Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 91: Nghĩa vụ vợ chồng

Editor: dohuyenrua

“Tô Biện, chúng ta tới Chính Hằng là muốn thu mua tập đoàn Chính Hằng sao?” Đứng ở tập đoàn Chính Hằng, mặt trợ lí kinh ngạc nhìn Tô Nhan, giống như gặp quỷ.

Tô Nhan vốn tâm tình phiền não nhìn dáng vẻ trợ lí của mình lúc này, cảm thấy rất khôi hài, trêu chọc nói: “Vậy cô cảm thấy tỷ lệ cao bao nhiêu?”

Nghe vậy, trợ lí há hốc miệng, gào to nói: “Trời ạ, không phải đâu? Thẩm Tổng đột nhiên nổi điên làm gì? Thu mua Chính Hằng? Anh ta không phải đang nằm mơ chứ?”

Tô Nhan chỉ cười một tiếng, ngước mắt nhìn cao ốc này.

“Không thể nào sao?”

“Dĩ nhiên không thể nào, dù là cô, tôi cũng cảm thấy không thể nào, thực lực tập đoàn Chính Hằng là xa xa trên ở công ty chúng ta, nhất là chủ tịch tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm, đó cũng không phải là người bình thường, đây chính là...” Trợ lí đang say sưa nói, vừa quay đầu đã đối diện ánh mắt ranh mãnh của Tô Nhan.

Tô Nhan nhíu mày nhìn cô khẽ cười một tiếng nói: “Không biết Thẩm Tổng chúng ta biếtcông ty nhà mình thổi phồng công ty đối phương như vậy, có cảm tưởng gì.”

Sắc mặt trợ lí 囧, gãi gãi đầu cười nói: “Ôi ôi, Tô Biện, cô thật sự là tới đàm phán, đàm phán thu mua?” Trợ lí nói, còn chăm chú nhìn cao ốc hơn công ty bọn họ bao nhiêu lần.

Tô Nhan vỗ gáy cô nói: “Nói chuyện thu mua gì, cô cảm thấy có khả năng sao?”

Trợ lí theo bản năng chỉ lắc đầu, không thể nào.

“Vậy được rồi,hôm nay chúng ta tới nói chuyện hợp tác.”

Trợ lí mới chợt hiểu ra gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy, nói chuyện hợp tác.”


“Còn nữa, hôm nay nếu như cô nghe được cái gì, không nên kinh ngạc, cũng không cần bị hù dọa.”

Trợ lí nghi hoặc nhìn cô hỏi “Tôi sẽ nghe được cái gì?”

Tô Nhan chỉ cười nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

“A...”

Hai người vừa đi vào công ty đã nhìn thấy Hàn Lỗi đứng ở trước quầy tiếp tân chờ, cô biết, anh đang đợi cô.

Quả nhiên, Hàn Lỗi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhan vội vàng đón nói: “Phu nhân.”

Tô Nhan chỉ nhìn anh một cái giọng nói lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

“Tốt.”

Trợ lí đi theo sau lưng Tô Nhan, níu lại cánh tay của cô nhỏ giọng dò hỏi: “Tô Biện, người này là ai đây, đây không phải là ngày đó chúng ta trông thấy anh ta, tại sao anh ấy gọi cô là phu nhân? Vậy chồng cô là ai, sao chưa bao giờ nghe cô nhắc tới?”

Tô Nhan chỉ nhíu mày tâm, ý vị sâu xa nói: “Một lát nữa cô sẽ biết.”

Trợ lí càng thêm mê muội, cũng đành phải đi theo.

Ba người ra khỏi thang máy, chạy thẳng tới phòng làm việc tổng giám đốc, trợ lí đi theo bên cạnh Tô Nhan hiển nhiên rất vui vẻ.

“Tô Biện, tập đoàn Chính Hằng thật là quá trâu, quá hào hoa, đây là công ty tốt nhất trâu bò nhất mà tôi từng đến, oa a, có một chút kích động, một hồi sẽ nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng.”

Tô Nhan liếc mắt nhìn cô, “Cô rất chú ý đến anh ta?”

“Cũng không phải là rất chú ý, chúng ta lại không ở thành phố, chỉ nghe được nữ đồng nghiệp trong công ty từng nói qua mà thôi.”

“Thật sao?” Tô Nhan không có cảm xúc dư thừa gì, cô luôn luôn rất rõ ràng địa vị của Trình Tự Cẩm ở trong lòng phụ nữ.

Người đàn ông thích hợp mà tất cả phụ nữ đều muốn, cô cũng đã từng là một người trong đó.


