Phùng Yên Nhi lập tức làm ra bộ dáng sợ hãi, "Hoàng Thượng thứ tội, nô tì cũng chỉ nghe nói,
sự việc cuối cùng cũng không phải không thành sao? Lý Tu nghi vẫn gả cho Hoàng Thượng".
Ta nhìn tay mình, vụn gỗ đâm vào tay ta chảy máu.
Ta tùy ý lau miệng vết thương. Sau đó, tay lại nắm chặt thành quyền.
Phùng Yên Nhi không chú ý đến việc ta bị thương. Biểu tình trên mặt nàng ta
vĩnh viễn mỉm cười thân mật với ta, nhưng lại vĩnh viễn không nhìn thấy
ta.
Quách Hưng An thì ra là người của Cửu đệ! Sao ta không nghĩ
tới điều này! Ta đã nói, một viên quan nhỏ không có thế lực gì, làm sao
có thể đột nhiên tạo phản. Nhưng nếu người nọ vì Cửu đệ, như vậy mọi
chuyện đều sáng tỏ.
Như vậy thì Lý Uyển Ninh đóng vai trò gì?
Thậm chí Lý gia sau lưng nàng ta, chẳng lẽ bọn họ cùng Cửu đệ... Ta
không dám tưởng tượng điều này, trong lòng dâng lên một trận ác hàn. Nếu ta sớm biết quan hệ dây dưa phức tạp như thế này, lúc trước tuyệt đối
sẽ không lấy Lý Uyển Ninh.
Nhưng mà lời Phùng Yên Nhi nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.
Lúc này, sắc trời đã tối mịt, mọi thứ đã bị màn đêm bao phủ. Trong phòng
Như Ý thắp ít đèn, thế cho nên ta có chút thấy không rõ mặt của Phùng
Yên Nhi. Không, điều này không quan hệ tới đèn ít hay nhiều, trong lòng
ta rất rõ ràng, cho dù có rõ như ban ngày, ta cũng chưa từng thấy rõ bộ
mặt của Phùng Yên Nhi.
"Yên Nhi, ta hỏi nàng", máu đang chảy
trong lòng bàn tay ta, nó sắp tràn ra ngoài. Ta không cảm thấy đau đớn
chỗ miệng vết thương, chỉ cảm thấy mất mát trong lòng. Đối với một số
việc, ta luôn luôn có chút không cam lòng. Ta thả nhẹ ngữ điệu, giống
như lúc trước khi còn thân mật khăng khít, "Yên nhi nàng có từng thích
nam nhân nào khác? Lúc trước nàng gả cùng trẫm có phải bất đắc dĩ không? Nàng toàn tâm toàn ý đối với trẫm?"
Cho dù đã uống qua câu hôn, trong lòng ta cũng còn giữ một tia hy vọng.
Những lời này ta không thể không hỏi, chúng luôn ẩn giấu thật lâu trong lòng ta. Về phần vì sao, ta cũng không biết.
"Hoàng Thượng, người nói gì vậy! Thiếp đương nhiên yêu Hoàng Thượng, chưa bao
giờ có dị tâm", giọng nói mềm mại, dịu dàng, mị hoặc, có thể hóa cốt
sinh cơ. Phùng Yên Nhi dường như thấy được hy vọng, ánh mắt nhìn ta càng sáng lên, bất chấp đống lộn xộn dưới đất, nhào vào trong lòng ta.
Nhưng nàng ta trả lời quá nhanh. Nhanh đến nỗi vừa nghe ta liền biết nàng ta
không dụng tâm. Vấn đề rất đơn giản, ngắn ngủn trong nháy mắt có thể
biết đáp án. Ta đã biết rõ, còn ngây ngốc hỏi. Cũng may, ta không hối
hận khi hỏi những điều đó.
Ta đứng lên, lớn tiếng gọi Như Ý, "Đi
lấy chút dược cầm máu đến cho trẫm". Ta vừa nói vừa vung tay ra hiệu cho Như Ý. Máu loãng vung vẩy khắp án thư.
Như Ý kinh hãi kêu một
tiếng, đi lên hỗ trợ. Phùng Yên Nhi chỉ cách ta có nửa bước lại ngây
ngốc đứng đó, giống như không biết nên làm gì.
Chờ đến khi Phùng
Yên Nhi có phản ứng, thì một đám người đã vây quanh ta băng băng bó bó
vết thương. Ngay cả Phùng Yên Nhi cũng biết hôm nay nàng ta lại không có cơ hội.
Ta mệt mỏi dựa lưng vài ghế, "Thục phi lui đi, trẫm muốn nghỉ ngơi". Bầu không khí trước đây sẽ không bao giờ trở lại nữa. Ta
còn trông cậy nàng ta sẽ có một chút áy náy với ta, hiện tại xem ra,
nàng ta không bao giờ có.
Phùng Yên Nhi đi rồi, Như Ý thu thập lại ngự thư phòng. Ta ngồi trên ghế, nhìn hắn bận rộn liên tục.
"Như Ý, nếu trẫm cho ngươi đổi một chủ tử khác. Trong các tần phi, ngươi
nguyện ý đi theo người nào?", ta đột nhiên hỏi Như Ý.
