Cửu Thiên Khuynh Ca

Chương 3-2: Nhà ai mới sinh phượng hoàng trắng nhỏ (2)

Bừng lên kiều diễm là sắc phượng hoàng tinh khôi thoát tục, càng lúc càng rực rỡ thắm tươi.
Từng cánh từng cánh chinh phượng bay ra khỏi sơn trang, làm dội lên
những âm thanh trầm hung, chấn động cả trời đất.

Nàng ngẩng đầu
lên nhìn, thì ran gay phía trước là một cỗ Long Xa. Đứng trên xe là một
nam nhân, vóc người cao lớn, tuấn tú phi phàm, đầu đội mũ lông trắng,
mình khoác áo kim lân giáp, chân mang hài đăng vân. Trong chiếc áo giáp
lộng lẫy người này chẳng khác nào thiên sứ giáng trần. Cặp mắt sáng ngời tinh anh kia dường như đang kiếm tìm thứ gì đó nơi sơn trang, cuối cùng dừng lại trên vách Bích Vân.

Nam nhân có chút ngạc nhiên nhìn
người con gái trong chiếc váy lụa mềm thêu bách hoa đỏ nhạt, không kìm
được miệng bật lên hai chữ thân quen: “ Tề Tề”.

Chiếc áo đỏ thắm cứ thế xoay múa, gió thổi tay áo bay phấp phới. Nàng ngước lên nhìn,
bắt gặp ngay ánh mắt đang chăm chăm dõi theo bóng mình. Thì ra đây chính là tân lang của hỉ sự ngày hôm nay: Lưu Phong- thái tử của Long tộc.

Lưu Phong vừa trông thấy Lạc Tề bèn vội bay vút theo, trong chốc lát đã hạ
cánh xuống đỉnh vách Bích Vân trước những con mắt chăm chú theo dõi.

Trán Lạc Tề hằn lên những đường gân xanh, nàng chỉ không muốn phải chứng
kiến hôn sự của hai người họ, ngờ đâu lại bị người ra phát hiện ra hành
tung ẩn giấu. Giờ thì hay rồi, về nhà thế nào cũng bị cha mẹ trách mắng, không có việc gì lên Bích Vân hóng gió đón mây gì chứ.

Lạc Tề cố ý lùi lại vài bước, rồi xoay tròn hai vòng, rồi cắm đầu ba chân bốn
cẳng chạy bừa, chỉ muốn trốn tránh tân lang Lưu Phong.

Lưu Phong
cũng loạng choạng đuổi theo mấy bước, ý muốn chặn nàng lại, rồi thở dài
thành tiếng: “ Tề Tề, nàng vẫn không muốn gặp ta sao?”

Lạc Tề nhắm chặt hai mắt, cố gắng ép mình đừng nhìn y.


“ Nàng vẫn mặc áo màu đỏ ấy…” Lời nói của Lưu Phong làm Lạc Tề chẳng biết nói sao.

Bộ váy hoa vải lụa mềm đỏ nhạt là món đồ nàng hay mặc.Sáng nay, nàng đã bị tỉ tỉ Đỗ Trạch nửa kín nửa hở bỡn cợt: “ Hôm nay không phải Tề Tề lấy
chồng, ai bắt mặc màu đỏ chứ”.

Lạc Tề trề môi, ý định thay chiếc áo xanh cho hợp cảnh lúc ban đầu thì tức thì tan biến đi đâu.

Không kìm nổi nàng nấc lên nghẹn ngào, tình cảm dành cho nam nhân tuấn tú
tuyệt trần, con tim đã định rồi, nàng vẫn là cô bé ngốc nghếch của ngày
xưa sao?

Chuyện này kể ra thì dài dòng.

Long Phượng lưỡng
tộc xưa nay đã có mối giao bảo tốt đẹp.Cứ đến tiết hạ, Long tộc lại chọn ra một người phù hợp tới thăm viếng Phượng tộc trên đỉnh núi Vương Mẫu.

Gọi theo danh nghĩa là tới thăm, thực chất là để kiếm tìm ý trung nhân, rồi định ngày lành tháng tốt xe duyên kết tóc, trúc mai một nhà.

Nếu như Lạc Tề không phải là loài phượng trắng, biết đâu nàng cũng sẽ hết
lòng mong đến ngày ấy. Khổ một nỗi sự thực là từ trước đến nay nàng luôn cảm thấy chuyện này chẳng can hệ gì tới mình cả.

