De Rivarol cho gọi Blood tới và thuyền trưởng đã đến lâu đài Petit Goave, nơi họ sẽ gặp nhau. Nam tước là một người cao lớn, mũi diều hâu, thái độ lạnh lùng khô khan. Ông ta rõ ràng là rất coi thường Blood.
Cùng đi với thuyền trưởng có Hagthorpe, Yberville và Wolverstone, nhưng de Rivarol thậm chí không thèm nhìn đến họ. De Cussy mời Blood ngồi.
- Khoan đã, ngài de Cussy. Tôi có cảm tưởng rằng ngài nam tước không nhận thấy rằng tôi đến đây không phải một mình. Xin phép được giới thiệu với ngài những người đi cùng tôi: Thuyền trưởng Hagthorpe của tàu "Elizabeth", thuyền trưởng Wolverstone của tàu "Atropos", thuyền trưởng Yberville của tàu "Lachesis".
Ngài nam tước ngạo mạn nhìn thuyền trưởng Blood rồi khinh khỉnh gật đầu rất khẽ chào từng tay tướng cướp mà chàng giới thiệu. Ngài đã hết sức tỏ ra cho họ hiểu rằng ngài khinh bỉ bọn họ và muốn họ cảm thấy như vậy. Thái độ của nam tước đã gây ra một tác động đặc biệt cho thuyền trưởng Blood - chàng thấy bị xúc phạm bởi một cuộc đón tiếp như vậy, và trong chàng bùng lên cái cảm giác tự trọng mà suốt thời gian qua chỉ cháy leo lét. Chàng bỗng thấy xấu hổ vì vẻ luộm thuộm của mình và chắc chắn vì vậy mà chàng đã xử sự một cách thách thức trông thấy. Chàng sửa lại đai gươm bằng một cử chỉ cố tình làm lộ cán thanh gươm dài của mình ra trước mắt Rivarol, gần như là khiêu khích. Quay lại các sĩ quan của mình, Blood chỉ những chiếc ghế kê dọc tường và nói:
- Kéo lại gần bàn mà ngồi, anh em. Các bạn đã bắt ngài nam tước phải chờ đấy.
Bọn tướng cướp vâng lệnh, Wolverstone lúc ấy còn hậm hực đầy ngụ ý. Vẻ mặt Rivarol càng trở nên ngạo mạn. Ngài coi việc ngồi cùng bàn với bọn kẻ cướp là điều sỉ nhục, nghĩ rằng chúng phải đứng mà nghe ngài dạy bảo, có chăng thì cũng chỉ một mình Blood được phép ngồi mà thôi. Và để nhấn mạnh chỗ khác biệt giữa mình với chúng, ngài đã làm cái duy nhất ngài có thể làm được - chụp mũ lên đầu.
- Ấy thế mới là đúng đấy, - Blood thân mật nhận xét. - Tôi không nghĩ ra là ở đây gió lùa. - Và chàng đội chiếc mũ rộng vành gắn ngù lông của mình lên.
De Rivarol giận quá run bần bật và một lúc lâu ngài phải cố kìm mình để khỏi nổi khùng trước khi có thể lên tiếng được. De Cussy lúng túng ra mặt.
- Thưa ngài, - nam tước cất giọng lạnh như băng, ngài buộc tôi phải nhắc lại cho ngài rõ rằng ngài đang mang lon thuyền trưởng bậc nhất và đang đứng trước mặt tướng tư lệnh các lực lượng lục quân và hải quân người Pháp ở châu Mỹ. Đồng thời tôi cũng buộc phải nhắc ngài rằng ngài có bổn phận kính trọng một người có cấp bậc như tôi.
- Sung sướng cam đoan với ngài.- Blood đáp, - rằng sự nhắc nhở như vậy là thừa. Tôi tự coi mình là một bậc nam nhi quân tử mặc dù lúc này trông tôi không giống thế cho lắm; và như một bậc nam nhi quân tử, tôi luôn luôn tôn trọng những người được tạo hóa hoặc vận may đặt trên tôi. Nhưng đồng thời, theo thiển ý của tôi, cũng cần phải tôn trọng những người không có cơ may được phép bất bình khi người ta không tôn trọng mình. - Đó là một câu trách mắng được khôn khéo nói ra để không ai bắt bẻ vào đâu được. Rivarol cắn môi, nhưng Blood không để ngài kịp đối đáp, nói tiếp luôn: - Còn nếu vấn đề này đã rõ ràng, thì có lẽ chúng ta bắt tay vào việc thôi chứ?
