Cửu Thiên Khuynh Ca

Chương 3-3: Nhà ai mới sinh phượng hoàng trắng nhỏ (3)

Nhìn Lưu Phong vẫn
khoác y phục tân lang đứng trước mặt mình không chịu cho nàng rời bước,
Lạc Tề thấy lòng gờn gợn. Nàng liên hồi tự nhắc nhở mình, vết xe đổ từng xảy ra một lần, nếu nàng không kịp quay đầu, thì e rằng chàng ta sẽ lại diễn lại lần hai vở kịch: “Sao ta có thể phụ bạc nàng được?”, rồi lại
bỏ rơi Đỗ Trạch sau lưng.

Dù trong chuyện này, Lạc Tề vô cùng oán trách Đỗ Trạch nhưng nàng tuyệt đối không làm ra việc cướp đoạt lang quân đâu.

Kìm lòng mấy lượt, nàng bèn lạnh nhạt nói: “ Lưu Phong, huynh sai rồi bây giờ ta đã có ý trung nhân”.

Mấy lời vừa buông ra làm đối phương lặng người. Nàng thừa cơ nhún bổng lên
mấy lần, rồi đạp mây vút bay về tiên động của Hương Tư.

Màn đêm
buông xuống, cả vùng Xích Thủy chìm trong ánh trăng mơ màng. Gió thổi
lao xao. Cảnh tượng náo nhiệt của ban ngày lúc này dần được thay chỗ
bằng sự tĩnh lặng.

Lạc Tề nhẹ nhõm thở phào, thế là đã tống khứ được hai cơn ác mộng ra khỏi lòng.

Một cơn là sự dại khờ thủa thiếu thời, một cơn là trở ngại trên con đường phía trước.

Nhìn bầu trời rộng lớn quang đãng, chỉ tay về phía núi Vương Mẫu, nàng hét lên mấy tiếng: “ Người cuốn xéo đi, Lưu Phong”.

Không nhớ buổi sáng của ngày thứ mấy nàng thức dậy trong động phủ của Hương Tư thì bị nhị ca gọi về.

Nhị ca Kiều Thương tính tình lạnh lùng, chẳng biết học ai cái tính ấy,
trong khi ngày nhỏ chàng ta vốn hoạt bát hiếu động mà. Nhưng may là
phong thái đường hoàng tao nhã của chàng ta vẫn như xưa, diện mạo cũng
khá ưa nhìn.

Khi Kiều Thương trông thấy tiểu muội Lạc Tề, đôi mày nhíu lại nghiêm nghị như giãn ra, chàng nhẹ nhàng nói: “ Về với huynh,
hôm nay là ngày dạ yến trăm năm có một của Tây Vương Mẫu, Phượng tộc
cũng nhận lời tới góp vui đấy”.

Nàng cười: “ Nhị ca, huynh biết đó, muội có đi cũng chẳng góp vui được gì đâu”.

Kiều Thương thở dài, đưa tay vuốt nhẹ tóc tiểu muội dỗ dành: “ Mẫu thân bảo
ta tới gọi muội là vì không muội muội trở thành kẻ đứng ngoài cuộc trong mọi việc. Vẫn biết là trong chuyện này lục tỉ có lỗi với muội, không
thể cứ thế bỏ mặc muội một xó vậy được”.

Lẽ dĩ nhiên là Lạc Tề không muốn đi.

Nhưng nàng đã bị ánh mắt vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa dịu dàng của nhị ca thuyết phục mất rồi.

Không kháng lại được chiêu thức lợi hại cương nhu kết hợp của ca ca, nàng đành ngoan ngoãn vâng lời Kiều Thương.

Trong nhà không phải ai cũng hiểu được những nỗi niềm của Lạc Tề. Nhưng Kiều
Thương thì khác. Thân là thái tử của Phượng tộc,lẽ dĩ nhiên là chàng
thấu tỏ.

