Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 127: Trương Đống bị khinh bỉ

Chẳng bao lâu sau, thím Dương và thím Nhâm bưng một cái nồi con lên,

Phương thị liếc mắt qua một cái, âm thầm nở nụ cười, trong nồi đã gần

thấy đáy, chỉ còn một ít cháo loãng. Thím Dương thân với Lâm Y nhất, cố ý thiên vị nàng, liền kêu thím Nhâm múc cho vợ chồng Trương Đống, bản

thân lấy chén khác, nhanh chân múc đầy, đưa đến trước mặt Lâm Y.

Thím Nhâm không mau lẹ bằng thím Chân, chậm đằng sau, chỉ múc được nửa chén, bưng tới trước mặt Trương Đống, khó xử nói. “Cháo đã hết”.

Trương Lương nhìn nhìn, thấy thím Nhâm cũng không nói dối, ông ta bảo. “Đi nấu thêm nồi nữa”.

Thím Nhâm vâng theo, đi ra ngoài dạo một vòng rồi quay về, trả lời. “Nhị lão gia, thùng gạo đã cạn”.

Trương Lương mất kiên nhẫn mắng. “Cạn thì tìm Đại thiếu phu nhân lấy tiền đi mua”.

Trương Lương đột nhiên nhắc tới Lí Thư, thím Nhâm không biết ứng phó thế nào,

trao đổi ánh mắt với Phương thị, không viện ra được cớ nào, đành phải

tuân theo, thực sự đi tìm Lí Thư.

Lí Thư nghe qua thím Nhâm bẩm

báo, bắt đầu khó xử. Theo ý Lí Thư thì đương nhiên phải phối hợp với

Phương thị, nhưng Trương Đống chưa bao giờ làm khó dễ cô, không thể

không cho chút mặt mũi.

Thím Chân hiến kế. “Đại thiếu phu

nhân, Nhị thiếu phu nhân ở nông thôn buôn bán lời nhiều tiền như vậy,

sao mới tới Đông Kinh có mấy ngày đã tiêu hết, theo tôi đánh giá, nhất

định là đang có kế, Đại thiếu phu nhân sao không học theo, cũng dối rằng đã hết tiền?”.

Lí Thư hối hận. “Ta không có đầu óc bằng Nhị thiếu phu nhân, không dùng kế này trước, chậm chân đằng sau dùng cũng không được”.

Thím Chân không rõ, hỏi. “Sao không được?”.

Lí Thư nói. “Hiện giờ cả hai nhà đều trông cậy vào ta, nếu ta than khóc, chúng ta ăn không khí mà sống ư?”.

Thím Chân nói. “Đại thiếu phu nhân mềm lòng”.

Lí Thư cười. “Không mềm lòng, nếu đây là kế của Nhị thiếu phu nhân, ta tất nhiên phải phối hợp một lần”. Nói xong đưa cho thím Nhâm mấy văn, dặn dò. “Đến tiệm gạo mua mấy bao gạo giá thấp nhất, nấu một nồi nước cơm bưng lên”.

Thím Nhâm lĩnh mệnh, tự đi làm việc.

Thím Chân nói với Lí Thư. “Chỉ sợ có là nước cơm đi nữa bọn họ vẫn chấp nhận bữa bữa đến húp”.

Lí Thư phụt cười. “Sau này chúng ta ăn sớm hơn một canh giờ”.

Thím Chân lắc đầu bảo rằng không ổn, giải thích. “Y theo tính Nhị lão gia, chỉ cần Đại phòng đến cửa, lão gia sẽ bày cơm, dù là ăn rồi vẫn phải nấu một lần nữa”.

Lí Thư ngẫm nghĩ, nói. “Vậy ta sẽ nói với Đại thiếu gia, ăn cơm xong liền kéo Nhị lão gia ra ngoài

dạo phố, không cho Nhị lão gia chạm mặt Đại lão gia”.

Thím

Chân cười khen diệu kế, lại tự mình xuống bếp, chỉ bảo thím Nhâm vừa mua gạo về, bỏ thêm vào nồi hai bầu nước. Trương Đống gắp dưa muối ăn hết

nửa chén cháo, vẫn đói đến lưng bụng dán nhau, chờ hơn nữa ngày, rốt

cuộc đợi được cháo đến, đang vui mừng hoan hỉ nhấc đũa, lại phát hiện

trong chén không phải cháo, mà chỉ là nước cơm. Ông ta buông đũa,

nghiêng đầu nhìn Trương Lương, Trương Lương lập tức chất vấn thím Nhâm. “Tại sao lại là nước cơm?”.

Bản lãnh nói xạo của thím Nhâm cực kì cao siêu, há mồm liền. “Đại thiếu phu nhân không còn nhiều tiền nữa, bạc lại không kịp đổi, bởi vậy chỉ mua được nhiêu đó gạo, Nhị lão gia thứ lỗi cho”.

Lời này đúng lí hợp tình, Trương Lương sẽ tin, xin lỗi Trương Đống. “Đại ca tạm chịu đựng chút, bữa sau bù lại”.

Thái độ của Trương Lương không tệ, Trương Đống đành phải thôi, nhấc đũa,

tiếp tục ăn. Không ngờ dưới sự chỉ đạo của thím Chân, cộng thêm kỹ thuật nấu nước cơm của thím Nhâm không tồi, Trương Đống khua khua trong chén

mãi không vớt được một hạt cơm, đũa cũng vô dụng, ông ta đành trực tiếp

cầm chén, miễn cưỡng húp mấy húp, nhịn cơn tức phất tay áo ra đi.

