Tới hay lắm.
Tui đứng tại chỗ, vung tay bắt lấy cái lưỡi dính nhớp của Thiểm Thực Giả. Eo~ gớm quá!
Dùng sức kéo xuống, Thiểm Thực Giả bị lôi từ trên trần nhà xuống. Tui nhắm ngay đầu nó, tụ lực vào tay trái, đập thẳng tới.
Thiểm Thực Giả nghiêng đầu né nhanh như chớp, tránh được một quyền. Sau đó nó theo quán tính đụng vào bức tường sau lưng tui, giáng mạnh vào bức tường trắng rồi nhanh chóng rơi xuống.
Bé Thiểm Thiểm lại chạm đất lấy đà nhảy lên, dường như phát hiện chỗ này khiến nó không thể phát huy tốc độ của mình nên không tấn công nữa mà lao về hướng cửa sổ.
Cảm ơn ý thức phòng trộm của nhân dân Trung Quốc, cửa sổ thủy tinh có thiết kế chống trộm.
Chơi đùa cũng sắp hết 5 phút rồi, nhanh kết thúc thôi.
Tui đi về phía bé Thiểm Thiểm, đúng lúc này dưới lầu đột nhiên có tiếng súng.
Tui kéo theo con Thiểm Thực Giả chỉ còn chút hơi tàn, đập bể két sắt lấy được một cây súng lục, sau đó nhìn thấy một chuyện ngoài dự kiến dưới lầu.
Nhíu mày nhìn Vưu Bằng Siêu và Kha Kiên vẫn còn đang ngơ ngẩn.
Tại sao lúc bọn họ tiến vào tui lại không phát hiện ra? Sai lầm ở đâu? Sai sót à?
Tui đang muốn chào một tiếng lại ngửi thấy một mùi máu thoang thoảng.
Kiều Yến bịt lấy vai trái, cắn răng dựa vào tường.
Bọn người Vưu Bằng Siêu nhìn tui, không, là Thiểm Thực Giả trong tay tui, ngay tức khắc chĩa súng về hướng này: “Cô…”
Theo bọn họ, tui kéo theo một Thiểm Thực Giả là một hình ảnh…không nói nên lời.
“….Cô làm?” Sau khi thấy rõ Thiểm Thực Giả chỉ còn một hơi, Vưu Bằng Siêu ngạc nhiên trừng mắt hỏi.
Tui thả cái tay đang nắm Thiểm Thực Giả ra, xem ra phải bỏ đi cái suy nghĩ muốn giữ lại đạo cụ huấn luyện cho nhóc con rồi.
Nhấc chân, đặt lên cái đầu lâu lộ ra cả bộ não của Thiểm Thực Giả, “rắc…bụp” giẫm nát, sau đó đá văng nó rồi đi về phía Kiều Yến.
Ai làm?
Tui kéo tay nó ra, nhìn thấy vai Kiều Yến bị nhiễm đỏ một mảng.
Mùi máu tươi kích thích khứu giác của tui.
“…Không bắn trúng, chỉ sượt qua thôi.”
Chị hỏi. Ai. Làm?
Kiều Yến nhìn tui: “Thôi mà…anh ta không cố ý.”
“Hai người…là hai chị em lúc trước?” Giọng nói kinh ngạc truyền đến từ sau lưng của Vưu Bằng Siêu. “Hai đứa…còn chưa chết? Chị nhóc còn có thể một mình đánh thắng…Thiểm Thực Giả?”
Tui quay người lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người kia.
Ánh mắt tui cũng chẳng mấy thân thiện, vì tui thấy được vẻ e ngại trong mắt họ. Chẳng qua Vưu Bằng Siêu nội liễm, còn thanh niên Kha Kiên thì đã kinh hoảng quỳ mọp xuống:
“Xin lỗi! Tôi vô cùng xin lỗi! Xin hãy tha cho tôi! Tôi cho rằng nó là zombie nên mới bắn! Xin cô niệm tình chúng ta từng đồng sinh cộng tử mà bỏ qua!”
“….Tôi cũng cảm thấy thật áy náy, tôi không kịp ngăn anh ta lại…”
Đồng sinh cộng tử? Ai với ai cơ? dIEN///dAN//lE ~qUY ~dON
Tui xé chỗ vai áo của Kiều Yến, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương.