Tạm biệt Hương Tư hai người đạp mây bềnh bồng bay về núi Vương Mẫu. Hoa phượng hoàng nở đỏ rực một vùng, sương mù mênh mang.

Từ xa đã có thể nhìn thấy ngợp trời hoa phượng hoàng rập rờn bay múa, muôn sắc lung linh, dáng hoa kiêu hãnh. Lòng Lạc Tề không kìm được chút bực
bội là mỗi khi nhà ai có chút hỉ sự nhờ và là Phượng tộc đều nhận lời
giúp không công. Chuyện này đều do phụ thân nàng – tộc trưởng luôn giữ
lối cổ hủ, không biết khi nào mới học theo Long tộc mà sống nhẹ nhành

bớt khổ chút.

Kiều Thương dường như rất tỏ tường căn nguyên việc
này, chàng nhẹ giọng bảo: “ Phụ thân cũng là bất đắc dĩ thôi. Giờ đây
Phượng tộc đã lớn hơn trước rồi, nên cần kết giao thêm những bằng hữu
tốt. Sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, còn tiện bề có người tương trợ. Đó
là cái lợi trước mắt.”

Lạc Tề đột nhiên thấy lòng nhói lên, không kìm nổi mà hỏi: “ Nhị ca, chuyện phụ mẫu làm hôm nay là có ý gì? Vì
muội sao? Phải chăng sợ nếu thân phận của muội bị bại lộ, sẽ bị Thiên
giới trừng phạt?”

Kiều Thương khẽ khàng đặt tay lên vai tiểu
muội, ánh mắt trầm tĩnh của chàng vụt trở nên quyết liệt: “ Không được
nghĩ lung tung, muội là tiểu muội của ta. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa,
cũng luôn có cha mẹ và ta che chắn”.

Lạc Tề nghe vậy bỗng trầm
trách sự hồ đồ của mình khi trước. Thì ra cha mẹ lao tâm khổ tứ bấy lâu
chính là lo cho an nguy của nàng, lo điều không may sẽ xảy đến từ bộ
lông trắng muốt kia. Ừ, nếu là vậy, thì đúng ra nàng phải vâng lời một
chút, chớ gây thêm phiền phức để cha mẹ có thể an lòng phần nào.

Nghĩ thông rồi, Lạc Tề ngoan ngoãn gật đầu: “ Nhị ca, huynh yên tâm, đến khi chúng ta lên trên đó, để một mình muội dạo chơi trên Dao Trì cũng được
mà”.

Ánh mắt Kiều Thương lấp lánh niềm vui, chàng vỗ về Lạc Tề,
gật đầu bảo: “ Tiểu muội, làm như vậy là hay nhất đấy, ca ca đi một chút rồi quay về với muội ngay thôi”.

Nói rồi, chàng từ biệt Lạc Tề, vội vã bay về tụ hội cùng Phượng tộc.

Lạc Tề khẽ thở dài, đáp xuống Bạch Ngọc Dao Trì.

Dao Trì ngát hương, hương thơm từ chung rượu quý ngàn năm tuổi bày trên đài ngọc. Rợp trời hoa bay, là cảnh tượng mỹ lệ khi những tiên hoa thần hoa hoạc theo Thiên nữ rải hoa khắp nơi nơi.

Tiếng chén ngọc
va vào nhau lanh canh trong vang tựa chuông ngân khi những nàng tiên
nga đẹp như hoa như ngọc bưng rượu đào uyển chuyển tới lui. Không khí
náo nhiệt rộn ràng khi bao vị thần tiên về đây hội ngộ, khác hẳn với sự
vắng lạnh thường ngày nơi Dao Trì này. Người chuyện trò tâm tình, nâng
chén chúc tụng. Người ngẩn ngơ theo những điệu múa mềm mại của các nàng
tiên.

Lúc ấy chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của Lạc Tề. Nàng
trông thật thanh mảnh ưa nhìn trong chiếc váy đuôi phượng bằng lụa mềm
thêu bách hoa cùng cây trường cầm đeo sau lưng. Cây đàn có đến năm mươi
dây lớn nhỏ so le nhau.

