on chó “Nhem Nhuốc” dẫn bọn cướp đến ga tàu điện ngầm trông giống như một cung điện bằng kính.
- Chúng ta bị đánh lừa rồi! Bọn khốn kiếp trốn xuống dưới đất! – Thằng Lỗ Thủng đoán.
Nhưng hai tên cướp không xuống được tàu điện ngầm vì không có vé.
- Đồ khốn kiếp! – Thằng cướp biển tức giận toan rút khẩu súng to tướng ra bắn vào ai đó.
Nhưng tất cả những người đi đường cười, nói rất to, không một ai sợ tên cướp biển. Không sợ một chút nào. Còn tên cướp thấy không có ai sợ mình lại đâm ra sợ tất cả mọi người.
Mọi người đi sượt qua bọn cướp. Những người dân thành phố đang vội vã xuống tàu điện ngầm. Ai cũng thích đi tàu điện ngầm!
Có một chi đội nhi đồng Tháng Mười mặc áo sơ mi trắng, trên ngực áo cài một ngôi sao đỏ đang đi đến ga tàu điện ngầm. Dẫn đầu cả chi đội là một chị phụ trách mũi hếch. Các em đang hát một bài hát rất vui nhộn:
Chúng ta là những trẻ em vui tươi!
Một – hai!
Tên chúng ta là nhi đồng Tháng Mười!
Một – hai!
Những người đi đường nhìn các em, mỉm cười. Họ bảo nhau:
- Những đứa bé mới ngoan ngoãn làm sao! Quả thật là một đội ngũ rất vững vàng!
Thằng gián điệp Lỗ Thủng nháy mắt với thằng cướp biển và chỉ tay về phía các em bé. Cả hai tên lẻn nhập vào đội ngũ. Lão thuyền trưởng Bun-bun lấy khăn quàng cuộc râu lại và hát rống lên:
Chúng ta là những kẻ vui tươi!
Một và hai!
Thằng Lỗ Thủng rầu rĩ hát tiếp theo:
Chúng ta là lũ nhóc con nhi đồng…
Bọn kẻ cướp cho là mình thật giống các em nhi đồng, nên chị phụ trách sẽ không thể nhận ra và sẽ cho chúng cùng xuống tàu điện ngầm.
Chị phụ trách bỗng quay lại, ngạc nhiên nhìn tên cướp biển:
- Chú bé, chú là ai thế này?
- Em là Pê-chi-a. – Tên cướp biển đáp.
- Sao giọng em khàn khàn thế?
- Em bị đau cổ họng.
- Nó ăn nhiều kem quá. – Thằng Lỗ Thủng nói theo.
Chị phụ trách tái mặt.
- Em bị đau họng à?! – Tất cả nghe thấy chưa? Chú bé bị đau họng. Chú bé bị ốm!!!
Những người đi đường hốt hoảng hỏi:
- Đâu, chú bé bị ốm đâu?
- Có chú bé bị ốm!
- Chú bé bị ốm!
- Cần phải đưa đi cấp cứu!
- Ôi, gay go quá đi thôi! Chú bé bị ốm!
Ô tô điện, ô tô buýt, các loại xe cộ khác đều dừng lại. Những người lái xe tái mét mặt nhìn ra ngoài cửa sổ buồng lái.
- Chú bé bị ốm thật là không may!
Hai tên cướp không kịp tính toán gì nữa. Chiếc xe ô tô trắng bóp còi dừng ngay lại. Cửa xe mở toang ra. Có hai người mặc áo choàng trắng đặt tên cướp biển nằm lên cáng và khiêng đến chiếc xe ô tô màu trắng có sơn dấu chữ thập đỏ.
Lão thuyền trưởng Bun-bun giãy giụa, hét lên:
- Tôi không ốm đâu! Tôi không vào bệnh viện đâu! Tôi là kẻ cướp! Tôi là thuyền trưởng! Lỗ thủng ơi, mày cứu tao với!
Mọi người thở dài:
- Tội nghiệp thằng bé ốm nặng quá! Nó nói mê sảng rồi!
Cửa xe đóng sập lại. Còi vang lên. Tên cướp biển bị đưa đến bệnh viện.
Làm thế nào được. Một khi trẻ con bị ốm, dứt khoát phải lên giường nằm, hét mặc hét. Rồi cho cặp sốt và uống thuốc.
Còn thằng Lỗ Thủng sẽ thế nào? Có lẽ nó buồn lắm hả? Hoàn toàn ngược lại. Nó cười hi hí và thích thú.
“Cho mày thế mới đáng kiếp, râu xồm ạ! – Thằng Lỗ Thủng sung sướng nghĩ. – Mày cứ nằm đấy và uống thuốc. Còn tao không có mày, sẽ tự lo liệu một mình. Hihi hi! Tao sẽ đoạt được tất cả tàu buồm và cả Bút Chì! Tất cả là của tao! Hi-hi-hi…”.
Các em bé đi vào tàu điện ngầm cùng với cả cái cô bé đội mũ đỏ cười hí hí lạ lùng này.