Rivarol sầm mặt nhìn chàng,
- Được, có lẽ như vậy thì hơn, - ngài nói và cầm lên một tờ giấy. Đây là tờ sao bản giao kèo mà ông đã ký kết với ngài de Cussy. Tôi buộc phải tuyên bố rằng de Cussy đã vượt quá quyền hạn của mình khi dành cho các ông một phần năm chiến lợi phẩm đoạt được. Ông ấy chỉ có thể được phép chia cho các ông không quá một phần mười.
- Vấn đề này chỉ dính dáng đến ngài và ngài de Cussy mà thôi.
- Ồ không! Cả các ông cũng cần phải quan tâm đến nó đấy.
- Xin lỗi tướng quân. Thỏa thuận đã ký và đối với chúng tôi vấn đề đã coi như xong. Vì lòng kính trọng ngài de Cussy, chúng tôi không muốn phải nghe những lời ngài trách cứ ông ấy.
- Tôi sẽ nói với ông ta thế nào thì không phải là việc của ông.
- Tôi cũng nói như vậy, thưa tướng quân.
- Nhưng, nói có Chúa, tôi thiết tưởng ông cần phải biết rằng chúng tôi không thể chia cho các ông một phần mười số chiến lợi phẩm được! - Rivarol cáu tiết đấm mạnh xuống bàn: tên cướp biển này khéo mồm khéo miệng quá.
- Ngài nói chắc rằng các ngài sẽ không thể chia cho chúng tôi ngần ấy đấy chứ, ngài nam tước?
- Tôi nói chắc rằng tôi không chia!
Thuyền trưởng Blood khinh bỉ nhún vai
- Nếu vậy, - chàng nói, - tôi đành phải ấn định số tiền phạt vì đã làm mất thời gian và làm vỡ kế hoạch của chúng tôi do các ngài đã bắt chúng tôi mất công đến Petit Goave. Một khi vấn đề đó được giải quyết xong, chúng ta sẽ chia tay nhau như những người bạn, thưa ngài nam tước. Tôi cho rằng đến lúc này chưa ai gây hại gì cho ai cả.
- Quỷ bắt ông đi, ông nói như vậy là có ý gì? - ngài nam tước đứng phắt dậy.
- Chẳng nhẽ tôi nói thế còn chưa rõ sao? - Blood ngạc nhiên hỏi lại - Có lẽ tôi nói tiếng Pháp không được trôi chảy lắm, nhưng...
- Ồ, ông nói tiếng Pháp cũng khá trôi chảy đấy thưa ông cướp biển! Nhưng tôi không cho phép ông giả ngây giả ngô đâu. Ông cùng với những người của ông đã đầu quân phụng sự vua nước Pháp. Ông mang quân hàm thuyền trưởng bậc nhất và được hưởng lương theo đúng cấp bậc ấy, còn sĩ quan của ông thì được phong hàm thuyền phó. Gắn liền với những cấp hàm ấy không chỉ có các chức trách mà các ông cần phải hiểu cho kỹ, mà còn có cả những hình phạt vì không hoàn thành các chức trách ấy nữa, một điều mà các ông cũng không nên bỏ qua. Những hình phạt đôi khi rất nghiêm khắc đấy. Bổn phận hàng đầu của một sĩ quan là phục tùng mệnh lệnh. Tôi xin lưu ý các ông điều đó. Các ông đừng nghĩ rằng các ông là đồng minh của tôi trong các chiến dịch sắp tới. Các ông chỉ là cấp dưới của tôi mà thôi. Hy vọng rằng các ông đã hiểu tôi rồi chứ?
- Ồ, tất nhiên! - thuyền trưởng Blood bật cười. Sự xích mích, cuộc đôi co với viên tướng vênh váo đã giúp Blood trở lại với chính mình, và chỉ còn một ý nghĩ làm chàng không được vui, ý nghĩ rằng mình chưa cạo râu. - Xin cam đoan với ngài, thưa tướng quân, tôi không quên gì hết. Chẳng hạn, tôi nhớ rất rõ, về ngài thì không thể nói như thế được, rằng điều kiện đầu quân của chúng tôi được xác định bởi bản giao kèo mà chúng tôi đã ký kết. Và theo bản giao kèo đó, chúng tôi phải được một phần năm số chiến lợi phẩm. Từ chối thực hiện những cam kết ấy, ngài đã hủy bỏ giao kèo, nghĩa là từ chối không dùng đến lực lượng và kinh nghiệm của chúng tôi nữa. Còn về phần mình thì chúng tôi đánh mất vinh hạnh được phục vụ dưới quyền chỉ huy của ngài vậy.