Giữa biển người đang say sưa trong men mỹ tửu, nàng bỗng mơ hồ nhận thấy một bóng người quen quen.

Đưa mắt nhìn kỹ, không phải Lưu Phong thì còn ai vào đây nữa. Chính là gã
anh rể bảnh bao mà đê tiện này, chỉ giỏi bày trò diễn kịch. Y đang từ từ đứng dậy, có vẻ muốn tiến lại phía nàng.

“ Đã là tân lang của tỉ tỉ rồi còn chưa chịu buông tha mình sao?” Lảo đảo mấy bước, Lạc Tề đưa
tay day lông mày, tới tìm lối khác, “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

Trên cây cầu xinh xinh tựa dải ngọc trắng vắt ngang Dao Trì, Lạc Tề và Lưu
Phong chẳng khác nào đang chơi trốn tìm. Cũng vào lúc ấy, nàng tình cờ
nhìn thấy lục tỉ Đỗ Trạch đang say khướt. Tỉ tỉ đang hồn nhiên dang cánh múa lượn trên nền trời bao la. Nàng ta nào hay biết trong khi đó, đức
lang quân lại giở thói “ ngựa quen đường cũ”, đang lằng nhằng bám theo
tiểu muội của mình.

Mà cũng chẳng ai đoái hoài để ý đến mớ bòng bong này.

Lạc Tề trừng mắt nhìn Lưu Phong. Bắt gặp một tiểu tiên nga đang đi ngang
qua, nàng nhanh tay níu lại và hỏi: “ Hậu viên có nơi nào nghỉ ngơi cho
nữ nhân không?”

“ Thưa cô, mời cô nương đi thẳng theo hướng Bắc”.

Chỉ đi được vài bước là tới chỗ nghỉ cần tìm. Thở phào nhẹ nhõm, nàng thầm
nguyền rủa tên Lưu Phong khốn kiếp kia. Đúng là cái đồ đứng núi này
trông núi nọ.


Nàng ngó đầu ra nhìn, thấy Lưu Phong đang đứng
ngoài cổng, tay nắm chặt đầy tiếc nuối. Y còn nhìn nàng mấy lần rồi mới
quay đầu bước đi. Lạc Tề nở một nụ cười nhẹ nhõm. Bước tới chỗ hai môn
thần, nàng nói đôi lời cảm ơn rồi tiện thể hỏi thêm hậu viên có chỗ nào
hay để thăm thú nữa không?

Môn thần thứ nhất bảo: “ Ra khỏi hậu
viện là lưng nhà Vương Mẫu. Nơi ấy có rừng đào nương nương trồng, khu
này vãn cảnh là hợp nhất”.

“ Thật là hay quá, xin cảm tạ!” Nàng
chắp tay cám ơn rồi theo hướng rừng đào mà đi. Lời hứa hẹn với nhị ca
Kiều Thương bị quên bẵng khi nào chẳng hay.

Môn thần thứ nhất thì thầm hơi nhỏ: Đó không phải là cửu cô nương, người mà trưởng lão của Phượng tộc từng nuôi sao?

Môn thần thứ hai hạ giọng đáp: Nghe đâu cửu cô nương chưa bao giờ lộ nguyên hình, có lẽ là kẻ lạc loài.

Môn thần thứ nhất không hiểu: Thế nào là kẻ lạc loài?

Môn thần thứ hai đắc ý: Thế mà người vẫn chưa hiểu thí dụ là chim sẻ, hoặc cú mèo đó.

Môn thần thứ hai thở dài: Cửu cô nương kia, nhìn nàng có vẻ giống loài chim công nhiều hơn.

Mọi lời bàn tán này dĩ nhiên không đến tai Lạc Tề. Người con gái mình hạc
xương mai ấy đang rẽ lối bước đi vào giữa khoảng rừng xanh rợp lá, cuối
cùng cũng đến được sau lưng núi.