“Phu nhân, các ngài vào trước đi, Trình tổng chờ ở bên trong, tôi đi lấy cà phê cho hai người.” Hàn Lỗi nói xong gật đầu một cái với Tô Nhan.

Tô Nhan nhìn cửa phòng làm việc, đưa tay gõ một cái rồi đẩy cửa ra trực tiếp đi vào, nhìn trợ lí có chút ngây người, sau đó cũng đi vào theo.

Trình Tự Cẩm không làm việc, mà đang đứng trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía các cô, hai tay đặt trong túi quần, nghe được các cô đi vào chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu thẳm rơi vào trên người của Tô Nhan.

Mà Tô Nhan cũng đang nhìn anh, đối diện cặp mắt sâu kia, chẳng biết tại sao, lời nói của những người đó ngày hôm qua lại vang bên tai cô.

Anh dọn dẹp hết ảnh của cô gái kia đổi thành ảnh của cô, có khả năng sao?

Hai người không tiếng động nhìn nhau, cũng không có ai nói chuyện, ngược lại khi trợ lí nhìn thấy Trình Tự Cẩm thật đúng là hơi kích động một phen, chỉ vì quá khí phách, quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Chỉ là, hai người này thế nào quang nhìn thẳng vào mắt không nói lời nào?

“Tô Biện...”

Tô Nhan lúc này mới chớp chớp hai mắt, khẽ dời tầm mắt đi nói: “Trình tổng, hôm nay chúng tôi đại diện Sava nói chuyện hợp tác với quý công ty.”

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ cong khóe môi, nhìn bộ dáng nghiêm trang của cô, chỉ ghế sa lon trầm giọng nói: “Mời ngồi.”

Tô Nhan mấp máy môi đỏ mọng cũng không có khách khí, đi tới trước sô pha ngồi xuống, mà trợ lí cũng là đứng ở sau lưng cô.

Trình Tự Cẩm thấy cô đi xuống cũng bước chân đi tới ở đối diện cô ngồi xuống, bắt chéo chân, một đôi mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Tô Nhan.

Tô Nhan toàn lực bỏ qua việc anh nhìn chăm chú, lấy tài liệu mở ra cúi đầu nhẹ giọng nói: “Trình tổng, không biết có rõ hàng hoá mà công ty chúng tôi kinh doanh không?”

“Không rõ lắm.”

Tô Nhan khẽ cau mày, không rõ lắm anh muốn hợp tác cái gì? Một mình anh bán nhà bán đá quý, hợp tác cái gì với một công ty thực phẩm?

Nhưng cô còn giải thích: “Dưới cờ công ty chúng tôi chủ yếu kinh doanh là đặc sản của các quốc gia, Hàn Quốc, Thái Lan, Nhật Bản, nước Mĩ chủ yếu là đồ ăn vặt của các nước này.”

“Ăn ngon không?”


Tô Nhan cảm thấy khóe môi hung hăng giật một cái, ngước mắt nhìn anh nhàn nhạt nói một câu: “Nếu như có cơ hội, Trình tổng có thể ăn.”

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ cong khóe môi, trầm giọng nói: “Tôi sẽ xây một toà cao ốc ở thành phố X, để tất cả thực phẩm của Sava các em, về phần công ty của các em muốn mua, hoặc thuê, cũng có thể, tôi chỉ có một điều kiện.”

Tô Nhan nghe thế, đã ý thức được dự cảm xấu, ngẩng đầu nhìn anh khẽ nhếchkhóe môi.

“Điều kiện gì?”

Hai mắt Trình Tự Cẩm nheo lại, nhìn cô nhíu mày, mắt sâu thẳm nói: “Tôi muốn em làm tổng giám đốc, ở dự án kinh doanh này.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Trình tổng nâng đỡ thật nhiều, nhưng tôi không thích hợp với nơi này, ngài vẫn nên mời người giỏi giang khác thôi.”

Một bên, trợ lí nghe đến kinh ngạc trợn to hai mắt, đầu tiên là kinh ngạc mà xemyêu cầu Trình Tự Cẩm đề xuất, còn không chờ cô đủ giật mình, đã nghe đến Tô Nhan cự tuyệt.

Cô trợn to hai mắt nhìn hai người, hình như, cô hậu tri hậu giác phát hiện hình như hai người này có gì không hợp lí.

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ đưa hai ngón tay ra xoa trán trầm giọng nói: “Vậy sao, vậy chúng ta không có gì để nói rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan trầm xuống, nhìn anh chốc lát, cuối cùng đứng lên muốn đi, trợ lí thấy thế liền tranh thủ giữ cô nói bên tai cô.

“Tô Biện, cô bình tĩnh một chút, Thẩm Tổng nói rồi, bất luận điều kiện gì, cô đều phải toàn lực đồng ý, nếu không, anh ta sẽ vạch trần Dật Trần.”

