Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 84: Đám cưới Nguyên Dung (tiếp theo)

Nguyên Thu cầm tay nàng nói “Tỉ yên tâm, muội ở trong phủ một ngày, cũng sẽ không cho người khi dễ di nương” Nguyên Dung mù quáng nói “Trước kia tỉ nhỏ mọn, luôn tức giận muội. Khó được muội muội độ lượng không tức giận còn coi tỉ như tỉ tỉ. Hôm nay tỉ bồi lễ cho muội, mong rằng muội tha thứ cho tỉ” Nói xong định đứng lên hành lễ với Nguyên Thu.

Nguyên Thu vội đè Nguyên Dung lại nói “Tỉ nói cái gì vậy, lúc nhỏ cãi nhau thôi ai còn cho là thật. Hôm nay là ngày vui của tỉ, đừng nói những lời như vậy, nghe làm người ta thật khó chịu”

Nguyên Dung đành thôi lại thúc dục hỏi “Sao di nương còn chưa tới?” Có nha hoàn cười nói “Từ đây đến phòng lớn một khắc, từ phòng lớn đến phòng di nương phải mất đến hai khắc. Chờ di nương đến chắc phải mất hơn nửa canh giờ”

Nguyên Dung nghe vậy ra hơi một tiếng lại rơi lệ “Chẳng lẽ hôm nay ta không thấy được di nương?”

Nguyên Thu đành an ủi nàng một phen, luôn miệng quát lên “Còn không nhanh đi thúc dục”

Trong nhà đang loạn, Trương mama dẫn người đến trước nói hỉ với Nguyên Dung mới nói “Nhị Tiểu thư, canh giờ đã đến phòng lớn bày xong ‘tỉ muội bàn’, mời Tiểu thư đi qua ăn bữa cơm đoàn viên”

Nguyên Thu để Nguyên Dung lau nước mắt, đỡ nàng đến phòng lớn. Cố Lễ và Lý thị đã ngồi xong, Nguyên Dung tiến lên hành lễ Cố Lễ gật đầu nói “Đến nhà chồng chăm chỉ một chút, sớm muộn gì cũng phải thỉnh an, nghe anh chị em họ, trượng phu nói không nên tùy hứng” Nguyên Dung đáp một tiếng lạy vài cái. Lý thị mới nói “Cần tuân thủ nữ giới, tam tòng tứ đức” Nguyên Dung đáp một tiếng lại hành lễ với Lý thị.

Lý thị thở dài, đứng dậy lôi kéo Nguyên Dung đến bên cạnh mình nói với nàng “gả cho người, không thể như nhà mẹ, cần cẩn thận chặt chẽ. Học vấn Lâm gia tiểu tử cực tốt, nhất định có tiền đồ cao ngươi phục vụ tốt cho hắn, mỗi ngày đốc thúc hắn đọc sách. Đợi hắn đậu tiến sĩ, những ngày an nhàn của ngươi sẽ tới. Phải tránh không thể bày tư thế tiểu thư với nhà phu quân, cần khiêm tốn cung kính phải biết quy củ, Lâm gia mới tôn trọng ngươi, ngươi nhớ chưa?”

Nguyên Dung vội lên tiếng “Nữ nhi ghi nhớ” Lúc này nghe bên ngoài phủ tiếng pháo tiếng nhạc nổi lên liền có người vung rèm nói “Tân lang tới đón dâu” Nguyên Dung nghe nhất thời mắt đỏ hoe, Lý thị buông tiếng thở dài cho người dọn cơm tự mình đút Nguyên Dung vài miếng, ngụ ý không nên quên ân. Hỉ nương bên nhà trai thúc giục ba lượt Nguyên Dung khấu biệt phụ mẫu, Lý thị đắp khăn voan đỏ lên cho Nguyên Dung gọi người lớn tuổi nhiều phúc “Người tốt số” đỡ Nguyên Dung lên kiệu. Nguyên Dung cô linh ngồi trên kiệu, nhớ đến khi xuất phát cũng không thấy mặt Trương di nương, không khỏi đau buồn khóc lớn lên.