Trách là trách
cái ngày ấy, tất cả những thanh nữ chưa thành gia lập thất đều hội tụ
tại đại sảnh, chỉ có mình Lạc Tề uể oải chậm chạp mãi mới bước tới bên
cửa.

Trong lễ đường oanh ca yến hót, Thanh Loan gia có ba cô con
gái, Hỏa phượng gia có hai nàng song sinh, tam tỉ muội của mẫu thân Lạc
Tề cũng không quản ngại xa xôi bay đến. Vậy là đủ hiểu ngày hôm ấy trọng đại thế nào.

Mới bước chân vào phòng, nàng đã nghe thấy giọng

hát của tỉ tỉ Đỗ Trạch vang lên dửng dưng: “ Nhà chúng ta chẳng biết từ
đâu mọc ra tiểu muội đó, nói kể cũng kỳ lạ,. Ngẫm ra thì dung mạo không
đến nỗi nào, thế mà chừng ấy tuổi, một đóa hoa đào cũng không nở. Ngày
cả ta nhìn vào cũng còn thấy thương hại”.

Bên cánh cửa Lạc Tề cố
nén cơn giận, rồi quay gót dứt khoát rời khỏi sơn trang. Nàng thả mình
lăn dài trên một đám hoa phượng hoàng.

Hoa phượng hoàng trên núi
Vương Mẫu diễm lệ dị thường, miên man trải rộng. Một khoảng đỏ thắm lạc
lõng xen vào không ngờ lại điểm tô cho núi Vương Mẫu sắc màu thật hợp
nhãn.

Thường thường Phượng tộc tổ chức hôn sự đều chọn nhằm đúng mùa hoa phượng hoàng khoe sắc.

Lạc Tề thủa ấu thơ đã từng được mẫu thân Tang Đế dắt đi, chỉ cho xem những
khóm hoa phượng hoàng nối nhau mien man tựa dòng sông trải dài. Nàng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mai này con xuất giá có phải cũng sẽ là khung cảnh đẹp như
vậy không ạ”.

Lúc bấy giờ trong suy nghĩ non nớt của nàng, hoa
phượng hoàng nở cũng đồng nghĩa với chuyện kiệu hoa. Nàng thích, thích
vô cùng sắc thắm rợp trời rợp núi ấy.

Mẫu thân nghe nàng hỏi xong, chỉ chau mày lặng im.

Thực sự Lạc Tề lúc đó chưa hiểu, nếu có nhà ai ướm hỏi, chỉ sợ mẫu thân Tang Đế không dám gả nàng.

Dù con gái mình có thể bình thản, tỉnh bơ trong hình dáng thiếu nữ để gả
cho người ta, thì cũng khó bảo đảm được rằng sẽ không lỡ hiện nguyên
hình vào thời khắc quan trọng nhất. Kể cả có thể khống chế được bản thân không hiện nguyên hình dạng, thì cũng khó mà chắc chắn con cái sinh ra

sau này không lộ chút tì vết.

Bà không dám tưởng tượng, nếu người bên nhà hôn phu trông thấy phượng hoàng toàn thân trắng muốt thì sẽ phản ứng ra sao.

Rốt cuộc ai dám che mắt Thiên đế Hiên Viên?

Thế nên chẳng biết từ khi nào, Lạc Tề trở nên chúa ghét chuyện cưới gả.

Tệ ở chỗ, nàng không thích quay quần cùng các chị em thế nên một thân một
mình khoác xiêm y sắc đỏ pha trắng đắm mình trong hoa viên.

Bất kỳ ai đó nhìn vào cũng đều phải nói rằng nàng có một dung nhan xinh đẹp rạng ngời.

Ngày lúc nàng đang mở to cặp mắt thẫn thờ vô định bỗng thấy một dáng người
cao lớn xuất hiện trong ánh mặt trời chói chang. Người này cầm trên tay
lệnh bài thôn hành của Phượng tộc, ngơ ngác hỏi: “ Cô nương, xin hỏi tới Phượng tộc đi đường nào?”

Lạc Tề lập tức bị vẻ tuấn tú của y hớp hồn.

Nói cho cùng thì Lạc Tề khi ấy chỉ là một cô nhóc con, nhưng những nam tử
khôi ngô trong tộc vẫn gặp đều là họ hàng của nàng, cho nên không may bị người lạ kia bắt gặp đương lúc dáng điệu chán chường ủ rũ, nàng có phần ngượng ngùng.