Rừng đào tỏa bóng xanh mướt,
những cánh hoa hồng, hoa trắng tung bay ngập trời. Cứ đi một đoạn lại
bắt gặp một ngọn suối reo róc rách. Trời nước một dải, trắng lệ tuyệt
mỹ. Mặt trăng nhẹ trôi, hương bay theo gió.

Đứng trước một biển
đào bát ngát, tâm trạng Lạc Tề phấn chấn hẳn. Nỗi sầu bi trĩu nặng khi
nghĩ tới chuyện người trong lòng thành thân với kẻ khác giờ không còn
đeo đuổi nàng nữa. Nàng lấy cây đàn sau lưng xuống, tìm chỗ ngồi, rồi
tiện tay gảy lên mấy khúc nhạc êm ái.

Đúng lúc ấy, chợt văng vẳng tiếng sáo trúc dập dìu đâu đây. Nàng tò mò quay lại. Giữa bóng đào rợp
mát, thấp thoáng một gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, khiến người ta khó lòng rời mắt. Người ấy đang cúi đầu thổi sáo bên bờ suối. Tà áo trắng phất
phơ tung bay theo làn gió. Thật không ngờ ngẫu nhiên lại có duyên thưởng thức cảnh tượng hữu tình như vậy.

Lạc Tề đột nhiên thấy hai gò má nóng ran. Nàng thầm nghĩ: “ Người đẹp như vậy…hay là….mình tiến lại gần để trông rõ hơn”.

Nhanh tay cất cây đàn đi, vừa đứng dậy thì nghe bên tai “ùm” một tiếng. Nàng
giật mình liếc nhìn, nào ngờ người ấy phút chốc đã không thấy tăm hơi.
Lạc Tề chau mày, thầm đoán chàng chắc hẳn là một vị thần tiên trên tiên
giới rồi, không thì làm sao có thể biến mất trong nháy mắt như vậy?

Người đẹp quả nhiên là ngắm hoài vẫn chưa đủ. Ấy vậy mà đến nhìn chàng cho rõ hơn một chút nàng cũng chẳng còn cơ hội rồi.

Nghĩ vậy, nàng nahnh chân rảo bước về nơi vị thần tiên kia vừa đứng.

Hình như thoảng trong gió vẫn vấn vương khúc nhạc sầu ban nãy.

Phải, nàng và vị thần tiên kia, hai người vừa chạm mặt đã vội lướt qua nhau.

Gục đầu bên bờ suối, nàng lại đổ lỗi cho số mệnh kém may mắn của mình: “
Chao ôi, sao phận này lại bạc bẽo đến vậy! Thội thì chuyện sinh ra với
màu lông dị biệt đã chẳng nói làm gì. Khổ nỗi ngay cả mối cơ duyên tốt
lành mà cũng vuột khỏi tầm tay thì đen đủi hết mức rồi”.

Từ dưới suối đột nhiên ngoi lên một con rắn đen bóng tung tăng bơi lượn.

Nghĩ rằng nó đang lắng nghe mình tâm tình, nàng vừa đưa tay chỉ vào rắn vừa nói: “ Ở đây chỉ có chú mày nhỉ”.

Chú rắn tiếp tục uốn mình bơi lội, rồi quẫy nước càng lúc càng mạnh hơn.

Đang ngẩn người chăm chú quan sát, nàng bỗng kinh ngạc phát hiện ra, hình
như chú rắn kia không phải đang nô đùa, mà thực ra là đang đuối nước.

Là loại chim trời, lẽ ra phải rất sợ nước, nhưng lạ kỳ là Lạc Tề lại được
trời phú cho bản lĩnh dị thường, bẩm sinh đã mê ngụp lặn. Bởi vậy, con

rắn đen trước mặt có phải đang vùng vẫy vì đuối nước hay không, nàng
hoàn toàn phân biệt được.

Rắn mà sợ nước ư, chuyện này kể ra thật khôi hài.

