Cung Khuyết

Chương 4: Yêu nữ

Hoa thái y lúc này

tóc đã hoa râm, lưng cũng hơi có chút còng xuống. Ta nhớ rõ, vài năm sau hắn một đầu tóc bạc trắng. Hắn cũng lão thần của phụ hoàng, chính là

đến sau này lại bị ta đuổi ra khỏi cung.

Ta biết thời điểm hắn đi thực không cam lòng, nhưng nếu hắn không đi, Phùng Yên Nhi sao có thể gạt ta uống chén câu hôn kia.

Hắn tiến vào, liền đi tới xem vết thương trên đầu ta. Ta để cho hắn nhìn,

nghe hắn nói liên miên một chút. Bất quá là khuyên ta không nên đá xúc

cúc nữa, tránh để đầu lại bị thương. Ta nghe hắn nói xong lại thấy hắn

dường như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, liền quay qua nói với Phùng Yên Nhi người vẫn luôn chờ ở một bên: "Thục phi, nàng cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ trước đi. Trẫm muốn đi ngủ một chút, đầu thật sự hỗn loạn, ngủ

một lát có lẽ sẽ tốt hơn".

Khi nói lời này, ta còn cố gắng hướng Phùng Yên Nhi nở một nụ cười.

Quả nhiên, nàng ngoan ngoãn lui xuống. Còn giống như có chút không tình

nguyện. Nhưng kỳ thật ta biết nàng sớm ước gì đi ra khỏi đây nhanh một

chút, không cần ở trước mắt ta chịu dày vò! "Vâng", nàng nói, nàng vẫn

diễn rất khá.

Trước khi đi, nàng còn không quên cho ta một cười rạng rỡ.

Ta rùng mình một cái. Cũng may Hoa thái y ở trong này, nàng không có làm ra cử chỉ thân thiết hơn.

Ta đưa tay cho Hoa thái y.

Hoa thái y bắt mạch cho ta, ta nhìn thấy của đôi lông mày của hắn càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch. Chắc là hắn không dám nói

ra.

Ta cho mọi người lui hết, tẩm cung chỉ còn lại 2 người là ta cùng Hoa thái y, "Là câu hôn sao?" Ta hỏi.

Hoa thái y lập tức quỳ xuống.

Ta cười rộ lên, cười không ngừng khiến nước mắt chảy xuống.

"Hoàng, Hoàng Thượng!" Hoa thái y ước chừng chưa từng thấy qua tình hình như

vậy, khẩn trương không biết nên làm thế nào mới tốt, "Hoàng Thượng bảo

trọng!" Hắn cầu xin nói với ta.

"Trẫm biết!" Ta cắn răng, vuốt

vuốt đầu của mình, "Ta sẽ cẩn thận chiếu cố chính mình." Ta đương nhiên

phải bảo trọng, ta đã từng chứng kiến, nữ nhân ta yêu thương nhất cùng

các tần phi khác, bọn họ cười trước thi thể của ta, còn rét lạnh hơn cả

gió bắc. Đều đã thật sâu khắc vào tâm của ta, ta sẽ từng chút từng chút

trả lại tất cả cho bọn họ, làm cho bọn họ chết không có chỗ chôn thây.

Hoa thái y không rõ ta nghĩ gì, cứ như vậy mà quỳ ở đó.

Ta không muốn giải thích rõ ràng cho Hoa thái y. Tuy rằng hắn thập phần

lấy làm kì lạ vì sao ta trúng câu hôn mà vẫn còn hoàn hảo đứng ở chỗ

này.

Ta có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều việc từ từ sẽ đến,

ta sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Nhưng việc đầu tiên ta

muốn làm chính là đi xem A Nam một chút.

Ta nhớ rõ nàng ở lãnh

cung, cũng nhớ rõ một năm này ta vì rất nhiều sự việc mà giận chó đánh

mèo lên nàng, nhưng ta thật sự không nhớ rõ nàng cùng ta rốt cuộc xung

đột đến tình trạng nào.

