Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 92: Chuyển về đi

Editor: dohuyenrua

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tô Nhan nổi đóa, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, lại có chút cảm giác bất lực.

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ trầm giọng nói: “Chuyển về đi.”

“Tôi không muốn chuyển?”

“Tòa án sẽ khiến em chuyển.”

“Anh...” Tô Nhan tức giận cắn môi, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Tự Cẩm, cô sẽ nghĩ đến bảo bối của cô, sao hai gương mặt này lại có thể giống nhau như vậy.

Nếu quả thật đến tai tòa án, sợ rằng không hay.

Tô Nhan chỉ hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái xoay người đi về phía cửa phòng làm việc, để lại trợ lí ngây ngốc tại chỗ trợn mắt há mồm.

“Ngẩn người cái gì, đi theo.”

Giọng nói của Tô Nhan tức giận vang lên, lúc này trợ lí mới phản ứng được đi theo.

Mà Trình Tự Cẩm lại nguy hiểm nheo hai mắt, nhìn cửa từ từ đóng lại, lấy điện thoại di động ra trầm giọng nói: “Bỏ chuyện trong tay cậu lại, đi đến thành phố F một chuyến, tôi muốn biết mấy năm này cô xảy ra chuyện gì, tôi cảm giác cô ấy có chuyện gạt tôi.”

Chân Tô Nhan đi ra Chính Hằng chui vào bên trong xe, lấy điện thoại di động ra liền bấm số Thẩm Nhạc Lộc.


Mới vừa nối máy được, Tô Nhan không cho anh ta cơ hội nói chuyện, một khuôn mặt tươi tắn lạnh lùng tức giận nói: “Thẩm Tổng, đến tột cùng anh có ý gì, anh biết rõ quan hệ giữa chúng tôi, rõ ràng là anh muốn đẩy tôi vào trong hố lửa.”

“Tô tổng giám đốc, chuyện này, thật ra thì...” Đầu kia điện thoại di động, là âm thanh Thẩm Nhạc Lộc cười gượng.

Tô Nhan cười lạnh một tiếng nói: “Thật ra thì cái gì? Thật ra thì anh là muốn coi tôi như cây rụng tiền có phải không, Thẩm Nhạc Lộc.”

“Sao lại không biết lớn nhỏ như vậy?”

“Thẩm Nhạc Lộc, tốt nhất anh cho tôi một lý do, nếu không tôi liền nói người phụ nữ làm loạn bên ngoài với anh cho vị hôn thê của anh.”

“Ai, Nhan Nhan, cô như vậy thì không đúng, có lời gì từ từ nói, từ từ nói, thật ra thì cô đi làm tổng giám đốc cũng rất tốt, có một số việc có lẽ không phải như cô nghĩ.”

“Thế nào? Tôi muốn trở về thành phố F.” Sau khi Tô Nhan nói xong câu đó, người đầu kia điện thoại di động trầm mặc chừng ba mười giây đồng hồ mới trầm giọng nói.

“Tô Nhan, nếu cô ra mặt, cô cảm thấy cô còn có có thể trở về sao?”

Nghe vậy, Tô Nhan nắm chặt điện thoại di động, cắn răng nói: “Được, các người cũng buộc tôi có phải không, các người đều có lý do của các người.” Tô Nhan tức giận cúp điện thoại di động.

Không biết là tức Trình Tự Cẩm, tức Thẩm Nhạc Lộc hay là tức chính cô, dù sao cô đang tức giận.

Mà một bên trợ lí thật lâu mới tiêu hóa hết chuyện hôm nay mình nghe thấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Tô Nhan.

“Tô, Tô Biện, cô, vậy mà cô, lại là, là vợ của Trình tổng...”

Tô Nhan chỉ nhắm hai mắt lại, thật muốn chuyển về sao? Ở chung với anh dưới một mái hiên, cùng một cái giường.

“Tô Biện, cô, cô thật sự khiến tôi quá kinh ngạc rồi, trời ạ, cô, cô lại là vợ Trình Tự Cẩm, này, đây thật là...”


“Lái xe, về khách sạn.” Tô Nhan tựa vào ghế ngồi nhỏ giọng nói.

“A a, được.”

Dọc theo đường đi, Tô Nhan cũng nhắm mắt dưỡng thần, bất luận cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Tiết Cầm Cầm cầu cứu.

“Cầm Cầm, tới khách sạn tớ ở một chuyến, có rãnh không?”

“Ừ, vậy thì tốt, tớ chờ cậu.” Tô Nhan ngắt điện thoại di động, quay đầu nhìn trợ lí của mình nói: “Cô tự đi giết thời gian thôi.” Nói xong liền xuống xe đi vào khách sạn.

Mà trợ lí ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng Tô Nhan, nhìn ánh mắt của cô ấy càng khâm phục rồi.