Như Ý sửng sốt, ngẩng đầu lớn mật liếc mắt nhìn ta một cái, lại hoảng hốt vội vàng cúi xuống, "Nô tài đều không muốn".
Ta mỉm cười. Nhìn khối băng trắng trên tay mình.
"Nếu trẫm cho ngươi đến Trích Tinh Các..."
"Không đi...", Như Ý biểu hiện một chút tùy hứng ở trước mặt ta.
"Vì sao?", ta hỏi.
"Ở Trích Tinh Các nô tài có thể sống sao".
Ta gật gật đầu, nơi của Phùng Yên Nhi, không người nào có thể yên bình mà sống được. Nàng ta không để ai vào trong mắt.
"Trong cung, ngoại trừ trẫm và thái hậu, ngươi thích người nào nhất?"
Lần này Như Ý rất nghiêm túc trả lời, "Nô tài thích nhất cung nữ A Qua bên người Sở Hiền phi".
Lần này, ta có hứng thú, duỗi người lên bàn hỏi Như Ý, "Vì sao thích A Qua? Là vì lần nam tuần này, dọc đường đi cùng nàng lâu ngày sinh tình
sao?", ta trêu chọc hắn.
"Mới không phải!", Như Ý quẫn bách,
"Tiểu nha đầu kia ngốc nghếch rất thú vị". Ngữ khí nói chuyện của Như Ý
cố tỏ vẻ người lớn, nhưng hắn không phát giác chính vì như vậy lại lộ ra hắn cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai.
Ta lắc đầu, "A Qua không
ngốc, ngược lại rất thông minh. Cái thông minh của nàng là sự chuyên
chú, toàn tâm toàn ý. Rất nhiều người không làm được".
Đúng vậy, chuyên tâm, đối nhân xử thế, chỉ cần toàn tâm toàn ý đi tìm tòi nghiên cứu, ta không tin không có kết quả.
Ta không xem mấy công văn loạn thất bát tao của Kiến Chương Doanh nữa. Chỉ lẳng lặng tự hỏi hồi lâu. Sau đó hạ vài mệnh lệnh xuống, thế này mới
thấy tâm an một chút.
Nhìn lại sắc trời, trăng lên cao, đã qua canh ba. Đêm đã khuya.
"Trẫm đói bụng", ta sờ sờ bụng. Quay đầu nói với Như Ý, "Chúng ta đi qua chỗ Sở Hiền phi tìm trứng gà ăn".
"Sở Hiền phi hôm nay ở lại Minh Loan điện", Như Ý nhỏ giọng nhắc nhở ta.
"Không có việc gì. Trẫm đi ăn trứng gà, không đi tìm Sở Hiền phi".
Như Ý dường như không hiểu được ý tứ của ta, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật cầm đèn lồng đi trước dẫn đường. "Đã qua nửa đêm, Hoàng Thượng để ý sương xuống". Hắn ở phía trước nhắc nhở ta.
Thời tiết thật sự
rất lạnh, ta đã khoác một tấm áo choàng dày cộm mà vẫn có thể cảm nhận
được gió đêm thổi lạnh thấu xương. Tuyết chắc cũng sắp rơi rồi.
A Nam không ở Trường Tín cung, vẫn dặn dò tiểu thái giám để cửa cung mở cho
ta vào. Nàng biết nửa đêm chắc chắn ta sẽ đói, tính tình của ta lại
không muốn kinh động mọi người trong cung nên đã cuẩn bị sẵn đồ ăn khuya cho ta. Còn đặc biệt phái A Qua sang nói cho ta biết.
Ta đi ngay vào phòng ngủ của A Nam, quả nhiên nhìn thấy trên án thư của nàng có
một cái đại đồng đỉnh. Ta để cho Như Ý nhìn xem có đồ ăn gì ngon. Ta cởi áo choàng, xoa xoa tay, ngồi xuống bên cạnh chậu than sưởi ấm.
Như Ý đem đồng đỉnh đến cho ta xem. Ở trong đó, A Nam chỉ để mấy quả trứng
gà đã luộc chín, vài món điểm tâm sáng, hai khối đậu phụ. Đều là thức ăn thanh đạm, rất hợp khẩu vị của ta. Rất tốt, nàng còn để cho ta một bình rượu hoa quế. Đây là thứ ta cần nhất lúc này.
Chỉ tiếc A Nam
không ở đây, nàng lại thật sự nghe lệnh, tối nay ở chỗ Lý Uyển Ninh,
đồng tình với nàng ta. Ta biết chuyện của Lý Uyển Ninh sẽ không thể qua
mắt được những người trong cung này. Đến sáng mai, trong cung lại gợn
lên chút sóng gió. Nhưng việc đã đến nước này, ta muốn tránh cũng không
thể tránh, chỉ có thể cố gắng hết sức, đem ảnh hưởng của việc này, áp
chế đến mức nhỏ nhất. Ta ăn như lang thôn hổ yết, trong lòng còn đang
suy nghĩ nên làm như thế nào để cho Phùng Ký từ nay về sau không thể mưu lợi bất chính. Mà A Nam, ngày mai sẽ mang đến cho ta tin tức gì từ chỗ
Lý Uyển Ninh?