Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 57: Nhã Châu gửi thư

Thanh Miêu trả lời. “Đông mạch đang gieo, Tam nương tử làm sao ở nhà, đương nhiên là ở ngoài đồng rồi”. Một câu nói xong mới nhận ra người đứng trước mặt mình cũng tên là

“Đông Mạch”, phì một tiếng bật cười. Đông Mạch ghét nhất tên mình quê

mùa, nghe thấy Thanh Miêu cười, tức giận liếc mắt một cái, quay người đi ra đồng.

Lâm Y đang ở dưới ruộng bận rộn chỉ huy các tá điền giẫy đất, để ngừa thịt đất quá cứng. Đông Mạch đứng ở bờ ruộng chờ một lúc, thấy mọi

người đều lo vùi đầu làm việc, chẳng ai để ý tới cô ta, đành phải ghép

tay làm loa, gọi lớn tiếng. “Tam nương tử!”.

Lâm Y nghe tiếng hô, ngẩng đầu nhận ra là Đông Mạch, còn tưởng Phương thị lại sinh sự, bước lên phía trước hỏi. “Chuyện gì?”.

Đông Mạch ra vẻ thần bí, chờ cho được nàng lên bờ ruộng mới ghé lỗ tai nói. “Nhị lão gia và Nhị phu nhân đang cãi nhau ở nhà vì cô đấy, nghe nói còn động tay động chân nữa”.

Trương Lương từ lúc sự kiện Kim Tỷ xảy ra đã ghi hận Lâm Y, bởi vậy

thái độ ông ta đối xử với nàng không khác Phương thị là mấy, cớ gì hôm

nay cãi nhau với bà ta vì nàng. Lâm Y căn bản không tin Đông Mạch, nói

có lệ. “Đa tạ bẩm báo”. Nói xong lại xuống ruộng, cẩn thận xem xét tình trạng đất gieo tiểu mạch.

Đông Mạch không biết Trương Lương không

vui Lâm Y, vẫn đi theo lải nhải, nhác thấy Lâm Y đi càng lúc càng xa,

bản thân cũng nhảy xuống ruộng theo sau nàng. “Tam nương tử, hiện

giờ cô cũng là người có chút tài sản, sao phải chịu Nhị phu nhân chửi

bới, còn không mau quay về lí luận với bà ta một phen”.

Lâm Y bận tới mức không có thời gian uống miếng nước, nào có tinh lực phản ứng lại cô ta, quay lại liếc thấy cái miệng cô ta đóng đóng mở mở

thật sự phiền muốn chết, thầm nghĩ : thái độ xách động lôi kéo rõ ràng

tới mức trần trụi, coi ai là kẻ ngu vậy? Nàng nhìn quanh tả hữu, thấy

một tá điền mang đến cái cuốc, nhét vào tay Đông Mạch, nói. “Ta thấy cô nhàn phát hoảng, nói vậy Nhị phu nhân chắc không sai cô làm việc,

vừa hay ta thiếu nhân thủ, làm phiền cô hỗ trợ xới đất, đến trưa ta cho

cơm ăn”.

Đông Mạch sợ nhất việc vừa bẩn vừa nặng nhọc, vội giấu hai tay ra sau lưng, nói. “Tôi không biết làm”. Lâm Y không buông tha, dí cái cuốc vô người cô ta, làm cô ta sợ tới mức bỏ chạy. “Nhị lão gia đang gọi tôi, tôi phải chạy nhanh trở về”.

Các tá điền cười to, châm chọc. “Nhà họ Trương đất đai tuy nhiều chút, nhưng vẫn là cái hộ nhà nông, sao lại nuôi đứa ở không biết làm ruộng thế này”. Có người kiến thức rộng hơn, nói. “Các người quê mùa quá, nha hoàn đó là chuyên môn cho Trương Nhị lão gia ấm giường”. Những người khác không hiểu “ấm giường” là gì, đều hỏi, người kia đắc ý, buông cuốc bắt đầu giảng giải.

Lâm Y nghe bọn họ nói chuyện càng lúc càng khó nghe, không tiện đứng

bên, nhìn ánh mặt trời đã gần chính ngọ, bởi vậy đứng dậy về nhà chuẩn

bị ăn cơm trưa. Nàng đi vào cửa viện, bất giác phiêu ánh mắt qua hướng

nhà chính Nhị phòng, chỉ thấy Trương Lương đang ngồi trong đó, thím

Dương dọn cơm, không thấy bóng dáng Phương thị, lại quay sang nhìn phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, chắc bà ta vẫn chưa đi ra.

Về phòng, Thanh Miêu múc nước, nàng bốc một nhúm bột đậu chà xát cho

nổi bọt, rửa tay sạch sẽ đi ăn cơm. Nhà ăn Đại phòng vốn bố trí tại nhà

kề, nhưng hiện giờ gian kia đã sửa lại làm phòng ngủ cho Thanh Miêu, bởi vậy nữ quyến đều đến phòng ngủ của Dương thị ăn cơm.