Tiếng pháo dần đi xa, Cố Lễ ngồi trong phòng lớn tiu nghỉu, Lý thị đỏ mắt đẩy hắn nói “Đây là ngày tốt của Tiểu thư lão gia nên vui mừng chút. Chi bằng buổi tối dọn mấy bàn, người nhà trong phủ cũng thừa dịp náo nhiệt chút, thuận tiện bỏ cấm túc cho Trương di nương”

Cố Lễ thở dài nói “Liền theo ngươi. Sai người đưa bánh kẹo cưới của Nhị Tiểu thư với dưa trái cây qua cho Trương thị, để cho nàng cũng dính hỉ khí đi” Nói xong khoát tay về phòng, Lý thị mang dưa, kẹo để trên bàn cho người đưa qua cho Trương di nương. Thái Tuyết cười nói “Tố Tố biết ăn nói để nàng đưa đi cũng để nàng bồi di nương trò chuyện giải buồn” Lý thị nghe để cho Thái Tuyết đi phân phó, mình trở về phục vụ Cố Lễ.

Trương di nương từ năm trước lúc bị cấm túc, cơm tối Cố Lễ đều không cho nàng ra ngoài ăn chỉ sai người bưng thức ăn vào phòng nàng. Lý thị lại đuổi Như Lan, Như Mai về nhà không cho các nàng vào hầu hạ, đưa mấy nha đầu khác vào phục vụ Trương di nương. Cố Lễ không thích Như Lan Như Mai suốt ngày chiêu người ngoài phủ vào viện vì vậy ngầm cho phép Lý thị xử lý hai người kia.

Ngày thường chỉ có một tiểu nha hoàn đến viện Trương di nương đưa cơm dọn dẹp mà nha đầu kia không nói nhiều. Trương di nương ở trong viện cũng không biết tình hình bên ngoài. Viện nàng ở xa không nghe được thanh âm trên đường vô tri vô giác sống qua ngày chờ đến ngày bỏ lệnh cấm.

Tố Tố đem kẹo đến viện Trương di nương, nói với Trương di nương là lão gia và phu nhân ban thưởng. Lại nói với nàng lão gia đã bỏ lệnh cấm túc làm Trương di nương vui mừng không thôi cho người thưởng tiền cho Tố Tố lại lôi kéo nàng ngồi xuống uống trà. Tố Tố đi gần nửa canh giờ mới đến cảm thấy mệt mỏi liền cười ngồi xuống nói chuyện với Trương di nương.

Trương di nương thấy trong mâm đưa đến dưa và trái cây mới liền cười nói “Giờ còn chưa đến xuân, dưa và trái cây khó kiếm được, nhanh kêu người đưa một nửa cho nhị Tiểu thư đi” Nha đầu Trương di nương nghe vội cầm mâm tới, Trương di nương rửa tay tự mình bổ dưa và trái cây. Tố Tố chỉ xem như Trương di nương còn chưa thích ứng với chuyện này liền cười nói “Di nương lại quên, nhị Tiểu thư vừa xuất giá, đây chính là trái cây kẹo Tiểu thư  xuất giá dùng. Di nương lại muốn cho người đưa đến cho nhị Tiểu thư ăn?”

Trương di nương nghe vậy dừng tay lại, nhất thời cầm không vững cái mâm uỵch một tiếng ngã trên mặt đất bể tan tành, dưa kẹo văng đầy đất. Trương di nương lẳng lặng nhìn Tố Tố, ngơ ngác hỏi “Nhị Tiểu thư đã xuất giá rồi sao?”

Tố Tố nghe vậy sửng sốt, vội tiến lên vịn nàng nói “Đúng vậy, đã xuất giá rồi” Hai mắt Trương di nương trợn ngược, bất tỉnh. Trong nhà tiểu nha hoàn loạn thành một đoàn. Tố Tố thấy thế không khỏi mắng to “Khóc cái gì, còn không nhanh đi kêu người” Có mama bên ngoài nghe Trương di nương bất tỉnh vội chạy vào mang di nương lên giường, đợi lúc Trương di nương từ từ tỉnh lại.

Tố Tố thấy vậy không khỏi thở phào một cái, sai người lên phòng lớn báo lại, mình thì đỡ Trương di nương ngồi dậy cho người pha trà đậm hầu hạ Trương di nương uống hai ngụm. Trương di nương tìm thần trí trở về lại nghĩ đến Nguyên Dung đã xuất giá mình lại không thấy được Nguyên Dung một lần, không khỏi gào khóc.

Tố Tố ở bên cạnh khuyên hơn nửa ngày, Trương di nương mới khá hơn một chút, phòng lớn cho người mang tổ yến tới lại truyền lời cho Tố Tố cẩn thận chăm sóc. Tố Tố vội đáp, đỡ Trương di nương uống bát súp, sai người lấy tổ yến đi nấu cháo cho đến khi Trương di nương có tinh thần mới đi về.