Đó là lần đầu tiên Lạc Tề biết đến cảm giác thẹn thùng nhưng cô bé ngốc nghếch là nàng lại ngỡ rằng đó là tình yêu chớm nở.

Nàng hấp tấp đứng lên, loạng choạng thế nào suýt ngã. Lưu Phongnhanh tay đỡ lấy. Y ôn tồn hỏi: “ Cô nương, có sao không?”

Nàng vội nở nụ cười: “ Không sao, không sao đâu.”

Lạc Tề tự cho rằng ngoại hình của mình cũng phải đứng nhất nhì trong Phượng tộc, thế nên một nụ cười của nàng cũng đủ làm kẻ đối diện phải mê đắm
ngẩn ngơ.

Lưu Phong khi ấy giữ chặt đôi tay nàng mà hỏi: “ Cô nương phải chăng là thiên kim tiểu thư của Phượng tộc?”

Lạc Tề khi ấy xấu hổ tiếp tục vùng vẫy gỡ tay ra, nhưng đối phương không chịu, nàng chỉ biết gật gật đầu.

Trong lòng Lạc Tề cồn cào từng đợt sóng, Long tộc vốn xưa nay chu du bốn bề
không mỏi, một gương mặt tuấn tú càng làm đắm say lòng người. “ Tại hạ

Lưu Phong, lần này tới Phượng tộc cầu thân, cô nương có thể cho tại hạ
biết quý danh được không? Cho tại hạ một chút hi vọng.”

Trái tim nhỏ rộn lên hồi hộp, Lạc Tề bối rối nói khẽ: “ Ta là Lạc Tề …”

Ở sơn trang màu mỡ của Phượng tộc sống nhiều ngày, mỹ nhân lúng liếng vào ra, thử hỏi sao y không xiêu lòng. Mỗi ngày nhìn thấy các chị em mình
vây quanh Lưu Phong, nhìn anh chàng phong lưu ấy cười nói qua lại vơi
họ, nàng không khỏi chạnh lòng.

Đúng là tên sao người vậy mà.

Nhưng lát sau, Lưu Phong lại tranh thủ tìm gặp Lạc Tề thanh mình chẳng qua
chỉ là vui đâu chầu đấy, không thể không nể mặt các chị em nàng được.

Cũng trách Lạc Tề khi ấy còn non dại,nàng cho rằng đó là tình yêu, còn Lưu Phong cho đó là sự ngưỡng mộ.

Ai ngờ rằng sau khi Lưu Phong nói chuyện với mẫu thân Tang Đế, bà trợn mắt há hốc miệng, nhưng vẫn miễn cưỡng để chàng đưa Lạc Tề đi. Bà cũng
không quên thì thầm, dặn dò Lạc Tề tuyệt đối không được để hiện nguyên
hình trước mặt Lưu Phong.

Lúc này ở bên ngoài sơn trang, tỉ tỉ Đỗ Trạch đôi mắt lệ tuôn, dáng vẻ tội nghiệp như nhành liễu run rẩy trong
gió đến trước mặt hai người, thất thanh nức nở: “ Chàng, chàng bạc tình
đến vậy sao?”

Một câu nói đúng quá là khốn kiếp.

Nhưng
chuyện quá quắt hơn cả là vở kịch tiếp tục khi Lưu Phong buông Lạc Tề
ra, chạy tới ôm Đỗ Trạch vào lòng miệng sốt sắng: “Sao có thể, ta sao có thể phụ bạc nàng được?”

Điều đầu tiên lóe lên trong đầu Lạc Tề là: Sợ rằng Lục tỉ có khi không phải “thất thanh” mà là “ thất thân” mất rồi.

Thế nên đó là lần đầu tiên trong đời Lạc Tề biết đến cảm giác thất tình,
hay nói là bị người ta ruồng bỏ cũng chẳng sai. Dù trong tim nàng cũng
không có chút xót xa lắm, nhưng đã đủ khiến cho bao nhiêu tai ương ập
đến với nàng nơi sơn trang này. Cho nên mỗi khi nhắc đến Lưu Phong, nàng đều không khỏi thấy toàn thân run rẩy, con người ấy đã trở thành nỗi ám ảnh khó xóa nhòa trong ký ức.