Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 32

Docsach24.com

ọn cướp họp Hội đồng quân sự ngay trên sân tàu.

- Ta mà chưa bắt được thằng Bút Chì thì không thể bơi ra đại dương được.

- Tôi cũng sẽ không đi đâu, nếu chưa vặn cổ được thằng bù nhìn Khéo Tay bằng sắt.

- Ta sẽ bắt!

- Tôi sẽ tóm lấy và tháo tung ra!!

Đó là câu chuyện giữa hai tên cướp.

Tên cướp biển bảo:

- Này Lỗ Thủng, mày là thằng gián điệp nổi tiếng. Mày sẽ theo dõi. Còn mày. “Nhem Nhuốc”, mày sẽ ngửi! Còn tao sẽ bắt! Tao sẽ bắt và cướp!

Hai tên cướp và con chó “Nhem Nhuốc” bước lên bờ sông.

Con chó “Nhem Nhuốc” chạy trước, vừa chạy vừa đánh hơi trên mặt đường. Lát sau nó dừng lại bên một thùng rác và cứ loanh quanh ở đó.

Tên gián điệp bảo:

- A, tao biết rồi, bọn chúng đã đứng ở đây!

Nó lấy ở trong túi một chiếc kính lúp và chăm chú xem mặt đường. Nó báo tin:

- Bọn chúng nói chuyện với một người nào đó. Tao soi thấy vết giày số bốn lăm. Dấu giày vẫn còn ướt. Bên cạnh lại có cả tàn thuốc lá nữa!

Tên gián điệp ngó vào thùng rác và úp ngược thùng lên. Một chiếc đầu mẩu thuốc lá duy nhất rơi xuống mặt đường. Tên gián điệp nhặt đầu mẩu thuốc lá lên và soi vào kính lúp.

- Người đi giày số bốn lăm hút thuốc lá nhãn hiệu “Biển Cả”.

- Không thể như thế được! Có lẽ nào người đứng đya lại đúng là một thủy thủ? – Tên cướp biển hỏi lại.

- Tiến lên! – Tên gián điệp nói.

Con chó “Nhem Nhuốc” nhẫn nại lôi chiếc dây.

Cả ba chạy về phái chiếc lều vải rất to dựng trên bờ sông.

Trong lều có kê những chiếc bàn màu trắng. Âm nhạc vang lên nhè nhẹ. Từ trong lều bay ra khắp bờ sông một thứ mùi thơm tuyệt vời của chả rán.

Trong lều không một bóng người.

Bọn kẻ cướp lấm lét bò vào trong lều.

Con chó “Nhem Nhuốc” chạy vào góc lều và quanh quẩn xung quanh một chiếc bàn trống không.

- Bọn chúng đã ăn trưa ở đây! – Tên gián điệp đoán vậy.

- Chúng ăn gì? – Tên cướp biển đói meo bụng, nói khéo. – Bữa cơm trưa nào?

Tên gián điệp chui vào gầm bàn, nhưng không tìm thấy một dấu vết nào của bữa cơm.

- Lạ thật! – Nó nói và hít hít mũi. – Không ở đâu có một tí gì rơi vãi, kể cả một mẩu bánh! Không có một tí thức ăn nào! Thậm chí không sao đoán nổi là chúng đã ăn gì nữa.

Nhưng lão cướp biển không còn trí óc nào để nghĩ đến Bút Chì và Khéo Tay nữa rồi. Thuyền trưởng Bun-bun hau háu nhìn sang bàn bên cạnh. Trên mặt bàn có bày mấy đĩa bánh mì trắng, bánh mì đen, các chảo thịt băm viên rán nóng hôi hổi, các âu đùi gà, khoai rán và món xúp thơm ngon. Có các xoong nước quả anh đào khô và bánh thạch làm bằng hoa quả.

Bên cạnh bàn có chiếc khăn ăn đẹp đẽ thêu các dòng chữ:

Xin chào!

Mời các vị cứ ngồi ăn uống tự nhiên như ở nhà. Các vị hãy tự múc xúp và dùng những thức ăn tùy thích.

Tiền ăn

xin bỏ vào chiếc hộp màu xanh.

Nếu tiện, các vị bỏ bát đĩa vào tủ kê bên cạnh bồn rửa bát đĩa. Chiếc tủ đó sẽ tự rửa bát đĩa.

Chúc sức khỏe các vị!”

Bọn cướp lao vào ăn. Chúng ăn vội vàng tất cả những gì có thể ăn được và vứt xương gà, vỏ bánh xuống gầm bàn. Sau cùng chúng lau tay dính đầy bánh thạch vào khăn bàn. Còn thằng gián điệp giơ năm đấm ra “dọa” chiếc hộp màu xanh.

Chúng cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi lều.

Tên cướp biển và tên gián điệp vừa chạy vừa ngoái cổ lại đằng sau. Con chó “Nhem Nhuốc” gắng lôi chúng chạy tới, lần theo dấu vết của Bút Chì và Khéo Tay.

“Gâu! Gâu!” – “Theo tôi!” – Con chó muốn nói như vậy.