Lên du thuyền, cô bắt đầu nhàm chán, một người cũng không biết, cô không có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng. Nghĩ đến nếu Tuyết Nghê ở đây thì tốt, cậu ấy chắc chắn sẽ ứng phó rất tốt, không giống cô, cũng chỉ là cô bé lọ lem mà thôi.
Cô len lén chạy vào chỗ khiêu vũ, ăn điểm tâm uống nước, cũng cảm thấy đúng là không tệ, ít nhất còn có ăn có uống! Hơn nữa, mùi vị rất tốt. (cười trộm)
Chà! Cái bánh ngọt này ăn thật ngon đó! Cô không để ý hình tượng đứng đằng kia mãnh liệt ăn, vừa đúng lúc chưa ăn cơm tối.
“Tiểu thư, cô có thể từ từ ăn, không cần ăn vội vã như vậy.” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười ranh mãnh.
Hoắc Nhĩ Phi vội vàng xoay đầu lại, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng, bề ngoài thanh nhã, đường nét ngũ quan sắc sảo, trong tròng mắt đen thoáng hiện ý cười nhạt, khóe môi khẽ nhếch, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Cô ngây người một lúc, bánh ngọt nghẹn trong cổ họng, sặc đến cô ho khụ khụ không ngừng. Người đàn ông kia vội đưa một ly thức uống cho cô.
Hoắc Nhĩ Phi nhận lấy ực một cái uống cạn, vỗ ngực, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “Này! Anh có biết dọa người rồi không, hù chết người!”
Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy, dù sao anh cũng coi như là “Ân nhân cứu mạng” của cô đi! Cô gái này không những không nói cám ơn còn nói anh dọa người!
Quả thực là… Người phụ nữ rất thú vị!
Không khỏi cười nói, “Tiểu thư, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô mà thôi.”
“Vậy anh cũng không đứng sau lưng tôi, đột nhiên lên tiếng! Làm tôi hoảng sợ!” Hoắc Nhĩ Phi quệt mồm, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông, hoàn toàn quên vừa rồi người ta vẫn còn rất tốt bụng đưa thức uống cho cô.
“Được rồi, là lỗi của tôi, vậy tôi có vinh hạnh mời tiểu thư xinh đẹp nhảy một bản không?” Người đàn ông trước mặt mang cười, khom lưng làm một động tác xin mời rất tao nhã.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn nụ cười của người đàn ông, lúc tròng mắt đen nhánh kia nhìn mình, hình như bị anh đầu độc, không tự chủ đưa tay ra.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng, đã bị người đàn ông mang vào sàn nhảy rồi.
Lúc này cô không khỏi thấy may mắn Tuyết Nghê đã từng kéo cô đi tham gia câu lạc bộ khiêu vũ gì đó, rồi sau đó học khiêu vũ một năm, bằng không giờ phút này nhất định cô đã thất bại rồi.
Cô không để ý, đã dẫm vào chân người đàn ông trước mặt, mặt đỏ ửng lên, quá mất mặt!
Nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của cô, Thư Phiến Hữu không khỏi định trêu cô một chút, lại gần bên tai cô cười nhẹ, “Em đạp chân tôi.”
Hoắc Nhĩ Phi vốn cảm thấy ngượng ngùng, kết quả người này còn cố ý nói ra, thật đáng ghét, không khỏi tức giận nhìn chằm chằm người nào đó.
Thư Phiến Hữu luôn là hoa hoa công tử chơi bụi hoa, anh không có hứng thú với sự nghiệp trong nhà, chỉ muốn làm kiến trúc mình thích và chu du thế giới, nhìn người đẹp các quốc gia. Hiện giờ đang là kiến trúc sư thiết kế tạm giữ chức ở viện thiết kế nổi danh nước Anh, trong công việc rất có danh tiếng. Nhưng lần này trở về, cũng chuẩn bị giúp em trai chia sẻ một phần nhỏ sự nghiệp gia tộc, tiếp quản ảnh thị * giải trí Á Ninh, tối thiểu cái này vẫn tốt hơn công ty buôn bán buồn tẻ vô vị bên ngoài hay máu tanh hắc bang, ít nhất mỗi ngày có thể gặp được đủ loại người đẹp!
(*) ảnh thị: điện ảnh và truyền hình
Nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy cô thẳng thắn đáng yêu, không kệch cỡm như các cô gái khác, không khỏi hơi híp mắt lại, nhếch miệng lên nở nụ cười đoạt tâm phách người ta.
Mặc dù trong miệng Hoắc Nhĩ Phi đang mắng anh ta, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận dung mạo người đàn ông này rất đẹp trai, rất hợp mắt, rất câu người! Cười tiếp nữa, cô sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được rồi…