Ta cố gắng hồi tưởng lại từng chút một về A Nam, nhưng rất nhiều sự tình lại trở nên thập phần mơ hồ. Cho tới bây giờ ta đều không hiểu hết nàng. Mới vừa rồi khi nhìn thấy nàng ngồi xổm ở đó, ta có cảm giác rất xa lạ. Hơn mười năm qua, ta chưa từng nghiêm

túc quan tâm tới A Nam, cho tới bây giờ cũng không biết nàng đang đăm

chiêu suy nghĩ điều gì. Nếu là ta trước kia, nàng có làm cái gì cũng

không liên quan đến ta. Nếu ta cao hứng, nhiều nhất cũng chính là hờ

hững. Nếu ta mất hứng, khi thấy nàng xuất hiện trong tầm mắt của ta, ta

liền giận chó đánh mèo, trút tất cả bực bội lên người nàng.

Nàng

dường như luôn luôn có chút bí mật, cất giấu thật sâu, không cho một

người nào biết. Cũng không làm cho người ta nghi ngờ nàng. Loáng thoáng, trong cung có tin đồn A Nam là yêu nữ. Ta chỉ biết là nàng luôn làm cho ta khó chịu mà ta cũng không thể nói rõ nguyên nhân là tại sao.

Nhưng hiện tại không giống với trước kia, ta thực sự muốn hiểu rõ nàng.

Ta phân phó đám cung nhân không ai được đi theo ta, ta muốn đi một mình.

Lúc này vừa qua khỏi giữa trưa, nhiệt độ vẫn còn rất cao. Ta mặc áo đơn, đi được vài bước liền chịu không được liền dừng lại. Trí nhớ của ta vô

cùng hỗn loạn, hàng năm ta cũng không gặp được A Nam vài lần, nhưng đối

với đường tới Vĩnh Hạng cung lại thập phần quen thuộc.

Lúc này

đây, ta không biết bao lâu rồi không tới Vĩnh Hạng cung, nhìn nó cũ nát

nhưng thật ra không ngoài dự liệu của ta, đương nhiên, nếu nó không phải cũ nát như thế, ta cũng sẽ không đưa A Nam đến chỗ này.

Lòng ta

có chút chua xót, A Nam bởi vì ta mà chịu khổ rất nhiều. Ta hy vọng hiện tại còn kịp, hy vọng chuyện đáng sợ nhất vẫn còn chưa phát sinh.

Đi

qua Vĩnh Hạng chính là Trường Tín cung nơi A Nam đang ở. Đây là cung

điện tiền triều lưu lại, nhiều năm không tu sửa, sớm đã không còn rường

cột chạm trổ. Lộ ra ở bên ngoài là một bức tường màu xám nghiêng ngả,

phòng ở giống như tùy thời đều có thể sụp đổ. Nhưng ta biết, nó cùng A

Nam giống nhau, kiên cố đứng thẳng mười mấy năm, tuy rằng thoạt nhìn

bệnh tật nhưng so với hôn quân là ta đây tuổi thọ còn dài hơn.

Cửa viện được mở ra, ta liền đi vào. Đầu tiên đập vào mắt ta là bóng dáng

gầy yếu kia. Nàng đưa lưng về phía ta, ở chân tường vội vàng làm cái gì

đó. Nàng so với tưởng tượng của ta còn gầy hơn, chiếc áo mỏng dính, có

thể thấy xương vai và cột sống nổi lên.

Đầu óc của ta lập tức rối loạn, thân thể nàng như vậy, làm thế nào có thể kéo được cái xe đẩy tay kia chứ? Ta quên mục đích ban đầu đên tìm A Nam, chỉ biết ngẩn người

nhìn bóng dáng trước mặt.

Trong nháy mắt, ánh mắt của ta lại có chút mơ hồ.

Nhưng nhìn bóng dáng của nàng cũng toát lên một phong thái hoạt bát phong độ. Nhìn bóng lưng nho nhỏ quật cường, có phòng bị, cũng có kiên định của

nàng làm tâm của ta động.

Ta cố ý ở dưới chân làm ra một chút tiếng động.

Nàng tỉnh táo quay đầu lại.

Ta hít một ngụm khí lạnh. Vẫn là chậm!

