Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 126: Cả nhà đi ăn ké

Dương thị không hiểu dây mơ rễ má gì, ngạc nhiên nói. “Ông lĩnh được chức quan có liên quan gì đến phu nhân Mã tri viện?”.

Trương Đống cười ha ha vuốt vuốt râu, đắc ý nói. “Tôi đều có diệu kế”. Nói xong phát hiện ánh mắt Dương thị không đúng, vội nói. “Tôi chỉ giao tiếp với Mã tri viện thôi, phu nhân chớ hiểu lầm”.

Dương thị cười. “Chưa chắc người ta đã xem trọng ông”.

Trương Đống thấy vẻ mặt bà dịu đi, cười ha hả, dẫn đầu hướng ra ngoài, Dương

thị đi theo, vừa đi vừa sai bảo Lưu Hà đi báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y qua Nhị phòng ăn cơm. Lâm Y sớm đoán được như thế, đã cùng Trương

Trọng Vi và Thanh Miêu chờ, Lưu Hà vừa lên tiếng ngoài cửa liền đi ra,

đồng loạt sang Nhị phòng, bỏ Lưu Hà ở lại phía sau.

Vợ chồng Lâm Y vào phòng Phương thị, Trương Đống và Dương thị đã ngồi vào

bàn, Trương Lương vô cùng nhiệt tình, tự mình châm rượu cho Trương Đống, Trương Bá Lâm cũng không hề tỏ ra buồn bực, Phương thị thấy Trương

Trọng Vi đến, cực kì vui mừng, đứng dậy kéo chàng ngồi xuống cạnh mình,

hỏi han ân cần, liên tục gắp đồ ăn cho chàng.

Lâm Y âm thầm kinh

ngạc, xem ra ở Đại Tống, đến nhà thân thích ăn ké thực là bình thường,

cũng do nàng lo lắng quá nhiều, chẳng qua không biết đến ăn ké tận mấy

ngày thì bọn họ có còn vui vẻ hay không.

Món ăn trên bàn không

phải đặc biệt phong phú, một thố cơm trắng, một chén thịt luộc, một tô

củ cải hầm, một đĩa cải trắng xào không. Có thêm bốn người nhà Trương

Đống, đồ ăn này rõ ràng không đủ, Phương thị đau lòng con trai, vội nói

Lí Thư. “Bọn họ khó khăn mới đến ăn bữa cơm, mau mau thêm thức ăn lên đi”.

Lí Thư cũng không hề keo kiệt, sai thím Chân xuống bếp dặn xem còn đồ ăn

gì không, nấu thêm bốn năm món lên. Phương thị vừa liếc mắt, thấy Lưu

Hà, tâm tư động đậy, nói. “Lưu Hà bây giờ thân phận khác rồi, chớ để đói bụng, xuống bếp ăn đi”.

Dương thị không lên tiếng, Lưu Hà nào dám đi, liên tục nói mình không đói

bụng, lùi về phía sau. Phương thị hảo tâm không được cảm kích, có chút

bực, vừa quay đầu nhìn thấy Thanh Miêu, giọng nói liền thêm mấy phần tức tối. “Lưu Hà đều đã thu phòng rồi, vợ Trọng Vi không biết khi nào chải đầu se mặt cho Thanh Miêu?”.

Lâm Y không đáp, đá chân Trương Trọng Vi dưới bàn, Trương Trọng Vi vội la lên. “Thím, cháu không cần thông phòng”.

Phương thị trầm mặt xuống. “Nói gì vậy hả?”.

Trương Trọng Vi chỉ Trương Lương, nói. “Thúc phụ cũng không có thông phòng đó thôi?”.

Lời này nói hay, làm Phương thị không hó hé được chữ nào. Trương Lương nói. “Đó là bởi vì Đông Mạch xấu tướng”.

Mọi người nghe câu này xong, giương mắt tìm chung quanh, quả nhiên thấy

Đông Mạch lẫn trong đám người hầu, trên mặt có mấy vết loang lổ, giống

như là vết sẹo để lại sau mụn nhọt, không khỏi thầm than một tiếng “Đáng tiếc”.