Tô Nhan nghe nói, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nổi giận, quay đầu trừng mắt về phía trợ lí tức giận quát lên: “Sao cô không nói sớm?”

Trợ lí bị Tô Nhanmặt lạnh sợ rụt cổ một cái nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi cũng không nghĩ đến cô đàm phán không thuận lợi, mỗi lần cô đều giành được toàn thắng, tôi cho là căn bản không cần dùng.”

Tô Nhan nghe, lồng ngực cô phập phòng tức giận, ảo não cắn môi mỏng, Thẩm Nhạc Lộc đáng chết, lại dùng Dật Trần uy hiếp cô.

Dật Trần...

Nghĩ đến con trai bảo bối của mình, Tô Nhan quay đầu nhìnTrình Tự Cẩm im lặng nhìn chằm chằm cô, ánh mắtcủa anh quá sắc bén, cô rất sợ sẽ không chống đỡ được, vội vàng dời tầm mắt, nhanh chóng nghĩ đối sách.

Mà Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt cô thay đổi, mắt đen sắc bén nheo lại, mặt cô u ám có chút khẩn trương, nhớ tới lời thề son sắt của Thẩm Nhạc Lộc nói với anh, yên tâm đi, anh ta có biện pháp giữ chặt Tô Nhan.


Xem ra, có một số việc là anh không biết, chẳng lẽ giữa hai người có bí mật gì không thể cho người biết? Nhất là mới vừa rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh rõ ràngnhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt cô.

Vừa nghĩ tới một có thể,trong nháy mắt sắc mặt Trình Tự Cẩm trở nên âm u, ngay cảánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô cũng có chút trở nên âm ngoan,nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn suy tư của cô lạnh lùng nói.

“Việc công nói xong rồi, có phải nên tâm sự việc tư rồi không?”

Tô Nhan nghe nói, ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn anh cắn môi cánh hoa nói: “Chúng ta còn có cái gì để nói sao?”

Trình Tự Cẩm lại cười một tiếng, cong khóe môi lên, nhưng phối hợp với sắc mặt lạnh lùng ánh mắt âm lãnh của anh lúc này, cô không cảm giác được bất kỳ ý cười của cô, không khỏicó chút khẩn trương, không hiểu tại sao đột nhiên, tâm tình của anh thay đổi thất thường.

“Chúng ta còn có việc tư gì để tán gẫu?”

Lúc này Trình Tự Cẩm chậm rãi đứng lên đi từ từ về phía cô, Tô Nhan nhìn anh đi vào, một bàn tay vắt chéo sau lưng dùng ngón tay nắm lòng bàn tay của mình.

“Chuyện gì?”

Trình Tự Cẩm nhìn người con gái đi giày cao gót vẫn thấp hơn anh một cái đầu, ánh mắt sâu như biển, trầm giọng nói: “Đương nhiên có chuyện, bốn năm, có phải em nên hoàn thành nghĩa vụ làm vợ của em không? Hả? Vợ.”

Tô Nhan nghe lời của anh, mi tâm nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm anh, nhưng một bên trợ lí cũng là triệt triệt để để bị kinh sợ.

Nhìn chòng chọc vào hai người, miệng há lớn, đủ nhét vào một quả trứng gà, giật mình không thôi nhìnhai người.

“Cô, cô, các người các người là vợ chồng?”

Tô Nhan chỉ nhìn anh, “Là anh gọi bọn họ tới tìm tôi? Đánh bài ôn tình sao?”

Đôi mắt sắc của Trình Tự Cẩmtrầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi cũng cần sao?” Nói xong, lại đưa tay xoa mặt của cô, khi cô tính né tránh, gạt ra.

“Em biết, tôi không thích bị làm mất mặt.”

Nghe vậy, Tô Nhan chỉ bình tĩnh nhìn anh ba giây đồng hồ, còn gỡ tay của anh ra lạnh lùng nói: “Có liên quan tới tôi?”

Trình Tự Cẩm cũng không giận, nhìn bàn tay bị cô gạt ra trầm giọng nói: “Buổi tối đi qua.”


Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan cũng sắp muốn đóng băng.

“Tại sao? Chúng ta không phải tốt sao, tôi sẽ trả lại anh tiền, chúng ta ly dị.”

Trình Tự Cẩm lại híp hai mắt trầm giọng nói: “Có thể, khi nào trả tiền thì lúc đó rời khỏi tôi, tôi sẽ kí, trước đây, em chính là vợ tôi, cần tôi nhắc nhở em sao? Vẫn còn cần tôi để tòa án thông báo cho em?”

“Anh...”