Trên cái trán của nàng có một vết sẹo rất mới, đã lên da non, lúc này lộ ra một khối hồng nhạt, thoạt nhìn thập phần ghê người.

Ta mấp máy môi, lại không phát ra được một tiếng nào.

Ta sai lầm rồi, vẫn là ta đã chậm một bước. Nàng nhất định sẽ không tha thứ cho ta.

Nàng kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) đôi mắt mở to nhìn ta.

Khi nhìn đến đôi mắt này, một cỗ nhiệt khí theo đáy mắt của ta vọt lên, ta

cảm thấy mũi mình vừa chua xót vừa trướng đau. Trong nháy mắt, ánh mắt

ta có chút cảm giác mơ hồ. Ánh mắt này, từng vì ta mà chảy một giọt nước mắt.

Ta ngay lập tức đã cảm thấy rất thích ánh mắt này. Ánh mắt của A Nam!

Nàng giống như đột nhiên có phản ứng, ở trước mặt ta thẳng tắp đứng đậy.

Trên mặt của nàng một trận co rút, nhưng rất nhanh trấn định lại, ánh

mắt cụp xuống, chậm rãi quỳ xuống: "Sở dung Sở Tư Nam tham kiến Hoàng

Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế", thanh âm của nàng

bình thản nhưng lại giống như không quá tình nguyện.

Điều này làm cho ta nhớ lại, nàng nguyên bản là vị công chúa duy nhất của Nam triều.

Ta đi từng bước về phía trước, kéo nàng đứng lên, ta mới chạm vào tay của

nàng, thân thể của nàng lập tức căng cứng. Không cần ta kéo, chính nàng

đứng lên, nhưng ánh mắt vẫn buông xuống, không chịu ngẩng lên nhìn ta.

Chẳng lẽ nàng phải đợi đến lúc ta chết, khi đối mặt với cái đầu của ta, mới bằng lòng liếc mắt nhìn ta một cái sao?

Ta bình tĩnh cúi đầu xuống, nhìn vật nhỏ trước mắt này. Ta trước kia chưa

từng cẩn thận ngắm nhìn dung nhan của nàng, lúc này nhìn kỹ, ta mới phát giác ngũ quan của nàng tinh xảo, thập phần tinh tế xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn vương chút nét trẻ con. Chính là vết sẹo

trên trán của nàng đã hoàn toàn phá hủy đi gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo

tốt đẹp này. Tâm của ta tan nát.

Nàng bao nhiêu tuổi? Ta nhẩm

tính trong lòng, nàng gả cho ta khi mười bốn tuổi, một năm sau ta đăng

cơ, lại qua hai năm, đến bây giờ nàng hẳn là mười bảy.

Nhìn dáng

người khô quắt kia, thấy thế nào cũng không giống một thiếu nữ mười bảy

tuổi. Nàng rất gầy, đây ước chừng cũng là lỗi của ta.

Ta nhấc tay lên rồi hạ xuống vài lần, rốt cục đầu ngón tay của ta cũng chạm vào cái trán của nàng. Hàm răng của nàng cắn cắn môi dưới, ánh mắt càng buông

xuống. Đối với ta tràn ngập đề phòng. Nhưng nàng càng như vậy càng biểu

lộ sự không khuất phục đối với ta. Này vật nhỏ quật cường!

Hiện

tại ta muốn đối với nàng thật tốt, lại còn chưa nghĩ ra mình có thể làm

cái gì. Có lẽ là bởi vì ta đã trải qua sự phản bội, mới cảm thấy nàng

thật đáng quý. Chỉ tiếc, có lẽ ta sẽ không bao giờ đi yêu thượng bất

luận kẻ nào nữa. Ta đã không còn khí lực để yêu nữa. Bất quá ta đã nghĩ

rồi, tuy rằng ta không thể thương nàng, nhưng ta sẽ cho nàng tất cả

những thứ tốt nhất, cho nàng tiêu dao tự tại mà sống.