Thật là hoàn toàn không ngờ, không ngờ...

Tô Nhan trở lại phòng khách sạn, mười phút sau Tiết Cầm Cầm đã đến, mở cửa phòng khách sạn ra, Tô Nhan liền ôm lấy cô, mệt mỏi nói.

“Cầm Cầm, tớ thật sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa rồi, cậu nói cho tớ biết, tớ nên làm thế nào mới phải?”

Tiết Cầm Cầm sững sờ, nhìn Tô Nhan vừa mở cửa cô ấy đã ôm chặt cô, cảm thấy cô ấy mệt mỏi, cô chỉ ôm cô ấy nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Đi vào rồi nói.”

“Làm sao?”

Tô Nhan chỉ thở dài một tiếng nói: “Công ty chúng tớ muốn cùng hợp tác Chính Hằng, nhưng Trình Tự Cẩm muốn tớ đảm nhiệm tổng giám đốc ở lại chỗ này, hơn nữa, anh nói, trước khi tớ trả hết một tỷ tớ phải đến ở cùng anh ấy, tối nay sẽ phải chuyển về, nếu không thì báo tòa án cho lệnh báo tớ.”

Tiết Cầm Cầm nghe nói khẽ cười một tiếng nói: “Trình Tự Cẩm này cắt hết đường lui của cậu, Nhan Nhan, không phải là tớ nói, nếu người đàn ông như Trình Tự Cẩm muốn làm một việc, cậu cảm thấy có phải rất dễ dàng không, cực kỳ dễ dàng, cậu cảm thấy cậu sẽ là đối thủ của anh ta sao?”

Tô Nhan trầm mặc, cho tới bây giờ cô cũng không có hoài nghi tới năng lực của anh.

Tiết Cầm Cầm nhìn mặt của Tô Nhan trầm mặc xuống, thở dài một tiếng nói: “Nhan Nhan, thân là bạn của cậu, tớ đồng ý với việc nên đứng ở phía bên cậu, không có điều kiện ủng hộ cậu, hỗ trợ cậu, những ngày mà cậu mới đi, tớ rất ghét Trình Tự Cẩm, ghét anh lại ép cậu đi, thế nhưng đã qua vài năm, tớ nghe thấy, nhìn thấy, đều là anh ta không quên cậu, có lẽ trước anh ta làm không đúng, không yêu cậu, nhưng, sau, chúng tớ đều nhìn ra, trong lòng của anh ấy có cậu, tớ rõ ràng, có một lần, anh ấy uống say rồi, Cố Nghị mang anh ấy trở về biệt thự của chúng tớ, lúc ấy tớ rất tức giận, tớ liền nói, tại sao anh lại dẫn anh ta về đây, vứt ở ven đường để sói tha đi, nhưng tớ cũng nghe rất rõ, anh ấy đã uống bất tỉnh nhân sự, trong miệng vẫn gọi tên cậu, anh ấy hỏi, rốt cuộc còn mất mấy năm, cậu mới có thể tha thứ, mới có thể trở lại, lúc ấy tớ kinh hãi, mà Cố Nghị nói, chớ nhìn anh ấy bình thường lạnh lùng giống như khối băng, cái gì cũng không nói, nhưng anh và Quyền Hạ đều biết rất rõ ràng, cho nên, Nhan Nhan, cậu thật sự không thể tha thứ sao?”


Tô Nhan chỉ đỏ mắt, ngẩng đầu lên trước khi nước mắt tràn ra, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Các cậu đều cho rằng tớ còn ở hận anh ấy, trách anh ấy, thật ra thì sớm tớ cũng không hận không trách, chỉ là, chỉ là không biết nên làm sao đối mặt với anh ấy, tớ có yêu anh ấy, yêu anh ấy thật sâu nặng, tớ không biết nên đối mặt thế nào.”

Tiết Cầm Cầm nghe, cầm tay nhỏ bé của cô nhẹ giọng nói: “Tớ thấy, trong lòng cậu còn có anh ấy, vẫn luôn có, đáy lòng các cậu đều có đối phương, vì sao không cho nhau một cơ hội? Quá khứ đã trôi qua rồi, người nào không có quá khứ, bỏ qua một lần, cũng sẽ không sai lần thứ hai.”

Tô Nhan trầm mặc, chỉ lắc đầu một cái, không biết muốn tiết lộ có ý gì, cuối cùng cũng không nói gì, làm sao cô không biết Trình Tự Cẩm căn bản cũng không phải là thật lòng muốn ly hôn với cô, một tỷ, cô bán mạng cũng không đáng số tiền này.

“Tớ không sao rồi, còn cố ý kêu cậu tới đây.”