Ba sĩ quan của Blood ồn ào biểu lộ sự đồng tình của mình. Bị dồn vào chân tường, de Rivarol hằm hằm nhìn họ.
- Thực ra... - De Cussy rụt rè lên tiếng.
- Thực ra tất cả là do ông đấy! - ngài nam tước quay ra vặc ông ta, rất mừng vì cuối cùng đã tìm được người để trút đi cơn thịnh nộ của mình. - Phải trị tội ông đến nơi đến chốn vì chuyện này mới phải. Ông đã đưa tôi vào một tình thế ngu xuẩn.
- Vậy là ngài không thể chia cho chúng tôi cái phần chiến lợi phẩm quý báu kia, - Blood thản nhiên kết luận - Đã thế thì chẳng cần phải quát tháo hay bắt vạ ngài de Cussy làm gì. Ông ta không có lỗi trong việc chúng tôi không chịu nhận phần nhỏ hơn của chiến lợi phẩm. Vì ngài đã tuyên bố rằng không thể chấp nhận chia cho chúng tôi một phần lớn hơn nên chúng tôi xin rút lui. Tình hình sẽ lại như trong trường hợp ngài de Cussy thực hiện đúng các chỉ thị của ngài. Nếu lấy tín nghĩa mà nói, ngài đã hủy bỏ giao kèo và vì vậy không thể trông đợi ở sự hợp tác của chúng tôi hoặc trì hoãn việc chúng tôi ra đi được.
- Lấy tín nghĩa mà nói ư? Thế nghĩa là thế nào? Ông ám chỉ rằng tôi có thể hành động bất tín hay sao?
- Tôi không ám chỉ gì hết và không định đôi co vô ích nữa, - Blood đáp. - Quyết định là do ngài đấy, thưa tướng quân: ngài có hủy bỏ giao kèo hay không?
Tư lệnh các lực lượng lục quân Pháp ở châu Mỹ đỏ mặt tía tai và phải ngồi xuống để trấn tĩnh lại.
- Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này, - ngài cáu kỉnh nói, - và sẽ cho ông biết quyết định của mình.
Thuyền trưởng Blood đứng dậy. Các sĩ quan của chàng cũng làm theo.
- Xin được phép tạm biệt ngài, thưa ngài nam tước! - Blood nói và cùng đám cướp biển của mình bỏ ra ngoài.
Chắc các bạn cũng hiểu rằng sau đó là những giây phút hết sức khó chịu đối với ngài de Cussy. Trước những lời chửi rủa của ngài de Rivarol kênh kiệu, tất cả vẻ tự tin của ông ta biến mất sạch, hệt như những hạt bồ công anh bị thổi bay trong gió thu, chỉ còn trơ lại cuống hoa. Tư lệnh quân binh triều đình nạt nộ quát tháo ngài thống đốc như mắng trẻ con. De Cussy phân bua, đưa ra chính những lý lẽ mà thuyền trưởng Blood đã trình bày một cách xuất sắc nhân danh ông ta. Tuy nhiên, bằng những lời dọa dẫm và chửi bới, de Rivarol đã buộc ông ta phải im tiếng.
Sau khi dốc cạn cái kho chửi rủa của mình, ông tướng quay sang sỉ nhục. Theo ý ngài thì de Cussy không thể tiếp tục là thống đốc Haiti được nữa, vì thế, ngài quyết định sẽ kiêm nhiệm luôn chức trách thống đốc cho đến lúc ngài trở về Pháp. Việc kiêm nhiệm ấy ngài bắt đầu bằng cách đặt một lực lượng tuần phòng tăng cường xung quanh lâu đài de Cussy.
Song những hành động thiếu suy nghĩ của ngài lập tức đã gây ra những chuyện lôi thôi. Sáng hôm sau, khi Wolverstone ăn mặc hết sức màu mè, với chiếc khăn hoa quấn trên đầu, bước lên bờ thì một sĩ quan nào đó trong đội quân binh Pháp mới đổ bộ nổi hứng trêu cợt con sói già. Wolverstone cười vào mũi gã sĩ quan, đe sẽ dứt tai anh chàng. Gã sĩ quan điên tiết buông lời thóa mạ. Đáp lại, Wolverstone giáng cho anh chàng gây gổ một đấm mạnh đến nỗi anh chàng nằm thẳng cẳng bất tỉnh nhân sự. Một giờ sau, sự việc đó đã được báo cáo với de Rivarol và ngài nam tước lập tức ra lệnh bắt giữ Wolverstone và giam vào lâu đài.