Dương thị đã sớm muốn chạy, thấy thế vội vã nói câu cảm tạ, đi theo. Trương

Trọng Vi cũng muốn đi, Phương thị lại kéo chàng ngồi xuống, nói. “Đã tới nơi này, ta đương nhiên phải cho ăn thật no”. Nói xong vẫy vẫy tay gọi thím Dương, thím Dương bước từ sau tấm bình

phong ra ngoài, như ma thuật chớp mắt lại bưng một cái nồi nữa lên, bên

trong là cháo đặc nóng hầm hập.

Trương Lương thấy vậy sửng sốt,

tới tận lúc Phương thị tự tay múc cháo cho Trương Trọng Vi, khuyên chàng ăn đi, mới phục hồi tinh thần lại, cả giận. “Bà lừa tôi?”.

Phương thị nhìn xem hai phía, người nhà, người hầu đều ở, nếu Trương Lương

động thủ, nhất định có người ngăn lại, liền yên tâm lớn mật trả lời. “Lừa ông thì sao?”.

Trương Lương vỗ cái bàn, đứng dậy, giận giữ nói. “Đó là Đại ca của tôi!”.

Phương thị không chút hoang mang, trả lời. “Đã sớm ở riêng, đến một hai lần thì là khách, đến mãi ai chịu cho nổi?”.

Trương Lương căn bản không nói lý với bà ta nổi, xoay người nhấc ghế, định

phang, không ngờ hôm nay thím Nhâm thím Dương toàn bộ đều đứng về phía

Phương thị, một người tiến lên ngăn, một người nhân cơ hội đoạt lấy ghế, miệng kêu. “Nhị lão gia bớt giận, Nhị lão gia cẩn thận đau tay”.

Trương Lương tức đến nỗi lòng va lòng vòng trong phòng mấy bận, vẫn không tìm

được “vũ khí” mới, bản thân lại xoay đến chóng mặt, đành mắng ác Phương

thị vài câu, không thèm ăn nữa, căm giận rời đi.

Phương thị chẳng

coi lời ông ta mắng chửi là đinh gỉ gì, cứ theo lẽ thường ăn cháo, ngay

cả khẩu vị cũng không bị ảnh hưởng. Lâm Y đã ăn xong một chén cháo, còn

được xem diễn, chuẩn bị rời đi, không ngờ Phương thị lại sai thím Dương

múc cho nàng thêm chén nữa, nói. “Cô là đứa thông minh, tiền của hồi môn nên giấu đi, đừng lấy ra cho bọn họ tiêu xài nữa”.

Lâm Y kinh ngạc, Phương thị sao dám khẳng định nàng vẫn còn tiền hồi môn?

Cẩn thận nghĩ lại, cũng hiểu. Khi đó nuôi ngỗng, Phương thị từng nhập cổ phần, đương nhiên đoán ra vài phần của cải của nàng, chẳng qua nàng

không muốn thừa nhận, chỉ nói. “Thật sự đã hết tiền, trước khi đi thay phụ thân mẫu thân trả nợ, của hồi môn cũng tiêu tốn chẳng còn là bao”.

Phương thị kêu lên. “Tiền đó phải bắt bọn họ trả, nếu cô không có bản lãnh đó, để ta đi”.

Trương Trọng Vi sợ bà ta đến cửa nháo, vội nói. “Phụ thân mẫu thân sẽ trả, chỉ là hiện nay không có tiền mà thôi”.

Lâm Y ước gì Phương thị đến nháo Trương Đống một hồi, gặp Trương Trọng Vi quấy rối, rất là mất hứng, đá chàng vài cái dưới bàn.

Phương thị gật gù. “Cũng thế, bây giờ bọn họ làm gì có tiền, đi vô ích, đợi phụ thân các người

có chức quan thì đến thông báo một tiếng, khi đó ta lại đi đòi sau”.

Trương Trọng Vi mới bị Lâm Y đá, không biết nàng rốt cuộc có ý gì, không dám

tùy tiện đáp lời Phương thị, đành phải ấp úng vài câu, cúi đầu ăn cháo.

Vợ chồng Lâm Y cơm nước xong, nhiệt tình tạ ơn Phương thị, cáo từ về nhà.

Trương Trọng Vi do dự nói. “Phụ thân mẫu thân nhất định còn đói bụng, chúng ta mua ít điểm tâm tặng qua?”.

Lâm Y chẳng hề để ý, hỏi. “Chàng có tiền không?”.

Trương Trọng Vi nhìn nhìn hộp đựng tiền, nói. “Buổi chiều không phải ta vừa kiếm được một trăm văn sao?”.

Lâm Y nói cực kì rõ ràng. “Đó là tiền của em”. Nói xong chêm thêm một câu. “Đàn ông dưỡng gia là chuyện bình thường, có bất hiếu cũng là đàn ông bất hiếu, không liên quan đến phụ nữ”. Nàng trước hù Trương Trọng Vi một chút, tiếp theo lại giải bớt khúc mắc cho chàng, nói. “Ta là người khẩu xà tâm Phật, sao có thể thực sự để mẫu thân bị đói, lát

nữa cùng mẫu thân về nhà mẹ đẻ, trên đường sẽ mua cho bà hai cái bánh

bao ăn, thế nào?”.