Trương Lương nói câu kia như khều lại đống lửa trong lòng Phương thị, nhưng có cớ cho bà ta khuyên Trương Trọng Vi mau thu thông phòng, nói luôn mồm

không ngừng. Trương Trọng Vi bị bà ta lải nhải hết cách, hận không thể

bịt tai lại, khó khăn nhịn đến cơm nước xong, không nói thêm nửa câu

chuyện phiếm, chạy như bay ra ngoài. Lâm Y thấy Phương thị đưa mắt về

phía mình, lập tức cũng đứng dậy, bảo rằng đã no, bước nhanh về phòng,

hô to. “Nguy hiểm thật, suýt nữa bị thím túm lấy không tha”.

Trương Trọng Vi nghĩ đến bữa chiều còn phải sang đó ăn cơm, mặt mũi sầu khổ, nói. “Nương tử, ta lại đi bán toan văn thêm nửa ngày, chúng ta tự nấu cơm đi, thế nào?”.

Lâm Y thầm nghĩ, Phương thị có khuyên bảo thế nào thì cũng là người ngoài,

chỉ cần vợ chồng hai người giữ được, chẳng có trở ngại gì, vì thế nói. “Chàng cứ vùi đầu ăn cơm, làm như không nghe thấy, người già nói nhiều vài câu, có làm sao đâu?”.

Trương Trọng Vi đành phải nói. “Thôi được, ta giả ngu vậy”.

Cho dù không nấu nướng, vẫn nên đi kiếm tiền. Chàng nghỉ ngơi chốc lát, lại ôm giấy và bút mực ra cửa. Thanh Miêu ra sau bếp Nhị phòng ăn cơm xong, quay về hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, không phải chủ tử ham thích nhất là kiếm tiền ư, sao không thấy động tĩnh gì hết?”.

Lâm Y nói. “Còn không biết Nhị thiếu gia sẽ lĩnh chức quan ở đâu, cứ chờ một chút”.

Thanh Miêu oán giận. “Trong thành nhàn dễ sợ”.

Lâm Y ngạc nhiên nói. “Em vẫn đang bán củ cải muối cay mà, làm sao nhàn?”.

Thanh Miêu đáp. “Củ cải muối cay làm đơn giản, nhiều lắm một canh giờ là làm xong, buổi tối em mới bán, ban ngày chẳng có gì làm”.

Lâm Y nhìn hai gian phòng trong ngoài, gia cụ ít ỏi, quét dọn cũng không

tiêu tốn bao nhiêu thời gian, thật là chẳng có gì làm, đành phải nói. “Nhịn mấy ngày nữa, chờ Nhã Châu gửi thư đến, giải quyết xong chuyện án quan, chúng ta sẽ quyết định”.

Thanh Miêu bấy giờ mới nhớ ra Trương Đống có án trong người, bĩu môi. “Đều do Đại lão gia bao đồng, mang cái gì mà Hồng Hàn Mai lên thuyền, bằng không chẳng có gì xảy ra hết”.

Lâm Y nói. “Việc đã đến nước này, đừng oán giận, em sang cách vách nhìn xem có Đại lão gia ở nhà không?”.

Thanh Miêu nghe lệnh, sang cách vách nhìn vô cửa sổ, bẩm lại. “Đại lão gia và Lưu Hà không có, chỉ có Đại phu nhân đang niệm Phật”.

Lâm Y liền đứng dậy đến phòng Dương thị, cùng bà trò chuyện nửa ngày, bàn

bạc ngày mai về nhà mẹ đẻ Dương thị. Không có việc để làm, chờ đợi thời

gian trôi qua rất khó, vất vả nửa ngày cũng hết, lại đến giờ cơm chiều,

hai người chờ Trương Trọng Vi về nhà, Dương thị hỏi. “Nhị lang đi làm cái gì vậy?”.