Một giờ nữa sau đó, lúc nam tước de Rivarol đang dùng bữa trưa, gã người hầu da đen vào bẩm với ngài rằng có thuyền trưởng Blood đến. Ngay sau khi de Rivarol cáu kỉnh đồng ý tiếp chàng, lập tức có một trang nam nhi trang phục hào hoa bước vào. Quí ngài đó mặc một chiếc camisole đen đắt tiền thêu chữ bạc, khuôm mặt rám nắng, hài hòa được cạo nhẵn nhụi, những món tóc giả đen dài xõa xuống cổ áo đăng teng mỏng, tay phải cầm chiếc mũ rộng vành màu đen với ngù lông đà điểu đỏ rực, còn bên tay trái là cây can bằng gỗ mun. Những dải băng sặc sỡ thắt thành nơ buộc đôi tất lụa, còn những chiếc nơ đen trên mũi giày thì được thêu chỉ vàng rất khéo.
Rivarol và de Cussy không nhận ra Blood ngay. Chàng lúc này trông trẻ ra cả chục tuổi. Cảm giác kiêu hãnh trước đây đã toàn trở lại với chàng và chàng muốn bằng tất cả vẻ ngoài của mình khẳng định rằng chàng bằng vai với ngài nam tước.
- Tôi đến không đúng lúc, - chàng lịch sự xin lỗi. - Rất lấy làm tiếc, nhưng việc của tôi không thể chờ được. Đây là tôi muốn nói, nhưng thưa ngài de Cussy, về thuyền trưởng Wolverstone, người đã bị ngài bắt giữ.
- Bắt Wolverstone là tôi ra lệnh, - de Rivarol tuyên bố.
- Thế à? Vậy mà tôi tưởng thống đốc Haiti là ngài de Cussy chứ?
- Chừng nào tôi còn ở đây thì quyền lực tối cao còn thuộc ở tôi, - ngài nam tước kiêu căng tuyên bố.
- Xin ghi nhận điều đó. Nhưng chắc ngài đã không biết rằng ở đây có một sự lầm lẫn.
- Lầm lẫn à?
- Vâng, lầm lẫn. Đó là từ thích hợp nhất vì nó sẽ tránh cho chúng ta khỏi những cuộc cãi vã mất thì giờ, nhưng nói chung thì nó quá mềm mỏng. Người của ngài, thưa ngài de Rivarol, đã bắt một kẻ vô tội. Người có lỗi là gã sĩ quan Pháp, kẻ đã xử sự một cách khiêu khích và láo xược, thế mà người bị bắt lại là thuyền trưởng Wolverstone. Tôi yêu cầu phải rút ngay mệnh lệnh của ngài lại.
De Rivarol tức tối trố cặp mắt đen của ngài lên nhìn chàng, còn bộ mặt diều hâu của ngài thì đỏ tía.
- Thế này thì láo quá, thế này thì... không thể được! - lần này viên tướng phát khùng lên đến nỗi líu cả lưỡi.
- Ngài phí lời quá đấy, thưa ngài nam tước. Chúng tôi cùng ngài đang ở Tân Thế Giới. Đó không phải là tên vô nghĩa. Ở đây mọi cái đều mới lạ đối với một người lớn lên giữa những thiên kiến của Cựu Thế Giới. Dĩ nhiên ngài còn đủ thời gian để hiểu ra cái mới mẻ của nó. Nhưng sự công bằng thì cả Tân Thế Giới hay Cựu Thế Giới đều như nhau cả. Sự bất công ở đây cũng không thể chấp nhận được như ở bên kia bán cầu. Lúc này sự công bằng đang đòi hỏi thả ngay viên sĩ quan của tôi và trừng phạt viên sĩ quan của ngài. Đó chính là cái công lý mà tôi thiết tha mong ngài thực thi đấy.
- Thiết tha à? - Suýt nữa thì không kìm nổi cơn thịnh nộ, Rivarol chậm rãi gằn từng tiếng. - Thiết tha?