“Không có việc gì, dù sao mấy ngày trước mới tớ vừa xin nghỉ việc.” Tiết Cầm Cầm một câu kinh người.

“Nghỉ việc? Không phải là cậu đã lên chức trưởng bộ phận rồi, tại sao nói nghỉ việc liền nghỉ?” Tô Nhan nhìn cô nghi ngờ nói.

Chỉ thấy tay nhỏ bé của Tiết Cầm Cầm từ từ xoa bụng của mình, nhìn Tô Nhan thẹn thùng cười một tiếng nói: “Bởi vì nó.”

Tô Nhan nghe vậy, cả người đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bụng bằng phẳng của cô, kinh hô: “Cậu nói là, cậu mang thai?”

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Tiết Cầm Cầm có hơi đỏ ửng, tuy nói là thẹn thùng cười, nhưng lại khó nén hạnh phúc trong mắt cô, lúc này Tô Nhan không nói rõ ràng tâm tình của cô được, vui vẻ cho cô ấy, kích động thay cô ấy.

“Vậy các cậu định khi nào thì kết hôn?”

“Trong vòng ba tháng đi, anh ấy đã sắp xếp, tiểu sinh mệnh này tới ngoài ý muốn, chẳng qua tớ thấy Cố Nghị thật vui mừng vì tiểu bảo bối đến, anh nói sẽ cho bảo bối của chúng tớ những thứ tốt nhất trên đời này.”

Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm trong lời nói toát ra hạnh phúc, ánh mắt mờ đi, những thứ tốt nhất trên đời này, nhưng cô thân là một người, mẹ, lại...

Lại để con trai của mình sống ở cô nhi viện, lớn lên ở cô nhi viện. Cô thật sự không xứng làm một người mẹ.

“Nhan Nhan, hôn lễ của chúng tớ, cậu nhất định phải ở đây, nếu như không có cậu, chỉ sợ sẽ không có chúng tớ hôm nay.” Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan cười dịu dàng nói.

“Tớ?”


“Đúng vậy, lần đầu tiên tớ nhìn thấy Cố Nghị không phải là thông qua cậu và Trình Tự Cẩm sao, tớ thật sự phải cảm tạ cậu vì chuyện này, thành toàn hạnh phúc của tớ.”

Tô Nhan nhớ tới khi đó, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.”

“Ta nhất định sẽ hạnh phúc, cho nên, tớ hạnh phúc, không muốn nhìn thấy cậu không phải hạnh phúc, Nhan Nhan, có lúc thỏa hiệp một bước, chính là may mắn một bước dài.”

Tô Nhan chỉ nhìn cô cười cười, đưa Tiết Cầm Cầm đi, Tô Nhan đứng ở trước cửa sổ suy tư, mười phút sau lấy điện thoại di động ra gọi cho số điện thoại mà cô thật sự không phải rất muốn gọi.

“Tôi có thể chuyển về, nhưng mà tôi có một yêu cầu.”

“Tôi muốn ở phòng khách, nếu như anh đồng ý, tôi liền chuyển về.”

“Không cần, tôi tự mình đi.” Nói xong, Tô Nhan liền cúp điện thoại di động, thở dài một tiếng kéo va li đã sớm chuẩn bị xong đi khỏi khách sạn, đi tới phòng phụ tá của cô gõ cửa phòng của cô ấy.

“Tự cô ở khách sạn có được không?”

Trợ lí đứng ở cửa nhìn Tô Nhan lôi kéo va li, nhớ lại hôm nay đối thoại của hai người ở phòng làm việc của Trình Tự Cẩm, lập tức bắt đầu lắc đầu, đong đưa như trống lắc.

“Không sao, không sao.”

Lúc này Tô Nhan mới gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chờ tin tức.”

“Ừ, được, được.”

Tô Nhan thuê xe đi tới khu chung cư Lam Thiên, đứng ở trước cửa khu chung cư, trong lúc nhất thời tình cảm xuất hiện rất nhiều.

Vào thời khắc này, một ánh đèn chiếu qua, bên cạnh một chiếc xe dừng lại, Tô Nhan cau mày nhìn, cửa sổ xe chậm rãi thấp xuống, khi nhìn thấy là ai, mi tâm nhíu chặt hơn.


“Ôi, đây không phải là Tô đại minh tinh sao? Cô là...” Quyền Hạ nhìn va li bên cạnh Tô Nhan không khỏi nhíu mày, càng thêm sợ hãi tốc độ của Trình Tự Cẩm.

Đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu rất chặt, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, sao lại gặp Quyền Hạ cơ chứ?

Thật đúng là...

Quyền Hạ thấy cô nhíu chặt lại mày, cười tà mị một tiếng, giọng nói cợt nhã nói: “Nhìn thấy tôi, hình như Tô đại minh tinh không vui mừng lắm.”