Ta mở mắt ra, chung quanh khô nóng làm trên người ta ra một tầng mồ hôi dinh dính.
"Hoàng Thượng, người tỉnh!" Một oanh thanh mang theo kinh hỉ, dễ nghe đánh của tai ta. Ta chuyển động thân thể, nhìn đến một gương mặt hoa lê đái vũ
đang gắt gao nằm bên cạnh ta. Trang dung tinh xảo, mùi thơm ngát bay vào mũi, còn có ánh mắt biểu lộ kinh hỉ, hết thảy đều quen thuộc như vậy.
Phùng Yên Nhi thường ở trước mặt ta rơi lệ, bởi vì nàng biết, nàng vừa khóc, ta liền sẽ đau lòng.
Nếu ngày xưa, ta thấy nàng như vậy, sẽ kêu một tiếng Yên nhi, sau đó lập tức đem nàng kéo vào trong lòng, dỗ dành nàng.
Nhưng hiện tại... trong bụng của ta một trận quặn đau, như là ở nhắc nhở ta cái gì.
Có lẽ là thấy được sự trầm mặc của ta "Hoàng Thượng, vừa rồi xúc cúc..."
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán của ta "Đau không, choáng váng
sao?". Ta nhích đầu qua một chút, tránh thoát tay nàng.
Trên mặt của nàng lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Ánh mắt của ta di chuyển sang nơi khác, thấy được đỉnh đầu nồng đậm hơi ấm. Bầu trời màu lam, có mấy đám mây trắng từ từ bay qua. Ta vừa rồi liền
chú ý, trên tai của Phùng Yên Nhi đeo dạ minh châu mà ta vất vả tìm
kiếm. Ban ngày đeo, đến buổi tối sẽ phát ra ánh sáng. Nàng mang dạ minh
châu này không lâu sau liền cảm thấy hết mới mẻ liền để nó sang một bên
không động tới nữa. Dù sao ta cũng sẽ tìm được cái khác hiếm lạ hơn đưa
đến để chiếm được một nụ cười của nàng. Nhưng đây là chuyện đã diễn ra
rất lâu trước kia rồi.
Là ta đang nằm mơ sao?
Ta giãy dụa, động đậy thân thể liền thuận thế ngồi dậy. Nguyên lai, lúc này ta đang
nằm trên một cái tháp bằng trúc, xung quanh có rất nhiều người. Trên
người mỗi người đều mang theo vẻ mặt lo lắng.
Ta nhớ ra rồi, một
màn như thế này hết sức quen thuộc, đây là mùa hè năm thứ hai sau khi ta đăng cơ, ở ngự hoa viên chơi xúc cúc, bất ngờ một cái xúc cúc bay vào
đầu ta. Hết thảy đều là giống nhau như đúc, nó lại xảy ra một lần nữa.
Ta có chút mê mang, bởi vì cảnh vật như trước, nhưng tâm tình của ta cũng đã không giống trước.
"Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ? Thật sự là dọa chết thiếp", thanh âm uyển chuyển lại một lần nữa vang lên bên tai ta, ta liếc mắt một cái,
quả nhiên là Phùng Yên Nhi, đôi mắt tha thiết chăm chú nhìn vào ta."Đầu
của người...", trong mắt của nàng ta toát ra vẻ thân thiết.
Ta sờ đầu mình một chút, đau đến mức thân thể run lên, hút một ngụm lãnh khí. Trên đầu sưng lên một khối không lớn không nhỏ.
Cảm giác đau đớn lại chân thật đến thế, đây không phải đang nằm mơ.
"Xin Hoàng Thượng thứ tội", một người đang quỳ ở bên ngự tháp.
Đây nhất định là Trương Thiếu Ngũ, ta đương nhiên nhận thức, hắn cũng là
Phùng gia đệ tử, là đường đệ bà con xa của Phùng Yên Nhi. Ta nhớ rõ ta
đã ban cho hắn một chức quan nho nhỏ. Phùng gia người nhậm chức quan rất nhiều, ta đều không nhớ rõ hắn cuối cùng làm đến cấp bậc gì.