- Chính thế, thưa nam tước. Đồng thời tôi cũng xin mạo muội nhắc nhở ngài, thưa tướng quân, rằng trong tay tôi có tám trăm cướp biển, còn ngài thì chỉ có năm trăm lính thôi. Ngài de Cussy đây có thể dễ dàng làm chứng cho tôi rằng trong chiến trận một tên cướp biển đáng giá ít ra là ba người lính. Tôi hoàn toàn cởi mở với ngài rồi đấy, thưa nam tước. Hoặc ngài phải thả ngay lập tức thuyền trưởng Wolverstone, hoặc là tôi sẽ áp dụng các biện pháp để giải thoát ông ta. Hậu quả dĩ nhiên sẽ rất khủng khiếp, nhưng ngài có thể ngăn ngừa chúng chỉ bằng một lời nói. Ở đây ngài đại diện cho quyền lực tối cao, thưa ngài nam tước, vì vậy chọn giải pháp nào là tùy thuộc ở ngài.
Mặt de Rivarol trắng bệch ra như vôi. Suốt đời chưa một ai dám ăn nói láo xược và tỏ ra coi thường ngài đến như vậy. Nhưng ngài nam tước cho rằng nên nhịn thì hơn.
- Rất đa tạ ngài nếu ngài chịu khó đợi một chút ngoài phòng khách, thưa ngài thuyền trưởng. Tôi phải hội ý với ngài de Cussy đã.
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng thuyền trưởng, tất cả sự điên cuồng của ngài nam tước liền trút ngay xuống đầu de Cussy:
- Ra là những người ông mộ vào làm lính triều đình là thế đấy! Cả thằng Blood nữa! Thuyền trưởng bậc nhất! Nhục nhã! Hắn không chỉ không chịu tuân lệnh mà còn ra lệnh nữa kia! Còn ông có thể giải thích cho tôi thế nào bây giờ? Xin cảnh cáo trước rằng tôi rất không hài lòng vì ông đấy. Hơn thế nữa, tôi đang điên lên đây!
Mặc dù toàn bộ sự tự tin của de Cussy đã biến mất từ lâu, nhưng ông ta vẫn ưỡn ngực và ngạo nghễ lên tiếng:
- Cả cập bậc của ngài, thưa tướng quân, lẫn những việc đã xảy ra đều không thể cho ngài quyền được trách cứ tôi. Tôi tuyển dụng cho ngài chính người ngài muốn mộ. Ngài không biết dùng họ không phải là lỗi ở tôi. Thuyền trưởng Blood đã nói hết sức rõ ràng với ngài rằng chúng ta đang ở Tân Thế Giới rồi.
- Thế đấy! - de Rivarol giận dữ dằn giọng. - Ngài còn cả gan khẳng định rằng tôi có lỗi nữa cơ đấy! Chuyện này bắt đầu làm tôi thích thú rồi đấy. Theo ngài, ở đây là Tân Thế Giới và vì thế cần phải có những khái niệm mới và luật lệ mới chăng? Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu! Tôi sẽ bắt cái Tân Thế Giới của ngài phải thích ứng với tôi! - Nam tước lên giọng dọa dẫm, nhưng sực nhớ đến thuyền trưởng Blood, ngài liền chấm dứt ngay những lời đe dọa. - Hôm nay thì tôi còn đồng ý với ngài được, ngài de Cussy. Nhưng ngày mai thì không đâu! Còn bây giờ thì ngài, một người thông thạo các lề luật man dã của Tân Thế Giới, ngài hãy cho biết chúng ta phải làm gì?
- Thưa ngài nam tước! Việc bắt giữ tên thuyền trưởng cướp biển là một điều dại dột. Giam giữ hắn sẽ là một sự điên rồ. Chúng ta không thể lấy sức chọi sức được đâu bởi vì chúng ta yếu hơn.
- Tuyệt lắm! Nếu vậy xin ngài vui lòng cho tôi rõ tới đây chúng ta sẽ làm gì? Nghĩa là tôi phải phục tùng tên thuyền trưởng Blood kia sao? Nghĩa là chiến dịch mà chúng ta dự kiến sẽ được tiến hành theo ý hắn sao? Tóm lại, tôi đại diện của Đức vua nước Pháp tại châu Mỹ, phải phụ thuộc vào bọn khốn kiếp ấy sao?
- Ồ, hoàn toàn không phải thế. Tôi sẽ mộ những người tình nguyện trên đảo Haiti và chọn một đội binh da đen. Khi nào tôi hoàn thành việc ấy, lực lượng của chúng ta sẽ tăng lên đến một nghìn người.
- Nếu vậy thì tại sao ngay từ bây giờ chúng ta không tống khứ bọn cướp biển đi cho rảnh?