Lạc Tề không nhịn được phì cười hỏi rắn: “ Có cần ta giúp ngươi không? Gật
đầu hay không? Gật đầu hay là quẫy đuôi cho ta biết cũng được mà”.

Rắn nhỏ nhào lộn mấy vòng rồi điệu đà thè chiếc lưỡi đỏ hồng ra, lấy hết sức bình sinh quẫy mạnh đuôi.

Vốn là người tốt bụng, Lạc Tề nhanh tay nắm lấy đuôi rắn, lôi lên khỏi mặt nước.

Nếu ông trời cho Lạc Tề cơ hội làm lại, ắt hẳn nàng sẽ chọn cách khác. Đáng tiếc là lúc này có hối cũng không kịp nữa rồi.

Tay vẫn giữ lấy đuôi rắn, bỗng nhiên nàng thấy một cảm giác là lạ. Ô kìa,
từ dưới suối, rắn vươn mình lớn dần lên thành một chàng trai khôi ngô,
tuấn tú. Sượng sung nhất là khi Lạc Tề vừa ngẩng đầu lên, thì đôi môi
chẳng may va trúng khuôn ngực đối phương. Sững người bất động như bị
thiên lôi giáng trúng một đòn nàng không kịp phản ứng cứ đờ ra như thế,
bàn tay vẫn vô thức đặt trên chân chàng. Ai ngờ cô gái thường ngày vẫn
bạo dạn là thế, giờ cũng biết đỏ mặt.

Mỹ nam không hề tỏ ra phật lòng, chỉ mỉm cười nói: “ Cảm tạ cô nương đã cứu giúp!”

“Ừm”.

Nhìn hay là không nhìn?

Quay người đi hay là cứ nhìn thẳng?

Hừ, có chút không đành lòng rời mắt.

“ Dám hỏi cô nương có thể buông tay ra được không? Mỹ nam cất giọng nói
điềm đạm, trong khi say sưa ngắm nhìn khuôn mặt Lạc Tề. Nụ cười của
chàng bừng lên như hoa đào tháng ba, thoáng không khí mát lành.

“ Sao cơ?”

Lạc Tề bỗng xoay người lại sau khi đưa mắt dò xét một hồi. Tâm trí hãy còn
đọng lại dư vị ngọt ngào của sắc xuân kia, đúng là làm người ta nóng
bừng cả người. Nàng bất giác đỏ mặt thẹn thùng.

Trước mắt là tà áo sắc trắng tím dài quét đất, bên tà là giọng nói nhẹ nhàng: “ Cảm tạ cô nương đã ra tay cứu mạng…”

Nàng quay lại, bối rối mân mê ống tay áo mình, khẽ thốt lên: “ Ta vô ý thất lễ, thật sự không ngờ một chú rắn đen lại sợ nước…”

Thời gian cứ thế trôi đi. Phải đến mãi sau này, Lạc Tề mới bay, nàng vốn chỉ là quẻ bát quái được chàng tính sẵn trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấy, chẳng qua là ứng thời ứng gió mà tương ngộ.

Có những người trước khi hành động luôn tính toán tỉ mỉ kĩ càng. Nào ngờ hai người lại chẳng may trùng phùng trong cảnh sảy chân sa xuống suối dở khóc dở cười. Làm
liên lụy đến bản thân, thật là nước cờ đi không chuẩn.

“ Tại hạ
đã vô dụng thì chớ, còn làm kinh động đến cô nương, từ nay nhất định sẽ
chăm sóc chu đáo cho cô nương”. Nét thản nhiên trong đôi mắt chàng vụt
biến mất, nhường chỗ cho sự lo lắng, băn khoăn.

Môi Lạc Tề mấp
máy, nàng chỉ phận bạch phượng lạc loài, ai dám gánh trách nhiệm với
nàng chứ? Nghĩ vậy, nàng thẳng thắn đáp: “ Nhưng nhìn diện mạo của
ngươi, làm sao phải hạ mình lấy thân báo đáp cho ta?”