Hiện tại, ta tất cả đều nghĩ tới, đây là mùa hè Cảnh Định năm thứ hai, ta
vừa phong cho phụ thân Phùng Yên Nhi làm Bình Nam đại tướng quân, quan
nhất phẩm. Một ngày này, ta vừa qua khỏi sinh thần hai mươi tư tuổi
không bao lâu. Phùng gia phái một vài đệ tử trẻ tuổi vào cung đến chơi
xúc cúc với ta. Ta bị thiếu niên trước mắt này đá xúc cúc trúng đầu,
từng hôn mê ngắn ngủi một lát.
"Hoàng Thượng", khăn tay mang theo mùi thơm của hoa ôn nhu phất qua mặt của ta, thay ta lau mồ hôi. Mùi
huân hương đặc hữu kia của Phùng Yên Nhi, làm cho ta có điểm mê say.
"Không có việc gì là tốt rồi, phải biết rằng, tâm của thiếp đều vì người mà thấp thỏm", nàng lại rất nhanh trưng ra một khuôn mặt tươi cười cho
ta xem.
Dung nhan vẫn như trước, bộ dạng xinh đẹp ôn nhu, đột
nhiên nhìn đến, tâm của ta cũng đau một chút. Ngay sau đó, sau lưng ta
một trận lạnh run kéo đến toàn thân. Khi nàng đưa câu hôn đến cho ta
cũng là bộ dáng tươi cười ôn nhu như vậy.
Thời gian tựa hồ quay
trở lại, ta hết thảy nhớ lại trước kia. Ta không thể tin được đây là
thật sự, nhưng chính nó đã xảy ra. Chính là ta, ta của hiện tại, tâm
tình của ta rốt cuộc không còn bình yên như trước nữa. Trong bụng của ta vẫn còn ẩn ẩn đau, chỗ cổ của ta còn cảm giác được kim châm. Ta cẩn
thận suy nghĩ, mùa hè Cảnh Định năm thứ hai, phụ thân của Phùng Yên Nhi
đã là đại tướng quân, một tay che trời nắm toàn bộ binh quyền của Đại
Triệu. Bây giờ đại ca của nàng vẫn là Hộ bộ thị lang, đến chức Hộ bộ
thượng thư còn rất xa. Nhị ca của nàng, mùa xuân năm tiếp theo mới có
thể thông qua khoa cử trở thành tân khoa Trạng Nguyên, cách thời gian
trở thành Binh Bộ thượng thư còn nhiều năm.
Ta nghĩ hết thảy còn cứu vãn được. Trái tim của ta bắt đầu nhảy lên rất nhanh. Nguyên Quân Diệu ta cúi đầu cảm tạ trời đất.
Trên mặt Phùng Yên Nhi còn dính nước mắt, nhưng lại không lau đi, tỏ vẻ nàng đã khóc. Nhưng hiện tại ta đã không còn cảm động. Dù sao, cảnh tượng
đầu ta treo trên tường thành vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của ta.
Nếu là trước kia, khi thấy nàng như vậy, ta đã đau lòng, sớm đem nàng ôm
vào trong lòng an ủi, giống như chính ta bị thương vậy. Nhưng hiện
tại... trong bụng ta một trận quặn đau, tưởng như đem cơm canh đêm trước tất cả đều nhổ ra.
Nàng không có vì người nhà của nàng mà hướng
ta cầu tình, đó không phải là sự thanh cao của nàng. Ta hiện tại thấy
rõ, đó là bởi vì nàng biết ta khẳng định sẽ không trách phạt người nhà
của nàng. Nàng đã sớm hiểu rõ, biết tình yêu của ta đối với nàng sâu đậm như thế nào.
Tâm của ta đau đớn, đối mặt với khuôn mặt kiều mỵ
làm người thương tiếc này, không bao giờ có thể khôi phục tình cảm như
xưa nữa.
Nàng nhu nhược ngồi lên tháp, dựa đầu vào bả vai của ta
"Hoàng Thượng, có muốn thiếp xoa cho người không? Thiếp sẽ thật nhẹ
nhàng mà, như thế ngài sẽ không đau nữa".
