Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 5: Bánh nhân thịt rơi xuống thành một cái hố to

Đúng lúc này, một cô gái dáng dấp quyến rũ, ăn mặc khêu gợi đi tới, ôm cánh tay Thư Phiến Hữu, nũng nịu nói: “Hữu, sao anh lại chạy đến đây, người ta tìm anh thật lâu.” Nói xong không thân thiện liếc nhìn Hoắc Nhĩ Phi, có lẽ cảm thấy cô không đủ để uy hiếp mình, gương mặt miễn cưỡng được cho là xinh đẹp, nhưng vóc người đúng là chưa ra hình dáng gì! Ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn Thư đại công tử của cô.

Thư Phiến Hữu luôn là người đa tình, với em trai anh Thư Yến Tả quả thật là hai người hoàn toàn khác biệt, một dịu dàng đa tình, một lạnh lùng vô tình.

Hoàn toàn không có chuyện không để ý đến phụ nữ đưa tới cửa, vì vậy quyến rũ cười một tiếng với người phụ nữ kia, khẽ hôn lên má cô ta, “Qua bên kia chờ anh một chút, xong ngay đây.”

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Hoắc Nhĩ Phi không thuận theo, Thư Phiến Hữu nhìn theo ánh mắt cô ta lộ vẻ dịu dàng như nước, giống như muốn hòa tan cô ta, cô ta biết ý mà lắc mông đi.


Người nào không biết khi Thư đại công tử thâm tình đưa mắt nhìn người nào đó lộ vẻ dịu dàng, vậy cũng nói rõ đó là điềm báo anh sắp nổi giận, cho nên gần như không ai dám khiêu khích, nếu không, đừng nghĩ lăn lộn.

Hoắc Nhĩ Phi vốn có ấn tượng tốt với anh, lại phát hiện thì ra anh là hoa hoa công tử *, không khỏi tỏ ra chán ghét, vì vậy xoay người chuẩn bị rời đi.

(*) hoa hoa công tử: play boy, lăng nhăng.

“Tiểu thư xinh đẹp, em còn chưa cho anh biết tên em đấy?” Thư Phiến Hữu cười đến rất quyến rũ.

Hoắc Nhĩ Phi quay đầu làm mặt quỷ bắt nạt người với anh, sau đó không quay đầu lại đi luôn.

Thư Phiến Hữu chỉ cảm thấy cô gái này sao thật đáng yêu! Về tên! Anh nhất định sẽ tra được.

Mà hai người áo đen đứng ở trong góc hiển nhiên thấy rõ ràng màn này, hai người nói thầm.


“Người ngay cả đại công tử cũng cảm thấy hứng thú, chắc hẳn nhị thiếu nhất định sẽ thích hơn, không phải Đinh gia để cho chúng ta tìm một phụ nữ đặc biệt chút sao? Tôi vừa thấy người kia thật đặc biệt, nếu không…” Một người trong đó nói.

Một người khác hơi trầm ngân, “Tôi thấy được, gần đây khẩu vị của nhị thiếu quá lớn, một đêm mấy lần, hơn nữa không thích lặp lại, cô ta đi, xem xét thêm mấy người khác.”

Vì vậy hai người theo sát Hoắc Nhĩ Phi ra ngoài, thừa dịp cô đi tới chỗ rẽ cầu thang thưa thớt người, đánh từ sau lưng cho cô bất tỉnh, sau đó ôm lên rời đi.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy có người đánh lén sau lưng cô, gõ đầu cô một cái, sau đó cô không còn tri giác. Ngay cả điện thoại cầm trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống, nằm trên đất không biết do người “Tốt bụng” nào lấy đi rồi.

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bên trong nhà có mấy nữ sinh không lớn hơn cô bao nhiêu, phản ứng đầu tiên của cô là bị bắt cóc tống tiền rồi, sẽ không phải nhập cư trái phép chứ! Cô cũng không muốn! Hu hu hu…


Giương mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh phòng một vòng, chỉ cảm thấy gian phòng rất lớn, thiết bị lắp đặt rất tinh xảo, đồ đạc cũng đầy đủ, mấy cô gái bên cạnh thấy cô tỉnh, vội đưa mắt hỏi thăm qua, hình như cũng rất mê man.

Hoắc Nhĩ Phi khẽ lắc đầu, cô quả thật không biết chuyện gì xảy ra, sờ sờ túi, phát hiện ngay cả điện thoại cũng không thấy rồi. Mấy cô gái khác cũng tỏ vẻ điện thoại di động đều bị mất. Cô thật sự không nghĩ ra lúc bị đánh cho bất tỉnh làm rơi hay bị thu lại.

Cô vuốt vuốt cái gáy còn mơ hồ đau, đứng lên đi đến bên cửa, dùng sức đấm cửa, “Mở cửa! Các người đây là xâm phạm quyền lợi công dân, còn có vương pháp không! Tại sao có thể làm chuyện như vậy!”

Ngoài cửa không có phản ứng, Hoắc Nhĩ Phi tức giận đạp mạnh mấy cái, vẫn không cảm thấy hả giận.