im lặng không phải vì không có chuyện vui để nói chứ? Người sống một đời, nếu ngay cả niềm vui cũng không có thì sống lâu làm chi cho khổ sở?" Phản ứng không hợp tác của đại quân tam quốc hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cười tươi hơn: "Vật thì để ta đàn một khúc để nội tâm các vị tràn đầy niềm vui, cảm nhận mùi vị ngọt ngào của cuộc sống."
Dứt lời, hào quang bảy màu lởn vởn quanh đầu ngón tay nàng, uốn cong dây đàn tỳ bà...