Khi Lâm Y đi vào, Dương thị đã ngồi ở vị trí chủ tọa, Điền thị ngồi chỗ cuối, nàng hành lễ chào hỏi, Lưu Hà cười. “Đại phu nhân thấy Tam nương tử mấy ngày nay vất vả, đặc biệt mua trứng gà của nhà Trương Lục gia cách vách, xào một mâm đồ ăn, Tam nương tử

mau đến nếm thử xem hương vị thế nào”.

Lâm Y vội nói tạ, Dương thị lại trách cứ Lưu Hà. “Có chuyện gì to tát mà phải đặc biệt kể ra, Tam nương tử lúc còn ăn uống ở Nhị phòng,

cơm canh tốt hơn nhà chúng ta gấp trăm lần”.

Lâm Y ngồi đối diện Điền thị, cười. “Ăn củ cải chỗ Đại phu nhân vẫn thơm ngon hơn ăn thịt bên ấy”.

Điền thị nói mang theo một chút u oán. “Lâm Tam nương giỏi ăn nói, khó trách Đại phu nhân thích cô”.

Lâm Y nghe lời nói không đúng vị, không dám tiếp lời, cười cho qua, thương lượng với Dương thị. “Nhị phòng đồ ăn ngon toàn bộ dựa vào nuôi heo nuôi gà, bọn họ nuôi được,

chúng ta cũng nuôi được, đợi đến đầu xuân, chúng ta bắt đầu nuôi heo và

gà, đến lúc đó chỉ sợ đồ ăn trên bàn chúng ta còn nhiều hơn bọn họ”.

Lưu Hà và Thanh Miêu đều là người chịu khó, không đợi Dương thị mở miệng đã gật đầu lia lịa. Dương thị nói. “Nuôi gà thì được, nuôi heo e là không thể, hai gian nhà còn lại, một gian phải làm kho lúa, một gian chứa thức ăn”.

Lâm Y hỏi. “Nhà chính không phải còn một gian đó ư? Dùng nó chứa thức ăn là xong?”.

Trong đầu Dương thị không có đạo lý dùng nhà chính chứa thức ăn, nghĩ nói. “Không bằng cô thuê nhà chính đi, chừa gian nhà kề sửa làm chuồng heo”.

Lâm Y mới không thích ở gần sát Dương thị, đi ra đi vào chạm mặt, liền kiên quyết lắc đầu. “Đại phu nhân không muốn dùng nhà chính cũng được, chúng ta dựng chuồng heo ngay sau nhà, thế nào?”.

Dương thị vẫn lắc đầu. “Nuôi heo không thể so với nuôi gà được, khó lắm, heo ăn lương thực”.

Cho heo ăn lương thực phụ quả thật là cách nuôi bình thường ở nông

thôn, vì thế cho nên những nhà nuôi heo chỉ giới hạn ở nhà giàu, người

không có được trăm mẫu ruộng căn bản không dám dựng chuồng nuôi heo.

Lâm Y gắp một đũa trứng gà, nói. “Gà ăn được cái gì, heo cũng ăn

được cái ấy, hơn nữa khắp núi đồi cây cỏ um tùm, mỗi ngày kêu chúng nha

hoàn đi gánh mấy gánh là đủ”.

Dương thị không tin nuôi heo bằng cỏ có thể mập nổi, chỉ nói nhà mình tin Phật, lại đang giữ hiếu, nuôi mấy con gà thay đổi khẩu vị thôi,

không cần nuôi heo. Lâm Y khuyên không được, đành phải bỏ qua.

Ba người cơm nước xong, đến bên cạnh dùng trà, Lưu Hà dọn dẹp bàn ăn, hỏi. “Đại phu nhân, nghe nói Nhị phu nhân bị bệnh, chúng ta có nên chuẩn bị quà cáp đi thăm không?”.

Dương thị và Điền thị còn chưa biết Trương Lương và Phương thị cãi nhau, kinh ngạc thốt. “Buổi sáng vẫn khỏe, như thế nào lại bệnh?”.

Lưu Hà chỉ chỉ trên trán, cười híp. “Lần trước chỗ này cũng không biết vì sao sưng chù vù lên”.

Dương thị hiểu được, xem ra vợ chồng lại gây gổ. Lưu Hà nói tiếp. “Lúc ở riêng Nhị phu nhân bá đạo là thế, chúng ta thiệt, lần này nhất định phải đi thăm, tìm cơ hội chế nhạo bà ta một phen”.

Điền thị lộ vẻ mặt không đành lòng. “Cần gì như vậy, khoan dung độ lượng chút”.

Từ trước đến nay Dương thị luôn phản bác lời Điền thị nói, nhưng bây giờ lại gật đầu tán thưởng. “Đứng xa chê cười là được, bỏ đá xuống giếng không phải cách ứng xử của người khôn ngoan”.