- Bởi vì chúng là mũi nhọn của bất kỳ một thứ vũ khí nào mà chúng ta đang rèn giũa. Trong các trận đánh kiểu chúng ta sắp tiến hành thì chúng rất thiện chiến và lời tuyên bố của thuyền trưởng Blood mà ngài vừa được nghe không phải chỉ là nói suông. Trên thực tế, một tên cướp biển đáng giá bằng ba, thậm chí có thể bằng bốn người lính. Chỉ đến lúc có đủ lực lượng ta mới kiềm chế được bọn cướp biển. Phải nói thêm rằng chúng có một khái niệm rất sắt đá về tín nghĩa. Nếu chúng ta thực hiện cam kết của mình thì bọn cướp biển sẽ không gây chuyện lôi thôi gì với chúng ta đâu. Trong việc này, tôi có thể thề với ngài rằng tôi biết chúng không phải mới một năm.
- Thôi được, tôi tin ngài - nam tước nói để vớt vát uy tín. Xin ngài làm ơn mời giúp tên thuyền trưởng ấy vào đây.
Blood hiên ngang bước vào phòng. Thái độ tự tin của chàng làm de Rivarol sôi tiết, nhưng ngài đã giấu kín sự bực tức của mình dưới cái mặt nạ lịch thiệp nghiêm khắc.
- Thế này nhé, thưa ông thuyền trưởng. Tôi đã thảo luận việc này với ngài de Cussy và tôi cho rằng có thể có sự nhầm lẫn, nhưng xin ông hãy tin rằng công lý sẽ được phục vụ hồi, tôi đích thân chủ tọa một hội đồng gồm có hai sĩ quan của tôi cùng với ông và một sĩ quan của ông. Chúng ta sẽ lập tức tiến hành một cuộc điều tra không thiên vị và kẻ có tội, tức là kẻ đã gây ra chuyện cãi cọ sẽ bị trừng phạt.
Thuyền trưởng Blood nghiêng đầu. Nếu không thực sự cần thiết thì không bao giờ chàng dùng đến những biện pháp cực đoan.
- Thế thì hay lắm, thưa ngài nam tước. Nhân tiện chúng ta giải quyết luôn một số vấn đề này nữa: ngài phê chuẩn hay hủy bỏ bản giao kèo của chúng ta?
Cặp mắt de Rivarol nheo lại. Ngài đang để hết tâm trí vào những lời de Cussy nói với ngài: bọn cướp phải là mũi nhọn của mọi thứ vũ khí mà ngài đang rèn. Khước từ chúng là không thể được. Mặc cả với Blood, chắn chắn là ngài đã mắc sai lầm về chiến thuật. Từ chối giao ước luôn luôn đi đôi với mất uy tín. Rõ ràng là không nên mặc cả với bọn cướp biển vì lúc này de Cussy đang tuyển mộ những người tình nguyện, tăng cường đội binh Pháp. Khi nào những người tình nguyện ấy đã trở thành một lực lượng hiện hữu thì vấn đề chia chiến lợi phẩm có thể sẽ được xem xét lại. Còn tạm thời thì cần phải nhượng bộ thế nào cho dễ coi hơn cả.
- Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề đó, - ngài nói - ý kiến của tôi dĩ nhiên vẫn nguyên như cũ. Nhưng chúng tôi bắt buộc phải thực hiện những cam kết mà ngài de Cussy đã nhân danh chúng tôi thỏa thuận. Vì vậy tôi phê chuẩn bản giao kèo, thưa ngài.
Thuyền trưởng Blood lại nghiêng đầu. De Rivarol cố tìm kiếm trên đôi môi mím chặt của chàng dù chỉ một bóng dáng của nụ cười đắc thắng, nhưng vẻ mặt của chàng cướp biển vẫn dửng dưng như cũ. Ngay hôm ấy Wolverstone đã được thả, còn kẻ gây chuyện với lão thì bị án hai tháng tù giam. Công lý đã được phục hồi. Nhưng một khởi đầu như vậy không hứa hẹn điều gì tốt đẹp và những điều tệ hại đã tiếp luôn sau đó không chút chậm trễ.