Má đào của nàng cọ vào cằm của ta, trong mắt tất cả đều là nhu thuận lấy lòng.
Ta một trận buồn nôn, cứng ngắc đẩy nàng ra.
Sắc mặt của nàng đại biến, "Hoàng Thượng!"
"Trẫm, đầu của trẫm còn choáng váng", ta nói, nhớ tới binh quyền còn trên tay
phụ thân của nàng, còn có Phùng gia đã muốn công cao chấn chủ. Ta lấy
đai cuộc làm trọng nói "Yên nhi, ta hồi cung nghỉ ngơi một chút".
Nàng lập tức xoay người đi đến, đuổi thái giám bên người ta đi, lại tự mình dìu ta đứng dậy "Hoàng Thượng, người chậm một chút".
Đến lúc này, không thể không thừa nhận, nàng luôn luôn như thế - làm việc
chu đáo, cẩn thận. Chính điểm ấy ta mới bị nàng mê hoặc, đem nàng trở
thành tri kỷ.
Hiện tại ta biết, mắt của ta bị mù.
Ta bước
lên kiệu, ánh mắt đảo nhanh qua người Phùng gia đệ tử. Ta vốn hỏi qua
danh tính cảu bọn họ, chuẩn bị sẵn ngày sau đề bạt bọn họ. Nhưng, hiện
tại ta không làm như vậy.
Phùng Yên Nhi đương nhiên cũng đuổi
theo ta, vì ta buông sa liêm xuống, sau đó dựa vào trên người ta. Lần
này, ta cố nén, không đẩy nàng ra.
Lúc này, thái giám cung nữ hầu hạ
ta đều do Phùng Yên Nhi chỉ thị, bọn họ xếp thành đội ngũ thật dài, đi ở hai bên kiệu. Nhìn những người này, ta liếc mắt một cái thấy được một
thiếu niên đang cầm đồ đựng đá.
"Hoàng Thượng, người muốn ăn Mai
Tử sao?" (hk bix nó là cái gì nên để giống cv hjhj) Phùng Yên Nhi sát
ngôn quan sắc (nhìn mặt đoán tâm) rất tốt, nàng lập tức chú ý tới ánh
mắt của ta, "Bằng không thiếp thay ngài đánh một khối băng để làm lạnh
khăn mặt?"
Hai loại ta đều không cần. Lúc này, bởi vì có nàng bên người. Ta cảm thấy cả người lông tóc dựng đứng, ruột gan khó chịu. Ta
thuận miệng nói muốn Mai Tử, hơn nữa nhìn thiếu niên đang cầm đồ đựng đá kia hỏi "Trẫm nhớ rõ ngươi kêu Như Ý?"
Đứa nhỏ kia bị ta dọa nhảy dựng, đang cầm đồ đựng đá, cuống quít quỳ xuống.
Phùng Yên Nhi tự mình tiến lên, yểu điệu dùng đá ướp lạnh Mai Tử, dùng thìa vàng, hai tay đưa đến trước mặt của ta.
Ta nhìn móng tay màu đỏ chót của nàng, còn có bàn tay ngọc ngà cùng màu
vàng của cái thìa (đoạn này ta chém đọc cv hk hiểu j). Cả người lại là
một trận run rẩy, giống như lại một lần nữa cảm nhận được sự đau đớn ở
trong bụng ta do câu hôn gây ra.
"Quên đi!", ta tùy tay lướt qua
nó, một tay đưa cho Như Ý, "Đột nhiên lại không có khẩu vị, thưởng cho
ngươi". Ta xem hắn đang cầm đồ đồng đựng đá, cả người quần áo đều ướt
đẫm. "Ngươi ở trong này ăn hết đi, ăn xong lại đuổi theo ta", ta nói.
"Nô tài tạ ơn", hắn đang cầm đồ đựng đá, không có cách nào khác dập đầu, lại là một trận luống cuống tay chân.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?", ta hỏi, nhìn mặt hắn còn vương nét trẻ con, lúc này hẳn là còn rất nhỏ đi.