Lâm Y ở bên nghe, âm thầm xưng thụ giáo, tâm bội phục vài phần.

Phương thị bệnh, nhà họ Trương im ắng hơn nhiều, Lâm Y cảm thấy sau

lưng bớt đi một cặp mắt soi mói, vội vàng vào thành dùng tiền bán hoa

màu mua mười mấy mẫu ruộng nước, tiện đường dạy dỗ Thanh Miêu làm thế

nào thương lượng giá với người môi giới, lập khế ước ra làm sao.

Lúc này hơn hai trăm mẫu tiểu mạch đã nẩy mầm toàn bộ, Lâm Y dẫn theo Thanh Miêu mỗi ngày ở ngoài ruộng kiểm tra mầm, phát hiện thấy mầm bị

đứt gẫy lập tức bổ sung mầm mới, các tá điền chưa bao giờ thấy cách gieo trồng cẩn thận đến như vậy, tấm tắc làm lạ, cũng có chút người ăn không được nho chê nho xanh, hoặc tỏ vẻ khinh thường, hoặc nói mát mấy câu.

Lâm Y đã quen bị Phương thị xỉa xói, nghe xong chẳng coi là gì, nhưng

Thanh Miêu còn nhỏ tuổi, mỗi lần nghe tức giận không nhẹ, cãi nhau với

người ta không ngừng, thường thường phải mệt Lâm Y dừng việc đi can

ngăn, đau đầu không thôi.

Một ngày, Lí Giản Phu gửi thư, bảo rằng đã nhận được văn thơ của

Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi, thập phần yêu thích, mời bọn họ năm

sau hội họp tại Nhã Châu. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi không coi ra

gì, nhưng Trương Lương mừng rỡ như điên, cầm thư sang cho Trương Đống

nhìn, nói. “Đây là Lí thái thú đích thân viết thư”.

Trương Đống cũng cao hứng, nói. “Xem ra Lí thái thú cực kỳ thưởng thức Đại lang và Nhị lang, sang năm bọn họ ra hiếu, vừa lúc đi Nhã Châu một chuyến, chỉ có chúng ta vẫn còn mặc đồ tang, không được tùy hứng”.

Trương Lương hơi thất vọng, nhưng vẫn nói. “Bọn chúng đã lớn, một mình ra ngoài không có gì phải lo, đợi đến hai năm sau chúng ta cũng

hết hiếu kì, trước khi dẫn chúng vào kinh, ghé qua chào hỏi Lí thái

thú”.

Trương Đống nhìn Nhị đệ có hai đứa con tiền đồ rộng mở, nói không hâm mộ là giả, nhớ đến Trương Tam lang chết sớm, khó tránh khỏi ảm đạm

không thôi, chỉ là để lộ không tốt lắm, cường chống tinh thần bày mưu

tính kế với Trương Lương, kể cho ông ta nghe Lí thái thú yêu thích cái

gì không ưa cái gì.

Trương Lương tự thấy mình bấu víu được nhà quyền quý, đường làm quan

của hai đứa con có hy vọng, muốn mở tiệc rượu ăn mừng, chiêu đãi thân

bằng, ngặt nỗi đang trong lúc để tang, không được phô trương, chỉ phải

giản lược, sai thím Dương sửa soạn một bàn đồ ăn ngon, mời cả nhà Đại

phòng ăn cơm. Lâm Y không được mời, Đại phòng lại không nấu cơm, đang lo cơm trưa phải giải quyết thế nào thì thấy Như Ngọc bưng một cái khay

con đến, đứng ở cửa cười đon đả. “Nô tỳ đến phòng bếp lấy mấy thứ đồ ăn, không biết có hợp khẩu vị của Lâm Tam nương không”.

Lâm Y vội sai Thanh Miêu nhận lấy khay, mời Như Ngọc vào nhà ngồi

chơi. Như Ngọc cũng không chối từ, đi vào nhà vẫn đứng nói chuyện, hỏi. “Tam nương tử gần đây bận rộn?”.

Như Ngọc lần đầu vào phòng Lâm Y, Lâm Y thấy cô nàng có việc còn nhớ nhung đưa cơm cho nàng, nể tình trả lời. “Bận gì đâu, có việc sao?”.

Như Ngọc nói. “Nếu Thanh Miêu rảnh rỗi, nô tỳ muốn xin cô ấy dạy nô tỳ chút việc”.

Lâm Y tò mò hỏi cô nàng muốn học cái gì, Như Ngọc chỉ nhăn nhó không

đáp, Lâm Y xem bộ dáng hẳn là có liên quan đến Trương Bá Lâm, liền thôi

không hỏi nữa, nói. “Thanh Miêu ban ngày phải ra đồng, nếu không có gì quan trọng, ta gọi Thanh Miêu buổi tối đi tìm ngươi, được không?”.

Như Ngọc vui mừng đáp. “Không cần thiết phải đi tìm nô tỳ, nô tỳ đi tìm cô ấy”.