Trải qua
chuyện với Lưu Phong, giờ với nàng nam nhân à, chỉ để đứng đó ngắm mà
thôi là đủ. Ví như người trước mặt đây, thanh cao tinh khiết như ngọc
mới giũa, không gợn lên một chút gồ ghề, thô ráp, vừa vững vàng như núi
mà vẫn ôn hòa như suối trong. Chàng tựa cơn gió lành tươi mát lay động
bốn bề, như xuân tới hoa nở, thật là ấm lòng người.

Về tướng mạo ư… Quả thực làm người ta mãn nhãn, thích thú lắm.

“ Tại hạ thực sự không ngại lấy thân này báo đáp”. Chàng bước lại tới gần hơn, hơi cao giọng nói. Nụ cười trên môi như đắm trong nắng xuân dịu
dàng tươi sáng.

Nghe chàng nói, Lạc Tề càng khó mở lời, nàng đứng thẳng người lên rồi bảo: “ Chỉ là tiện tay giúp đỡ. Chẳng lẽ vì thế mà

ta phải gánh trên vai món nợ là sự hối tiếc mai này của người”.

Nam nhân tiến lên một bước.

Lạc Tề lùi lại một bước.

“ Huống hồ chúng ta đến tên họ nhau còn chưa tỏ, sao lại có thể làm những điều không minh bạch như vậy được?”

“ Tại hạ …là Trọng Uyên”. Chàng vẫn chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt phảng
phất ưu phiền, nhưng vẫn ánh lên hy vọng về chuyện “ lấy thân đáp đền”
vừa nhắc.

Trọng Uyên, cái tên này sao nghe quen quá. Lạc Tề vốn
không ham sách vở chốn thư phòng, nên nàng chẳng hiểu biết mấy về thần
tiên trên Thiên giới. Chẳng lạ khi nhìn nàng vò đầu bứt tai mãi, vẫn
không sao nhớ nổi người tên Trọng Uyên này rốt cuộc là ai. Nàng hơi lo
sợ, sau phiền phức trước đây với Lưu Phong, liệu còn có thể tin vào cái
gọi là “vận đào hoa nở rộ” chăng?

“ Cái tên này ta nghe quen quá”. Lạc Tề nhíu mày, chợt bắt gặp ánh mắt đầy thất vọng của đối phương.

Lòng thương cảm bỗng dâng lên, nàng buông mấy lời đáp lại: “ Ừ, ta là Lạc Tề “.

“ Lạc Tề à…..Lạc Tề à……”

Trọng Uyên kêu lên, rồi ánh mắt dừng lại nơi cây trường cầm sau lưng nàng: “ Nàng biết chơi đàn?”

Người này lại còn nhìn đến chiếc đàn ngũ thập sau lưng mình, nàng nghĩ bụng, chẳng lẽ chàng muốn cùng ta tấu nhạc chăng?

Khi ấy mắt chàng như sáng lên, nghĩ bụng thường thì người ta sẽ không nỡ khước từ lời thỉnh cầu tiếp theo của mình.

“ Không ngờ nàng lại biết chơi đàn, vừa rồi khi tại hạ đương một mình
thổi sáo, thực lòng cô độc vô cùng. Trộm nghĩ sao chúng ta không nhân
lúc này là hay nhất…” Trọng Uyên hơi nhếch môi, làm cho tim nàng bỗng
chốc đập mạnh hơn thật dịu ngọt.

“ Để xích lại gần nhau?” Mấy chữ cuối cùng như nghẹn lại trước nét mặt lạnh lùng của Lạc Tề. Chỉ thấy
nàng bình thản đặt trường cầm xuống đất, hỏi chàng một cách nghiêm túc: “ Ngươi thật lòng muốn thử sao?”

“ Đương nhiên rồi”.

“ Không phải ta muốn làm huynh mất hứng…Ta chỉ thật lòng muốn hỏi rõ một câu. Huynh …chắc chắn muốn chứ?”