Lâm Y sợ Trương Trọng Vi nói thật, cướp lời nói trước. “Năm ngoái chàng đến Đông Kinh tham dự khoa thi, kết bạn mấy người bằng hữu, bởi vậy đến thăm một phen”.

Nếu đã đi thăm bạn, sao không ăn cơm luôn hãy về, Dương thị hơi hoài nghi,

nhưng không hỏi lại, sai Lưu Hà đi gọi Trương Đống, cùng đến nhà Nhị

phòng.

Người nhà Nhị phòng thấy cả nhà bọn họ lại đến, nhất thời

choáng váng mặt mày. Lí Thư cố che mặt, nhẫn nhịn không nổi giận; Phương thị muốn đuổi người, lại lo Trương Trọng Vi không có cơm ăn, chỉ biết

trừng Trương Đống và Dương thị; chỉ có Trương Lương vẫn nhiệt tình như

trước, tiếp đón bọn họ vào bàn, bảo Lí Thư làm thêm đồ ăn ngon lên.

Trương Bá Lâm nhìn ra sắc mặt Trương Trọng Vi hổ thẹn, anh ta cũng giống Phương thị, yêu thương Trương Trọng Vi hết lòng, liền cầm lấy tay Lí

Thư dưới bàn, nắm nhè nhẹ, thấp giọng nói. “Nương tử, chịu khó cho ta chút mặt mũi”.

Lí Thư yêu nhất Trương Bá Lâm dịu dàng, lúc này liền mềm lòng, quay đầu

sai thím Chân xuống bếp. Thím Chân cũng tinh quái, nhìn ra toàn bộ Nhị

phòng là hướng về Trương Trọng Vi, bởi vậy hai món mặn một món canh đều

bày trước mặt Trương Trọng Vi, trước mặt Trương Đống và Dương thị chỉ có hai đĩa rau xanh. Dương thị thì thôi, Trương Đống thích nhất là ăn

thịt, thấy thím Chân làm việc như thế, liền nóng giận, bất đắc dĩ thím

Chân là bà vú của Lí Thư, không thể phát tác, cả bữa cơm ăn trong áp

suất thấp.

Phương thị theo thường lệ lại lải nhải với Trương Trọng Vi chuyện thu thông phòng không hề biết phiền, Trương Trọng Vi vừa dạ

dạ vâng vâng vừa lùa cơm, mãi không nói được một câu trọn vẹn, Phương

thị cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Mọi người ăn xong, cáo từ về

nhà, Trương Đống trên đường đi về đã nổi cơn lôi đình, mắng to người hầu Nhị phòng đui mù, khinh người quá đáng. Những người khác hỏi ông ta tại sao nổi nóng, ông ta lại ngượng không dám nói là vì hai đĩa thịt, đành

phải ngậm miệng, hầm hừ đi hướng phòng Lưu Hà. Lâm Y nhìn ra vẻ mặt

Dương thị ảm đạm, trước đưa bà về phòng, cùng ngồi một lát mới quay về

phòng mình.

Trương Trọng Vi đặt số tiền kiếm được buổi chiều lên bàn, chỉ chờ nàng về hiến vật quý. Lâm Y đếm đếm, cười. “Không tồi, nhiều hơn buổi sáng nữa”.

Trương Trọng Vi nói. “Nương tử, em đừng gấp, hiện nay ta mặc dù không có công việc nhưng đã có chức quan, là Đại Lý bình sự, tuy chỉ là cửu phẩm, tốt xấu cũng có chút bổng lộc”.

Lâm Y không hiểu lắm, hỏi hỏi, vẫn như đi bộ trong

sương mù, chỉ đại khái hiểu được chức danh của quan lại Bắc Tống đều là

để trưng, công việc mới là chức vụ thực tế. Trương Trọng Vi thấy nàng mê man, tóm tắt đơn giản lại. “Hiện tại ta là Đại Lý bình sự, lĩnh một phần bổng lộc, đợi có công việc còn lĩnh được thêm một phần nữa”.