Ta nhớ rất

rõ ràng mình đã làm nàng bị thương như thế nào. Ở phía Nam ta bắt được

một đám phản tặc, lại nghe Phùng gia xui khiến, ta hạ lệnh giết nhóm

người đó. Nàng đột nhiên xông vào ngự thư phòng của ta. Chúng ta đã thật lâu không gặp mặt. Khó có lúc nàng chủ động tới tìm ta, lại là vì phản

bác quyết định của ta. Nàng cùng ta tranh cãi, nghe thanh âm mang chút

âm hưởng phía Nam của nàng làm ta nhớ đến đám người phản tặc kia. Ta

nhất thời cảm thấy rất tức giận, đã cầm cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn ném về phía nàng...

Lúc này, tay ta run rẩy lợi hại, không,

không chỉ có tay, toàn bộ thân thể của ta đều phát run, trong đó mãnh

liệt nhất là tâm của ta. Nghĩ lại lúc ấy lí trí của ta bị sự giận dữ che mờ, như thế nào có thể hạ thủ với nàng. Nàng hiện tại nhất định rất oán hận ta.

"A Nam!", cuối cùng ta cũng kêu nàng, vừa kêu xong nhất thời có chút khiếp đảm.

Quả nhiên, nàng càng thêm đề phòng ta, nheo lông mi liếc mắt nhìn ta một

cái, lại lập tức đem ánh mắt giấu sau gương mặt nhỏ nhắn thanh tú "Hoàng Thượng làm sao mà biết khuê danh của ta?" Này vật nhỏ quật cường, đúng

là phòng bị ta đến mức này! Ta biết khuê danh của nàng thì làm sao?

Cuối cùng, tay của ta phủ trên gương mặt của nàng, "Còn đau không?" Ta hỏi.

Nàng càng chấn kinh, "Hoàng, Hoàng Thượng!" Nàng nói không nên lời, nhưng

cũng may không có né tránh bàn tay của ta. Nàng tốt xấu vẫn nhớ rõ ta là hoàng đế.

Đầu ngón tay của thử thăm dò, lại chung quy không dám

xúc động. Đầu ngón tay của ta cuối cùng trượt xuống, dừng ở trên môi của nàng, "Không được cắn môi, coi chừng cắn nát". Nhìn nàng cắn môi của

mình, xem ra là ta làm cho nàng khẩn trương. Bất quá, ta cũng không thể

khống chế được thanh âm của chính mình. Nghe qua giống như là đang răn

dạy nàng.

Mặt của nàng không có tí huyết sắc nào, môi của nàng

cũng trở nên tái nhợt. Lúc này nhất thời bị ta dọa, nhanh chóng buông

lỏng hàm răng đang cắn môi ra, lập tức trên đôi môi tái nhợt đó hiện lên màu đỏ máu, thập phần chói mắt.

Ta giật mình, đau lòng không thôi.

"Không cần đứng ở đây phơi nắng, ánh mặt trời chói chang như vậy, sẽ làm lưu

lại sẹo ở trên trán", ta tận lực thả lỏng giọng điệu. Tuy rằng lời này

nghe qua như là chồn đến chúc tết gà.

Quả nhiên, gân xanh nổi lên trên chiếc cổ tinh tế kia, càng phát ra biểu tình cùng ta giằng co,

tuyệt không có ý tứ trở lại trong phòng.

Nếu là trước kia, nàng

cầm chắc cái chết, cho dù ta không chính mình động thủ, cũng hạ lệnh cho bọn thái giám lôi nàng ra ngoài đánh mấy bản tử. Nhưng hiện tại...

Tay ta nhanh nhẹn nắm lấy thắt lưng của nàng, ôm lấy nàng.

Nàng cúi đầu phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Sau đó thì không có bất kì thanh

âm nào nữa. Thân thể của nàng rất nhẹ, giống như một mảnh lá cây. Thân

thể của nàng căn bản không có một chút thịt, lòng ta sinh ra một cỗ đau

đớn. Thân thể như vậy, làm sao mà nàng có thể sống sót qua hơn mười năm

này nhất là vào mùa đông khắc nghiệt?

Ta mạnh mẽ ôm nàng vào phòng, nàng cũng không giãy dụa, tựa hồ là bị hành động của ta làm cho sợ hãi.

Nguyên lai trong trí nhớ nàng lúc nào cũng cùng ta chống đối, cũng có thời điểm sợ hãi.