"13 ạ !", hắn rốt cục tiếp nhận thìa vàng, giữ ở trong tay, cũng không dám ăn.
Quả nhiên, lúc này hắn mới 13 tuổi, cách thời gian cùng ta chịu chết còn rất lâu.
Ta cũng không nói thêm cái gì, ý bảo tiếp tục đi về phía trước. Ta đã
quyết định, Như Ý này, về sau chính là nội vụ tổng quản. Trong cung thái giám không ai có thể cao hơn hắn.
Còn có người kia, trong lòng
ta nghĩ tới, A Nam! Cho dù ta không thích nàng, cũng muốn đối xử với
nàng thật tốt. Nàng là người duy nhất mai táng hài cốt của ta, mà ta đã
từng đối xử với nàng như thế, đó là ta nợ nàng.
Đương nhiên, ta
sẽ không bao giờ yêu bất luận kẻ nào nữa, thật lòng ta không chịu nổi
nữa. Bất quá, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, đó là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng.
Ánh mắt của ta nhìn về hướng Vĩnh Hạng cung. Đây chính là bản năng, bởi vì lãnh cung nơi A Nam ở ngay tại bên Vĩnh Hạng cung.
Kết quả, ta có chút không tin vào ánh mắt của mình. Cách tầng sa mỏng, ta
thật sự nhìn thấy cái bóng dáng nhỏ gầy kia, nàng lúc này đang ngồi xổm
xuống cạnh cửa cung, hết sức chuyên chú vội vàng làm cái gì đó. Xiêm váy màu lam, nhan sắc đã không còn rạng rỡ xinh đẹp như trước. Thân thể
nàng đơn bạc làm cho người ta đau lòng, giống như chỉ cần một cơn gió
cũng có thể thổi nàng bay đi.
"Hình như là Sở Tu Nghi", Phùng Yên Nhi rất nhanh có thể bắt giữ tâm tư của ta. Lông mày tinh tế của nàng
nhướn lên một chút khinh thường, "Nàng như thế nào lại đi ra đây?"
Tim của ta nhói một cái đau xót, A Nam vì sao không thể đi ra?
"Ta gọi người đi nói cho nàng biết, về sau không thể rời đi tẩm cung của
nàng, miễn làm cho Hoàng Thượng nhìn thấy phiền lòng", Phùng Yên Nhi săn sóc hướng ta ôn nhu cười.
"Quên đi", ta lập tức nói, "Đừng để ý
đến nàng". Ta phải cẩn thận một chút, miễn cho Phùng Yên Nhi sinh nghi,
bây giờ còn không phải thời điểm trở mặt, cho dù là hoàng đế, ta cũng
phải học được ẩn nhẫn. Ai bảo ta chính mình hồ đồ, đem binh quyền cho
người ngoài!
Còn có vây cánh của Phùng gia, rốt cuộc ở địa phương nào, ta hoàn toàn không biết gì cả. Ta còn không biết có thể bảo toàn
chính mình hay không, nên trăm ngàn lần không thể đưa phiền toái tới cho A Nam.
Ta lại nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ gầy kia, cách quá
xa, A Nam căn bản không chú ý tới tới đoàn người của chúng ta. Ở trong
mắt của ta, bóng dáng của nàng khi ở trong cung, cùng hình ảnh nàng lôi
kéo xe đẩy tay trong kiếp trước thật giống nhau. Nàng thực gầy. Tâm của
ta đau đớn.
"Muốn truyền thái y sao?", Phùng Yên Nhi đột nhiên
hỏi ta, xem ánh mắt có chút hoài nghi. Tuy rằng trong nháy mắt, nhưng
vẫn bị ta bắt giữ được, nàng xem ta kinh hoảng. Nàng sợ hãi, không phải
lo lắng vì ta ốm đau, là vì chính nàng mà sợ hãi.
Nàng quả nhiên cho tới bây giờ đều không có yêu ta.
"Tuyên thái y đi", ta nói.