Phùng Yên Nhi đi vào
nhìn thấy mọi thứ lộn xộn như thế liền lộ ra biểu tình giật mình rất
khoa trương. "Hoàng Thượng, ngài đây là...", nàng ta lập tức quỳ xuống
muốn thu dọn giúp ta.
"Phùng Thục phi bình thân", ta giả vờ như không biết ý đồ của nàng ta, "Như Ý, ban ghế cho Thục phi, dâng trà".
Trước tiên ta phải đem Phùng Yên Nhi cách xa ta một chút, miễn cho nàng ta lại lập tức bổ nhào vào trong lòng ta.
Sự thật chứng minh, ta ra lệnh vừa đúng lúc, quả nhiên Phùng Yên Nhi xấu hổ dừng bước lại nhìn ta.
Thật tốt khi ta đã kịp duy trì khoảng cách cùng nàng ta.
"Sắc mặt Hoàng Thượng thật khó coi, người không thoải mái sao?", trên mặt
Phùng Yên Nhi toát ra thần thái quan tâm. Lúc này, trời đã tối, ta đã
không thấy rõ mặt của nàng ta, nhưng nàng ta cư nhiên lại nhìn ra sắc
mặt của ta không tốt. Lời ngon tiếng ngọt của nàng ta ta đã nghe rất
nhiều, trước kia lúc nào cũng thấy cảm động.
"Như Ý, đốt đèn lên đi", ta lạnh nhạt nói.
Phùng Yên Nhi lập tức nhận lệnh.
Nàng ta ngồi xuống chỗ ta an bài, "Hoàng Thượng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên để bản thân vất vả quá", Phùng Yên Nhi luôn giữ một bộ dáng
săn sóc, một chút xấu hổ vừa rồi cũng không làm ảnh hưởng đến nàng ta,
"Chuyện trên triều để cho các vị đại thần lo liệu. Còn chuyện trong
cung, thân thể của thiếp cũng tốt hơn rồi, tự nhiên sẽ thay Hoàng Thượng phân ưu". Một nữ nhân biết thời biết thế, sẽ không để bụng chuyện ta
vắng vẻ nàng ta thời gian gần đây.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống chính mình phát sầu. Nàng ta
đương nhiên vội vã muốn đi ra "Phân ưu", bởi vì có lẽ nàng ta nghĩ, nếu
không có nàng ta, hậu cung này sẽ loạn lên. Nếu biết A Nam ung dung,
thong dong ứng phó, Tiễn Bảo Bảo an phận, Lý Uyển Ninh không chết, liệu
nàng ta có thất vọng hay không?
Phùng Yên Nhi không cần ta cổ vũ
cũng có thể tự mình diễn rất tốt. "Hôm nay, Hiền phi muội muội phái
người đến cung của thần thiếp, vội vội vàng vàng truyền gọi Hoa thái y", nàng ta dùng ánh mắt tìm tòi sắc mặt của ta, "Sau đó thiếp lại nghe nói Lý muội muội đột nhiên bị thương hàn". Phùng Yên Nhi nhướn mày, "Theo
quy củ trong cung, nếu có người bị bệnh thương hàn, phải đóng cửa cung.
Nghiêm cấm mọi người ra vào. Còn phải phun thuốc, hệ hồng bạch, đốt
hương Kim Hoa. Không biết Hiền phi muội muội là người phương Nam, có
biết quy củ này hay không?"
Ta nâng mí mắt liếc nhìn Phùng Yên
Nhi, nàng ta tưởng mình là ai? Việc này có liên quan gì đến nàng ta?. Ta lạnh mặt, đơn giản vạch trần một sự thật, "Cung nữ Lục Kiều của ngươi
hôm nay đã đến Minh Loan điện".
Phùng Yên Nhi sửng sốt, nhưng lại không xấu hổ mà nói, "Thiếp đang muốn nói với Hoàng Thượng việc này".
Trong đôi mắt đẹp của nàng ta toát ra tia sáng quyến rũ lòng người, có
chút lấy lòng, "Quả nhiên Hoàng Thượng đã nhìn rõ mọi việc". Nàng ta
thấy ta không có biểu hiện gì rõ ràng, liền bước qua đống lộn xộn dưới
đất, đến gần ta, "Kỳ thật, Lục Kiều nói với thiếp, khi nàng ta gặp Lý
gia muội muội, thì Lý gia muội muội vẫn còn rất tốt, bộ dạng một chút
cũng không giống sinh bệnh"
"Lục Kiều sao lại có cái vòng tay
kia?", ta không có thời gian cùng Phùng Yên Nhi vòng vo. Nghe nàng ta
nói chuyện như vậy làm cho ta cảm thấy rất bực mình. Mỗi câu giống như
giấu dao trong đó. Trước kia tại sao ta lại cảm thấy nàng ta nói chuyện
êm tai dễ nghe, như thế nào lại không chú ý tới điểm này?
