Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 10: Xuất phát đến thủ đô

Ôi~ tiếc quá.

Máu tràn ra ngoài lỗ thủng trên người gã, tui nắm lấy thi thể của Kha Kiên, quăng ra ngoài cửa sổ.

“….Hai người!” Vưu Bằng Siêu bắt gặp lúc tui vung tay lên mới kịp phản ứng lại, vọt tới gần nhưng cũng không ngăn cản.

Vưu Bằng Siêu duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt còn chứa ánh lệ: “Sao hai người lại giết nó? Cứ thẳng tay giết một đồng loại như vậy ư?”

Ai? Ai là đồng loại với gã?

“…Gã sẽ là gánh nặng. Lần này gã hại chết Ngô đại ca, lần sau sẽ hại chết anh, hại chết em. Em chỉ giải thoát cho gã mà thôi.” Kiều Yến lẳng lặng thu súng lại, kéo tui vào phòng, còn quay đầu lại thêm vào một câu: “Nếu anh không chấp nhận được thì bây giờ có thể rời đi.”

“Rầm” cửa đóng lại.

Trong mắt tui còn đọng lại dáng người cao to của Vưu Bằng Siêu, vẫn là chiếc áo thun trắng và chiếc quần bò dài, buồn bã đứng yên trên hành lang.

Tại sao đột nhiên Kiều Yến lại nổ súng? Tui không hiểu.

Khả năng nhắm của Kiều Yến được huấn luyện từ trò phóng phi tiêu vào zombie nên không tệ, nhưng tui không biết nhóc con này còn biết dùng súng, cái thứ đó không phải cần bẻ rắc rắc gì đó rồi mới sử dụng được à?

Không hổ là thú cưng của bản cương thi, toàn năng quá đi à~ Phải vậy mới xứng với ân tình tui cực khổ dạy nó chớ!

Thay quần áo trong phòng, vì không cẩn thận động đến miệng vết thương, Kiều Yến ngồi trên giường, dùng một bàn tay cởi quần một cách khó khăn.

Tui giúp nó xé luôn cái bộ đồ dính máu ra, sau đó nhìn sát vào miệng vết thương.

Miệng vết thương được băng bó đơn giản bằng một miếng vải, bây giờ đã có chút máu thấm ra, không biết bên trong có cầm máu được hay không nữa, cái này là thứ mà Vưu Bằng Siêu gọi là “sơ cứu khẩn cấp” đấy à?

Anh ta tới từ Afghanistan hả?

Tui bắt đầu tháo vải, Kiều Yến bị đau, nắm chặt lấy tay tui.

Ừm…Người sống vô cùng yếu ớt, tui phải nhẹ nhàng, từ từ…

Vì thế mắt tui mở to, động tác tháo băng vô cùng chậm rãi.

Hai li, hai li rồi lại hai li, được nửa vòng…

Tốt, hay lắm, tháo được nửa vòng rồi!

Kiều Yến nhìn đỉnh đầu tui, đột nhiên lại cất tiếng cười.

Tui hung tợn trừng mắt nhìn nó, nhanh chóng tháo hết đống vải còn lại ra.

Lấy vải ra rồi, vai Kiều Yến đã đỏ một mảng, chỗ bị đạn sượt qua là vết thương ngoài da, chảy nhiều máu nhất, mất một miếng da nhỏ tầm ngón út, còn lại những chỗ khác là bị tổn thương do nhiệt lưu tạo ra khi viên đạn bay qua.

Ui ui, chảy nhiều máu quá, tui lại muốn đem tên Kha Kiên dưới kia lên chặt thành từng khúc.

“Không sao…”

Tui áp sát vào vai Kiều Yến, nhẹ nhàng liếm miệng vết thương.

Chắc là đau lắm, Kiều Yến nắm lấy tay tui, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tui nuôi nó lâu vậy rồi còn chưa để zombie động tới một sợi lông của nó, vậy mà hôm nay nó lại bị thương. Mất một miếng thịt, còn chảy nhiều máu như vậy, nghĩ mà thấy giận sôi gian!

Nếu Kha Kiên không chết thì hay, tui muốn băm gã ra! {diễn đàn} Lêquý đôn

“Hách Hách, em rất vui…” Kiều Yến chôn đầu vào gáy tui, đây là động tác yêu thích của tui, nhưng lần này vị trí bị đảo lại rồi.

“Có phải em rất quan trọng với chị hay không?” Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh sự vui vẻ và chờ mông.

Hôm sau, khi Kiều Yến rời giường thì phát hiện vết thương đã kết một tầng vảy mỏng.

Ghê thật, nước miếng của bản cương thi thần kỳ quá.