Những người có thể thở trong phòng đều cảm thấy thật ngại quá.
Ôi~ máu tươi mà tui thèm khát đã lâu.
“Hách Hách…” Cơ thể nhỏ bé của Kiều Yến không ngừng run lên.
“Tui sẽ cố gắng sơ cứu vết thương cho nó.” Vưu Bằng Siêu bình tĩnh lại, cất giọng nói.
Tui nhìn anh ta, nghiêng đầu nghĩ, rồi ra quyết định: “…Chết.”
“Gì cơ?”
“Chị nói…nếu anh làm không tốt…chết…”
Vẻ mặt Vưu Bằng Siêu vô cùng phức tạp.
Sau đó…để tui nghĩ xem phải xử lý Kha Kiên sao đây? Uống sạch máu anh ta trong một lần hay là nuôi để làm kho máu?
“Sao hai người lại ở đây?” Lúc đang được Vưu Bằng Siêu băng bó, Kiều Yến hỏi.
“Tối qua…” Tay Vưu Bằng Siêu run lên, sau đó mới cố gắng giả bộ bình tĩnh, nói tiếp: “G-1 tập kích căn cứ. Bây giờ căn cứ thất thủ rồi. Tôi và Kha Kiên chạy thoát.”
“G-1?”
“G là một cấp bậc chỉ người bị nhiễm bệnh độc, một loại cao cấp Biến Dị Giả. Vậy mà lại gặp nó ở đây.”
Không sai, những người nhiễm bệnh độc G cực kỳ thưa thớt, giống như tỷ lệ trúng số độc đắc vậy. Đây rõ ràng chính là “giải thưởng lớn” cho căn cứ người sống sót Lục Bàn Thủy.
Tui lấy súng tới cho Kiều Yến xem, tổng cộng có 6 thanh, lớn nhỏ khác nhau.
Nếu như tiếp tục tìm chắc là còn nữa.
Lúc này, Vưu Bằng Siêu đã băng bó xong.
“Tôi có xe, hai người có thể…”
“Anh Vưu!” Kha Kiên hoảng sợ kêu lên.
“Câm mồm!” Vưu Bằng Siêu bực bội rống lên: “Nếu không tại chú thì sao Ngô Vĩnh Hà lại chết!”
“….Ngô đại ca chết rồi à?”
“Vì cứu cái thằng này mà chết rồi.” Vưu Bằng Siêu vô cùng đau khổ, kéo tóc mình: “Mọi người trong đội xe chết cả rồi. Ngô Vĩnh Hà vốn có thể sống, vậy mà…”
Vưu Bằng Siêu trừng mắt nhìn Kha Kiên với vẻ hung ác và đau khổ.
Kha Kiên lùi lại, không ngừng run rẩy.
Kiều Yến nhìn tui, tui lắc đầu với nó.
“Không đi.” Kiều Yến nói.
“Vậy…xin cho tôi gia nhập đội của hai người!”
Chưa nói tới có được gia nhập hay không, nhưng mà phải bỏ lại Kha Kiên—dù sao không bỏ cũng không được.
Bóng đêm an tĩnh lại kéo đến.
Chúng tôi về đến con đường ngoài khách sạn, Vưu Bằng Siêu vô cùng kinh ngạc: “Hai người ở trong thành phố ư?”
Tui không định trả lời câu hỏi của anh ta.
Về chuyện chia phòng, tui cho Vưu Bằng Siêu quyền lựa chọn rất lớn, thích ở đâu thì ở.
Thế là anh ta chọn căn phòng Tổng Thống xa hoa bên cạnh phòng tui và Kiều Yến.
Căn phòng Tổng Thống bên trái cũng có quy cách tương tự. Nhưng lựa chọn cẩn thận như thế nào đó lại chọn căn bên phải kém xa hoa hơn một bậc, Kha Kiên cũng vào phòng đó ở chung với anh ta, tui cản gã lại.
Để tui nghĩ coi…phải ăn sao đây ta?
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, Kha Kiên nghi hoặc mở to mắt, chậm rãi ngã xuống.
Họng súng của Kiều Yến còn đang nhả khói.
Yên tĩnh như chết.