"A!",
lời nói trực tiếp của ta vượt qua ngoài dự đoán của Phùng Yên Nhi, hơn
nữa loạn thất bát tao ở dưới đất làm vướng chân nên nàng ta chỉ đi vài
bước thì không thể không dừng lại, nhưng, ngay sau đó, nàng ta lại cười
nói, "Thiếp cũng đang muốn nói chuyện này với Hoàng Thượng đây".
Đúng vậy, sau khi bị ta vạch trần, thì chính là "Đang muốn nói chuyện này đây"
Cũng may, nàng ta không dám lại gần ta nữa, biết giọng điệu của ta không
tốt, "Không lâu trước đó trong dịp năm mới thiếp còn thấy Lý Tu nghi đeo trên cổ tay, nhưng hôm kia, lại thấy ở trong tay một tiểu thái giám
canh cửa ở Gia Dự môn. Thiếp nghĩ, sao lại có chuyện như thế được! Một
tiểu thái giám trông cửa, trong tay lại có châu báu của nương nương.
Thiếp không thể không bắt hắn lại, thẩm vấn một hồi. Nghe hắn nói Lý Tu
nghi thưởng cho hắn. Thiếp còn muốn hỏi cặn kẽ hơn nữa, nhưng, vừa vặn
đúng lúc Hoàng Thượng hồi cung, thiếp bận rộn chuẩn bị nghênh đón người, sau đó nô tì lại bị bệnh, nên đã quên mất việc này. Hôm nay, thân thể
thiếp đã tốt, mới nhớ đến tiểu thái giám kia định hỏi lại việc này cho
rõ ràng. Thiếp chỉ nhốt hắn trong lao hai ngày, không biết vì sao hắn
sinh bệnh sau đó đi đời nhà ma. Thiếp nghĩ việc này chắc cũng không điều tra ra được cái gì nữa, nên hôm nay bảo Lục Kiều đem vòng tay kia trả
lại cho Lý Tu nghi".
"Gia Dự môn không phải là cửa duy nhất thông giữa hậu cung với bên ngoài sao?", ta nhịn không được hỏi.
Phùng Yên Nhi lập tức tiếp lời, "Đúng vậy, cho nên khi nhìn thấy vòng tay kia thiếp mới thấy lạ. Vòng tay của Lý Tu nghi lại ở trong tay của thái
giám giữ cửa, việc này cũng không phải việc nhỏ, cho nên nô tì cũng vạn
bất đắc dĩ". Nàng ta rất cẩn thận nói, "Chỉ sợ hôm nay thiếp phái Lục
Kiều đưa vòng tay kia đến có chút không ổn? Không biết có làm kinh động
Lý Tu nghi hay không? Bằng không một người vẫn đang tốt, nói bệnh liền
bệnh sao?"
Ta nghĩ Phùng Yên Nhi đã sớm biết chuyện của Lý Uyển
Ninh, sớm biết phu thân nàng ta dâng lên cho ta cái gì. Nàng ta giả bộ
hồ đồ ở trước mặt ta rất tốt, ý đồ cũng thực rõ ràng.
Ta tựa vào
ghế, thưởng thức cây bút trên tay. "Trước khi Thục phi gả cho trẫm, có
từng nhận thức Lý Tu nghi? Trẫm nhớ hai người các ngươi cùng tuổi, trước kia ở khuê phòng hẳn có lui tới đi? Trong hội hoa xuân cũng từng cùng
nhau ngắm hoa mẫu đơn? Lễ vu lan cũng cùng nhau đi dạo?". Hiện tại, ta
tận lực làm cho khẩu khí của ta nghe qua như đang cùng Phùng Yên Nhi tán gẫu chuyện phiếm.
Nhiều năm qua, quý nữ ở Lạc Kinh, thường tổ
chức rất nhiều yến hội. Mượn cơ hội này, các trưởng bối cũng xem mặt để
chọn con dâu. Ta là người xuất thân trong hoàng gia, ngược lại cũng
không hiểu rõ cái vòng luẩn quẩn kia của các nàng.
"Kỳ thật...
trong nhà cũng không cho thiếp xuất môn nhiều". Phùng Yên Nhi nói năng
có chút quanh co, tiếp theo, nhãn tình nàng ta sáng lên, "Nhưng thiếp có nghe qua về Lý Tu nghi. Năm đó, bởi vì nàng rất xinh đẹp, nên đại ca
của thiếp còn hướng nàng cầu thân. Sau đó sự tình không thành...". Phùng Yên Nhi nhìn ta, trong ánh mắt dường như có cái gì đó lấp lánh, đó là
một loại hưng phấn, có lẽ còn có tham lam. Là loại ánh mắt sắp bắt được
con mồi trong tay.
Ta cố ý làm bộ không hiểu.
"Khi đó, hình như thiếp còn nghe thấy, Lý gia đang cùng Cửu hoàng tử nghị thân", cuối cùng Phùng Yên Nhi cũng nói ra.
Ba một tiếng, cây bút trong tay ta gãy làm đôi. Lại có chuyện như thế này!