Lúc Vưu Bằng Siêu tới gõ cửa phòng bọn tui, tui đang ngủ, Kiều Yến đang ngồi trên bậu cửa sổ đọc sách.

Tui biết anh ta không đi, có vẻ trước kia giết Trâu Nham Hào không phải điểm mấu chốt, hôm qua giết Kha Kiên cũng chưa chạm đến vảy ngược của anh ta.

Nhìn thấy Vưu Bằng Siêu, Kiều Yến yên lặng lấy từ trong tủ quần áo ra ba cái hộp và hai chai nước khoáng cho anh ta: “Thức ăn của hôm nay.”

“Cần tôi làm gì?”

“Không…à có, có 2 việc.” Kiều Yến đưa quyển sách nó đang xem cho Vưu Bằng Siêu: “Em cần anh dạy em lái xe và sử dụng súng.”

“Không phải nhóc dùng súng rất giỏi à?” Vưu Bằng Siêu cười khổ.

“Lúc nhỏ em đã sử dụng mấy lần, nhưng không quen cho lắm.”

“Lái xe và dùng súng? Đơn giản vậy thôi ư?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Nhóc đi đâu để lấy đồ ăn?”

“Tạm thời không cần…” Kiều Yến cân nhắc rồi mở tủ quần áo ra, cho anh ta xem quỹ vật tư.

“Ở khách sạn cao cấp, không lo ăn uống…Hai người không cần ai nữa thì giữ lại tôi làm gì?” Vưu Bằng Siêu cười khổ. “Tôi muốn biết lúc ở thành phố Đan Phù, những lời hai người nói có thật không?”

“Có thật có giả.”

“Nếu không có việc gì làm thì anh có thể hoạt động tự do, nhưng khuyên anh không nên ra khỏi khách sạn một mình, có biến thì báo cho em biết. Cứ vậy đi.”

Một thằng nhóc choai choai lại dùng vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho một thanh niên cường tráng, tui đứng phía sau nhìn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Tui cảm thấy cực kỳ buồn ngủ nên cũng không có hứng thú xem họ đang làm gì, nhắm mắt ngủ.

Mùa đông đến, tần suất ra ngoài của mọi người cũng ít đi, tui có thật nhiều thời gian để ngủ. Hai người sống không có áo bông, ngày nào cũng khoác mấy cái mền đi tới đi tui, tui nhìn thấy ngứa mắt nên tự chạy đến trung tâm thương mại vác theo thật nhiều quần áo mùa đông về.

Tuy Vưu Bằng Siêu cảm thấy ngạc nhiên nhưng anh ta cũng đã bắt đầu quen với việc tui không có gì là không làm được, xem riết mất cảm giác luôn rồi.

Đồ ăn có hạn sử dụng dài nhất ở khu thương mại cũng bắt đầu mốc meo, hai người sống và một người chết không thể không chụm lại suy nghĩ đối sách.

“Lên thủ đô đi.” Người sống số 1 Vưu Bằng Siêu đề nghị.

“Chúng ta đâu biết được là ở thủ đô có tốt hơn ở đây hay không đâu.” Người sống số 2 Kiều Yến phản đối.

“Điều kiện tiên quyết khu vực bị thất thủ phải có thức ăn có thể dùng vĩnh viễn. Anh thừa nhận cuộc sống của chúng ta khẳng định là tốt hơn bất cứ dân thường nào ở thủ đô, ở khách sạn cao cấp, có đầy đủ thức ăn,… Nhưng những thức ăn của khu thương mại này còn bảo quản được bao lâu nữa? Còn mấy ngày nữa chúng sẽ mốc meo hết?”

“…”

“Nông thôn, nhà xưởng, nông trại, ở đâu anh không dám nói nhưng ở thủ đô chắc chắn vẫn còn đang hoạt động. Đồng thời thủ đô cũng là nơi an toàn nhất hiện nay, là căn cứ hoàn thiện nhất, ngoài thủ đô ra anh không nghĩ ra chỗ nào khác nữa.”

Người chết số 1 bản cương thi chỉ muốn hỏi, có nhiều người không? Có thể hiến cho tui ít máu hay không?

“…Không đi.”

Do dự một hồi, người sống số 2 vẫn có ý phản đối.

“Sao em không hỏi ý kiến của Hách Hách? Nếu cô ấy muốn đi thì sao?” Người sống số 1 bắt đầu dùng đòn tình cảm, nhìn về hướng tui.

Xem xét dựa trên phán quyết bất mãn của người sống số 1 và yêu cầu chống án, tòa án tối cao đưa ra quyết định:

Đóng gói hành lý chuẩn bị lên đường nào các anh em!