Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 56: Vợ chồng cãi nhau

Dương thị tự mình đứng dậy đóng cửa phòng, ngồi xuống lại, nói. “Chuyện từ hôn, ta không nói với Nhị phu nhân”.

Lâm Y kì quái, hỏi. “Vì sao?”.

Dương thị trả lời. “Nhị lang đang khổ đọc, chuẩn bị năm sau mở khoa thi, lúc này nói chuyện từ

hôn nhất định khiến Nhị lang phân tâm, bởi vậy ta không nói”.

Dính dáng tới việc này Lâm Y chưa từng nghĩ đến, bây giờ Dương thị nhắc tới

mới thấy có lý, bất giác nhẹ nhàng gật đầu. Dương thị nhìn trong mắt. “Hôn sự của cô và Nhị lang do lão phu nhân đính, lão thái gia cũng đồng

tình. Bây giờ đang lúc giữ hiếu, cho dù Nhị phu nhân muốn từ hôn, cũng

phải chờ hai năm sau”. Bà nói xong lý do, thương nghị với Lâm Y. “Một khi đã như vậy, sao cô không chờ thêm hai năm nữa, coi như là vì tiền đồ của Trọng Vi?”.

Lâm Y xưa nay thận trọng, suy nghĩ : tiền đồ của Trương Trọng Vi thì liên

quan gì đến phu nhân, vì sao nhiệt tâm như thế ? Bởi vậy, mặc dù nàng

đồng tình quan điểm đó, nhưng không nói đồng ý ngay lập tức, hỏi trước. “Là Trọng Vi cầu Đại phu nhân nói với tôi như vậy sao?”.

Dương thị lắc đầu. “Là chủ ý của chính ta, Trọng Vi là con cháu trong nhà, ta đương nhiên lo lắng cho nó”.

Lâm Y nghĩ thầm trong bụng dụng tâm của Dương thị khó lần, nhưng lời này có đạo lý, vì thế liền đáp ứng. Dương thị coi trọng tiền đồ của Trương

Trọng Vi, thấy nàng gật đầu, rất là cao hứng, vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy

cáo từ. Lâm Y cũng đứng dậy, hỏi. “Thời tiết càng lúc càng lạnh,

Thanh Miêu còn ngủ dưới đất, không chừng ngày nào đó sẽ nhiễm bệnh, tôi

thấy Đại phu nhân có một gian nhà kề bỏ trống, có thể cho tôi thuê để

Thanh Miêu ở được không?”.

Dương thị chính đang lúc thiếu tiền, có người muốn thuê nào không chịu, vội gật đầu đồng ý, lại nói. “Mỗi tháng một trăm văn, thế nào? Chỉ cần trả tiền gian đó thôi, gian cô đang ở vẫn không thu tiền”.

Lâm Y cúi người tạ ơn, tiễn bà ra cửa, chờ Thanh Miêu trở về lại sai cô sang đưa tiền, ấn theo giá hai gian.

Dương thị cầm tiền trong tay suy nghĩ, hỏi Lưu Hà. “Ngươi thấy Lâm Tam nương có ý gì? Thấy nhà chúng ta nghèo, có tâm giúp đỡ một phen, hay không muốn mắc nợ ân tình của chúng ta, miễn cho bị người nắm lấy điểm yếu?”.

Lưu Hà cũng suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nở nụ cười. “Theo nô tỳ thấy, Lâm Tam nương trí tuệ, đương nhiên là cả hai đều có”.

Dương thị cũng cười. “Vậy mới tốt, ta tình nguyện cô ấy nhiều tâm nhãn chút, còn hơn làm kẻ ngu xuẩn”.

Điền thị ngay tại bên, lời nói ra cố ý hay vô tình đều có vẻ châm chọc, thần sắc cô ta lập tức ảm đạm, yên lặng quay về phòng ngủ của mình khóc lớn

một hồi. Chỉ tiếc mỗi người đều có việc phải vội, không ai rảnh rỗi phản ứng lại một quả phụ, chỉ có cô ta lẳng lặng thương tâm.

Lâm Y mặc dù không tin Dương thị có lòng tốt, nhưng vẫn nghe lời của bà, lúc gặp

gỡ Trương Trọng Vi cũng không lạnh nhạt như vậy nữa, miễn cho chàng khổ

sở ảnh hưởng đến tâm tình học tập. Trương Trọng Vi vì thế nghĩ rằng nàng đã thay đổi tâm tư hướng về mình, trở nên an ổn, toàn tâm toàn ý học

tập, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách chính là viết văn, không mấy bước ra

cửa phòng. Phương thị nhìn trong mắt, vui trong lòng, nói đùa với Trương Lương. “Đàn ông đều chỉ quyến luyến nhất thời, mấy ngày đổ ngán,

lão gia xem Trọng Vi, bây giờ chỉ khổ đọc trong phòng, căn bản không

thèm để ý đến Lâm Tam nương”.

Lời nói đùa sỗ sàng như vậy khiến Trương Lương nghe xong khó chịu, sầm mặt trách mắng. “Bà thân là mẹ ruột của Trọng Vi mà lại nói câu như thế, mất mặt nhà họ Phương các người còn tự xưng là dòng dõi thư hương”.

Phương thị bực nhất ông ta há miệng ngậm miệng đều cắn “Nhà họ Phương các

người”, nhất thời đen mặt, sai thím Nhâm đi ngắt nhéo Đông Mạch vài cái, uy hiếp. “Đừng tưởng ta không biết các người đang làm chuyện quỷ gì, chớ quên còn đang ở lúc giữ hiếu!”.