Trọng Uyên quay đầu nhìn nàng, chuyện của trăm năm trước lại ùa về. Có một
người con gái, nàng từng có câu hỏi đùa tương tự “ Chàng chắc chứ?”, và
những gì xảy ra sau đó đã trở thành ký ức đớn đau, cứa vào trái tim bao
con người nơi cung Huyền Ngọc mỗi khi nhắc đến.

Lặng người đi một chốc, cây sáo trên tay chàng bỗng rơi xuống. Chưa kịp nói gì phía sau
bỗng vang lên tiếng thỏ thẻ: “ Phất Tức, chàng làm gì mà lại ra sau núi thế này? Thiếp tìm chàng mỏi cả mắt rồi đây”.

Lúc này, hai người chẳng khác nào đôi tình nhân lén lút hẹn hò, bị bắt quả tang tại trận.
Dù có khờ khạo đến mấy Lạc Tề cũng cảm nhận thấy sự ghen tuông thấu
xương tủy toát ra khi cô gái kia bước tới gần.

Phất Tức? Không
phải chàng tên Trọng Uyên sao? Ánh mắt nàng nhìn Trọng Uyên đầy nghi
hoặc rồi lại nhìn nữ tử áo đỏ kia hút hồn. Lạc Tề chẳng phải đã biến
thành kẻ thứ ba đáng khinh sao?

Người này, nàng biết chứ.

Nghe đâu dau khi Cửu Thiên Huyền Nữ mất đi, tiên giới lại nảy ra một tiên nữ cũng thích mặc áo đỏ, biệt hiệu Bạch Thủy Tố Nữ, và cũng chính là người đứng trước mặt nàng, Vân Ảnh.

Vân Ảnh nhìn vào mắt Lạc Tề, định
lướt qua, bỗng đột ngột dừng lại. Nàng ta nhìn Trọng Uyên hồi lâu một
cách khó hiểu: “ Phất Tức, sao chàng lại ở đây?”

Trọng Uyên giấu tay vào ống tay áo, cười nhẹ như mây bay gió thoảng: “ Trao tình gửi ý, vạn cố là gì”.

Vân Ảnh cười lạnh lùng, quay người lại nhìn Lạc Tề giọng điệu đầy mỉa mai: “ Là ngươi à?”

Nàng ta lại nhìn Trọng Uyên, hầu như không hiểu Trọng Uyên có phản ứng lại
gì không. “ Huống hồ hôm nay, Phất Tức chàng không giống trước đây, còn

có ai muốn ở bên chàng nữa, chàng vẫn còn hồ đồ không tỉnh ngộ sao?”

Chà chà, Vân muội, sự ái mộ trong mắt ngươi dành cho chàng ai cũng có thể nhìn thấu.

Lạc Tề bỗng thấy mất hứng, chỉ muốn nhân lúc hai người đang lằng nhằng với nhau mà chuồn đi.

Còn Trọng Uyên chỉ cười, hoàn toàn không để tâm nói: “ Không ngại, Vân Ảnh thượng tiên, hôm nay đã muộn rồi, xin cáo từ”.

Màu áo trắng tím tung bay theo gió, dáng người thoắt cái thoáng qua, rồi
biến mất không thấy bóng. Nhưng trong lòng nàng vẫn lưu lại lời nhắn nhủ đầy ẩn ý của chàng: “ Đợi ta”.

Lạc Tề tự nhiên sững người, mắt
nàng trân trân nhìn theo Vân Ảnh đang mải miết đuổi theo Trọng Uyên.
Nàng ngắt một bông hoa đào, nén tâm sự mà thả trôi theo dòng nước.

“ Lại là vở kịch ba người ư? Đủ quá rồi”.

Đóa hoa xoay tròn theo dòng nước rồi trôi xa dần, xa dần. Cây đào rợp hoa sắc hồng, hoa nở rực rỡ.