Một tuần sau, Blood cùng các sĩ quan của chàng được gọi lên họp để thảo luận kế hoạch tác chiến chống lại Tây Ban Nha. De Rivarol trình bày dự án của mình nhằm tấn công vào thành phố Cartagena giầu có của Tây Ban Nha. Thuyền trưởng Blood không giấu nổi ngạc nhiên. Khi ngài nam tước cáu kỉnh hỏi cái gì đã làm chàng ngạc nhiên, Blood đã phát biểu thẳng thừng:
- Nếu tôi chỉ huy quân binh Pháp tại châu Mỹ, tôi sẽ không có một chút nghi hoặc hay do dự gì về việc phải làm thế nào để đem lại lợi ích nhiều nhất cho Đức vua và nhân dân Pháp. Với ngài de Cussy và tôi thì hoàn toàn rõ ràng là lúc này cần phải chiếm ngay phần đảo Haiti thuộc Tây Ban Nha và làm cho hòn đảo phì nhiêu và kỳ diệu thành sở hữu của nước Pháp.
- Việc ấy sau này làm vẫn kịp, - De Rivarol đáp - Còn tôi thì muốn bắt đầu từ Cartagena.
- Ngài muốn nói rằng lên đường làm cuộc viễn chinh mạo hiểm xuyên qua toàn bộ vùng biển Caribe, chúng ta cần phải bỏ qua những gì đang nằm ở đây, ngay trước ngưỡng cửa chúng ta. Lúc chúng ta không có mặt tại đây, bọn Tây Ban Nha có thể chiếm hết phần đảo Haiti thuộc Pháp. Nếu chúng ta đánh tan quân Tây Ban Nha ngay tại đây thì nguy cơ đó không còn nữa. Nước Pháp sẽ thêm một thuộc địa mà nước nào cũng thèm muốn tại vùng Tây Ấn này. Chiến dịch đó không có gì khó khăn và có thể kết thúc được. Còn sau đó thì chúng ta có đủ thời gian để quyết định xem tiếp theo sẽ làm gì. Tôi cho rằng cần phải bắt đầu chính từ chỗ đó.
Chàng dừng lời. Im lặng trùm xuống. De Rivarol ngồi trên ghế bành và nhấm nhấm đầu bút lông ngỗng. Cuối cùng ngài hắng giọng để thông cổ, rồi hỏi:
- Còn ai có ý kiến giống thuyền trưởng Blood nữa không?
Không một ai đáp lời. Các sĩ quan của de Rivarol sợ ngài nam tước như sợ cọp, ngồi im thin thít. Những người của Blood, với quan điểm cướp biển của chúng, dĩ nhiên tán thành chọn Cartagena bời vì ở đó có lắm của cải hơn nhiều, nhưng vì kính trọng chủ tướng của mình nên cũng làm thinh nốt.
- Xem ra chỉ có một mình ngài một ý thì phải, - ngài nam tước nhăn nhở cười nhận xét.
Thuyền trưởng Blood bỗng phá lên cười. Nhưng trong tiếng cười của chàng sự tức giận nhiều hơn sự kinh bỉ. Những tính toán đoạn tuyệt nghề cướp biển của chàng đã không thành. Hóa ra chàng đã tự lừa mình. Chỉ có niềm tin tưởng rằng đầu quân cho nước Pháp chàng sẽ không bị ép buộc làm những chuyện điếm nhục mới bắt chàng đồng ý phục vụ dưới lá cờ Pháp mà thôi. Thế mà bây giờ tên tướng huyênh hoang, kiêu ngạo, vênh váo ấy của quân đội Pháp lại đề nghị một cuộc hành binh ăn cướp không hơn không kém. Dưới chiêu bài hoạt động quân sự hợp pháp tên tướng dự định thực hiện một trận tập kích ăn cướp tầm thường.
Bị kích động bời cơn vui vẻ bất ngờ ấy, de Rivarol bực tức cau mày:
- Tại sao ông lại cười, hở đồ quỷ tha ma bắt kia?
- Tại vì lắm chuyện buồn cười không chịu được, thưa ngài nam tước. Ngài tư lệnh các lực lượng lục quân và hải quân của triều đình Pháp tại châu Mỹ, lại đề nghị với tôi một cuộc hành binh ăn cướp, còn tôi, một tên cướp biển, thì lại biện hộ cho sự cần thiết của một chiến dịch mang vinh quang về cho nước Pháp. Ngài có thấy chuyện đó hết sức buồn cười không?
Mặt de Rivarol đỏ rần vì giận dữ. Hắn nhảy dựng lên như phải bỏng, tất cả những người cùng ngồi với hắn trong phòng cũng đều nhổm dậy hết. Chỉ một mình de Cussy là vẫn cứ ngồi với nụ cười u tối trên môi. Cũng như Blood, de Cussy đi guốc trong bụng tên nam tước và cũng giống Blood, ông ta khinh bỉ tên tướng tham lam thậm tệ.