Trương Lương thẹn quá thành giận, phản kích. “Bên ngoài lời đồn thổi tứ tung, đều nói cha bị bà làm cho tức chết, tôi nể

tình bà có công sinh cho nhà họ Trương hai đứa con trai, giả bộ không

nghe thấy, bà ngược lại dám chỉ trích tôi sao?”.

Thím Nhâm

đứng ngoài âm thầm niệm kinh : hai vị bên trong cũng bốn chín gặp năm

mươi cả thôi, việc này mà lọt ra ngoài, mất mặt cả họ, vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt quên đi.

Phương thị cãi không lại Trương Lương, sợ ông ta lại cầm băng ghế đập mình, liền trút giận lên Đông Mạch, mắng. “Thứ con gái hết ăn lại nằm, đứng đó làm chi, còn không ra ruộng cuốc đất!”.

Đông Mạch là nha hoàn, cho dù vụng trộm với Trương Lương cũng không dám

tranh luận trước mặt phu nhân chính thất, đành ấm ức xoay người ra cửa.

Trương Lương cho rằng Phương thị đang lên mặt cho ông ta xem, cười khẩy. “Ruộng của nhà này đều đã cho Lâm Tam nương thuê hết, làm gì còn mà đi cuốc”.

Phương thị thấy ông ta trào phúng chính mình trước mặt người hầu, cơn tức vọt lên cao, cãi. “Làm sao không có ruộng, ruộng của tôi không phải còn mấy mẫu ruộng cạn sao? Nếu không phải ông ba năm đi thi một lần, tiêu tốn kinh người, phải bán ruộng của tôi lấy tiền mà tiêu, tôi còn cả đống ruộng cho nó đi cuốc

đấy!”.

Đàn ông kị nhất bị người ta vạch mặt là ăn ở nhờ vợ,

len lén giận dỗi thì thôi, ngay trước mặt kẻ hầu người hạ mà bà ta hê

lên, đặc biệt Đông Mạch cũng ở. Giờ phút này Trương Lương ngay cả tâm

muốn giết bà ta cũng có, đuổi thím Nhâm và Đông Mạch ra ngoài, đóng cửa

phòng, cãi lộn với Phương thị một trận thật to.

Thím Nhâm ra cửa,

lập tức nghe bên trong truyền ra tiếng binh binh bốp bốp cheng cheng,

vội vàng chạy đến ven tường gác, không cho bất luận ai đến gần. Bà ta

bận tâm thể diện của Phương thị, còn Đông Mạch thì vui sướng khi người

gặp họa, đi xuống bếp, đứng ở cửa nói. “Thím Dương, tôi đến giúp thím nấu cơm”.

Nghe xong, đừng nói chi thím Dương, ngay cả Lưu Hà đang nhặt rau ở phòng bếp cách vách đều kinh ngạc. “Hôm nay mặt trời mọc đàng Tây, Đông Mạch muốn xuống bếp”.

Đông Mạch nói là đến nấu cơm, nhưng không những không vào cửa, ngược lại lùi về sau hai bước, để Lưu Hà cũng nghe rõ ràng. “Nhị phu nhân đang cãi nhau với Nhị lão gia, tôi nào dám đi chịu rủi ro, xuống bếp trốn trốn”.

Đàn bà con gái trời sinh đều có máu bà tám, Lưu Hà không nhịn được ngẩng

đầu, nhìn phía nhà chính bên kia, thím Dương còn nắm cái nồi trong tay,

cũng chạy ra tựa cửa nhìn qua đó. Đông Mạch cười thầm, còn ngại chưa đủ

xôn xao, đi trước phòng Trương Bá Lâm ngoắc Như Ngọc.

Trong lòng

Như Ngọc cảm thấy cô nàng theo hầu con trai nhà họ Trương, Đông Mạch

theo hầu lão gia nhà họ Trương, bản thân thấp hơn một bối, vì thế có

chút tôn kính Đông Mạch, thấy cô ta ngoắc, vội bỏ thanh mực, chạy ra

hỏi. “Đông Mạch tỷ tỷ có việc?”.

Đông Mạch “hảo tâm” nói. “Nhị phu nhân đang cãi nhau với Nhị lão gia, em lặng lẽ nhắc Đại thiếu gia

chút, để thiếu gia đừng chạy bậy bạ ra ngoài, bị người khác giận chó

đánh mèo không hay”.

Như Ngọc tạ ơn cô ta, cũng không về phòng báo Trương Bá Lâm, trước chạy ra phía Đông nhìn xung quanh, tấm tắc. “Thật đúng là đang cãi ầm ĩ, cũng không biết Nhị phu nhân chọc Nhị lão gia cái gì”.

Đông Mạch lại buồn cười một trận, trong sân còn có mẹ chồng con dâu Dương

thị và hai chủ tớ Lâm Y chưa được thông báo. Dương thị xưa nay hòa khí

bề ngoài nhưng trên người có uy, cô ta không dám đi trêu vào; Điền thị

là quả phụ, cô ta không muốn qua lại. Nghĩ đến Lâm Y, đột nhiên nhớ ra

Phương thị và Trương Lương cãi lộn một phần nguyên nhân có dính líu đến

Lâm Y, Đông Mạch dù ngại Lâm Y nghèo, có chút xem thường nàng, nhưng vẫn cảm kích nàng tặng mình cho Trương Lương, nghĩ đoạn đi đến trước phòng

Thanh Miêu. “Lâm Tam nương ở nhà hay ở ngoài ruộng?”.