Nói như vậy, Lâm Y lập tức hiểu, vui mừng nói. “Thì ra có chức quan đãi ngộ tốt như vậy nha, khó trách ai cũng muốn đi thi đỗ đạt làm quan”.

Trương Trọng Vi âm thầm thở dài, quan cửu phẩm nhỏ tí teo, bổng lộc thì được

bao nhiêu, ở cái đất Đông Kinh đắt đỏ thế này, có thể sống tạm đã là

giỏi rồi. Chàng thấy Lâm Y cao hứng, không đành lòng làm mất hứng, chỉ

nghĩ trong lòng không nói ra.

Ngày hôm sau, Lâm Y vẫn khóa chặt

tay hòm như cũ, cả nhà Đại phòng không có điểm tâm sáng ăn, tiền lệ hôm

qua, hôm nay Trương Đống không oán giận Lâm Y nữa, mang cả nhà già trẻ

thẳng đến phòng Phương thị. Người nhà Nhị phòng đang uống cháo, thấy đám người Đại phòng đi vào, hoảng sợ. Trương Lương rất có ý thức trách

nhiệm gia tộc, không nói hai lời, bảo Lí Thư thêm chén đũa, Phương thị

không vui, chỉ kéo Trương Trọng Vi ngồi xuống, nói với những người còn

lại. “Nhà chúng tôi cũng nghèo, làm sao chịu được các người ngày nào cũng đến ăn”.

Phương thị lên tiếng, Lí Thư liền ngồi bất động, Trương Lương bất mãn nói. “Nhà ai chẳng có lúc khó xử, lúc ở nông thôn, chính là hàng xóm gặp khốn

cảnh cũng phải giúp đỡ một phen, huống chi là thân huynh đệ”.

Phương thị căn bản không để ý tới ông ta, sai sử thím Dương. “Múc chén cháo cho Nhị thiếu gia”.

Trương Đống và Dương thị ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, thập phần xấu hổ, Trương Lương nhận định Phương thị là đang vứt hết mặt mũi của

ông ta, ném đũa xuống bàn, cả giận mắng. “Là ai đương gia?”.

Lí Thư thấy cha chồng phát giận liền thỏa hiệp, đang định quay đầu nói thím Chân, Phương thị quát. “Lớn bụng như vậy còn xoay tới xoay lui cái gì, mau ăn cho xong rồi về phòng dưỡng thai”.

Lí Thư mừng quá có Phương thị chống đỡ dùm, vội chống eo đứng dậy, nói. “Con dâu thân mình không khỏe, về phòng trước”.

Phương thị sảng khoái gật đầu, thím Chân liền bỏ chén cháo của Lí Thư lên khay riêng, cùng một đoàn nha hoàn bà tử vây quanh Lí Thư rời đi.

Dương thị chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nhục nhã đỏ bừng mặt, xoay người bước đi. Trương Lương gọi bà lại. “Đại tẩu, là em trị gia bất lực, đứng đây chịu tội với Đại tẩu”. Nói xong khuỵu người chắp tay.

Dương thị không đi được, đành phải dừng lại, Trương Lương tự mình mang ghế đến, nói. “Đại tẩu yên tâm, chỉ cần em có một miếng ăn, liền không để mọi người chịu đói”.

Trương Đống và Dương thị nghe xong câu này, thật sự có vài phần cảm động, tạm

quên đi sự khó chịu ban nãy, dẫn Lâm Y cùng ngồi xuống ghế.

Trương Lương phân phó thím Dương. “Lấy chén đũa sạch đến đây, múc cháo cho Đại lão gia, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân”.

Thím Dương không dám đi, chỉ nhìn Phương thị, chẳng biết Phương thị nghĩ thông cái gì, hào phóng nói. “Bà và thím Nhâm cùng đi đi, lấy hết đến”.

Phương thị chuyển biến nhanh như vậy, Lâm Y trong lòng biết ngay có gì kì quặc, nhưng nàng vẫn một mực giữ thái độ