- Thưa ngài cướp biển, - de Rivarol the thé hét lên, - chẳng nhẽ tôi lại phải nhắc nhở ngài rằng tôi là cấp trên của ngài?
- Cấp trên của tôi ấy à? Ngài? Trời đất quỷ thần ơi! Ngài là một tên cướp biển chính cống! Và lần này, trước mặt những sĩ quan đang có vinh dự phục vụ vua Pháp này, ngài sẽ được nghe toàn bộ sự thật về mình. Một tên "đầu trộm đuôi cướp" như tôi buộc phải chứng minh cho ngài thấy quyền lợi và vinh dự của nước Pháp là ở đâu. Còn ngài, một viên tướng Pháp coi thường tất cả những điều đó, nhăm nhe muốn tiêu phí những binh lực được giao phó cho ngài vào một cuộc phiêu lưu không hề có ích gì cho nước Pháp. Ngài muốn làm đổ máu của những người Pháp để chiếm một thành phố mà không thể nào giữ được. Ngài làm việc này chỉ cốt mưu lợi riêng vì biết rằng ở Cartagena có nhiều vàng. Hành vi đó thật xứng với một gã con buôn, kẻ đã cố kì kèo ăn bớt phần của chúng tôi, chầy cối đòi chúng tôi nhượng bộ sau khi đã giao kèo. Nếu tôi nói sai thì hãy để ngài de Cussy đây kể lại chuyện ấy. Nếu tôi nhầm thì ngài cứ việc vạch ra và tôi sẽ xin lỗi ngài. Còn bây giờ thì tôi đi đây, một cuộc họp như thế này thì tôi không muốn dự đâu. Tôi đầu quân cho vua Pháp với quyết tâm thực hiện một cách trung thực phận sự của mình. Phụng sự Đức vua một cách trung thực theo tôi thì không đi đôi được với việc cướp bóc và tôi không thể đồng ý với những tổn thất vô ích về người và của. Ngài phải chịu hoàn toàn trách nhiệm và chỉ một mình ngài mà thôi, tướng quân.. Tôi muốn ngài de Cussy truyền đạt lại ý kiến tôi cho triều đình Pháp. Dĩ nhiên tôi sẽ thực hiện các mệnh lệnh của ngài bởi vì giao ước của chúng ta còn có hiệu lực, còn nếu như ngài thấy rằng lời tôi nói đã xúc phạm đến ngài thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng hầu ngài. Xin chào ngài, thưa nam tước!
Chàng bỏ ra và ba sĩ quan trung thành của chàng cũng ra theo chàng, mặc dù họ nghĩ rằng Blood đã mất trí.
De Rivarol giống như con cá bị ném lên cạn. Cái sự thật trần trụi mà hắn vừa buộc phải nghe đã làm hắn tức nghẹn không thốt ra được một câu. Lúc trấn tĩnh lại, hắn rối rít cảm ơn trời đất vì thuyền trưởng Blood đã không còn ở đây nữa. Trong thâm tâm, Rivarol đang sôi sùng sục vì ngượng và tức. Người ta đã lột mặt nạ của hắn và đã lôi hắn, tư lệnh các lực lượng thủy lục của triều đình Pháp tại châu Mỹ, ra làm trò cười...
Tuy nhiên đến giữa tháng ba họ vẫn lên đường đi Cartagena. Đội quân đặt dưới quyền chỉ huy trực tiếp của de Rivarol được tăng cường bởi những người tình nguyện và người da đen, đã lên đến gần một nghìn hai trăm người.
De Rivarol cho rằng với một lực lượng như vậy trong trường hợp cần thiết hắn có thể buộc bọn cướp biển phải vâng lời.
Dẫn đầu hải đội hùng hậu của de Rivarol là chiếc kỳ hạm tám mươi đại bác "Victorieuse". Bốn chiếc tàu Pháp còn lại đều mạnh không kém gì "Arabella" với bốn chục khẩu đại bác. Tiếp theo là "Elizabeth", "Lachesis" và "Atropos", cùng với mười hai frigate chất đầy lương thực đạn dược, không kể những chiếc xuồng được kéo theo sau.
Trên đường đi suýt nữa họ chạm trán với hải đội Jamaica của đại tá Bishop. Hải đội Jamaica lên đường đến đảo Tortuga hai ngày sau khi các tàu của de Rivarol kéo nhau xuống phía nam.