Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 18: Nói thì có ích lợi gì, cứ làm là được

Editor: Trần Thu Lệ

“Không được nói cho anh tôi biết! Nếu không tôi sẽ không đi theo chú.”

Cô gái nói với anh câu này trước rồi mới theo anh lên xe, sau đó cuộn mình trên ghế trước ngủ thật say.

Quý Thiếu Kiệt tự mình lái xe, ánh sáng ven đường lúc sáng lúc tối, chiếu lên vẻ mặt của anh cũng mờ mịt không rõ.

Băng qua hơn nửa thành phố, leo nửa ngọn núi, tiến vào một cánh cổng tự động có hoa văn chạm trổ, chiếc xe kiêu ngạo tiến thẳng một mạch đứng ngang trước cửa lớn của biệt thự.

Quý Thiếu Kiệt dập thuốc, quay mặt nhìn cô gái đang ngủ say, hồn nhiên không biết mình đang ở chỗ nào.

Đầu mũi hồng hồng, đôi mắt sưng lên như hai quả đào, cuộn tròn nho nhỏ nằm ở đó.

Chỉ là một cô bé khóc đến mệt.

Có bảo vệ chạy tới mở cửa xe cho anh, anh phất phất tay, ý bảo anh ta tránh ra.

Anh hạ cửa kính xuống, cứ như vậy ở trên xe trước cửa hút hết nửa điếu thuốc, nghe thấy cô gái đang ở trong mộng ho khan vài tiếng, mới ném tàn thuốc ra ngoài thành một đường cong đỏ rực trong trời đêm, xuống xe, đi qua bên kia ôm trọn cô gái vào trong ngực đi lên bậc thang.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tay cô ôm lấy cổ anh, trọng lượng mềm yếu này, non mềm giống như đang nảy mầm trong mùa xuân mới, làm trái tim anh hơi đau nhói không sao nói rõ được.

Đi vào phòng khách, dường như đột nhiên bị ánh sáng sáng trưng quấy nhiễu, cô gái trong lòng giơ bàn tay nhỏ che mi mắt lại, khuôn mặt đang ngủ đỏ bừng dường như lơ đãng cọ xát lồng ngực anh.

Bất luận là có người phụ nữ bước vào tòa nhà này, hay bước vào đây bằng cách này, trước này đều chưa từng có. Trong mắt mọi người giúp việc đều kinh ngạc đến cực điểm, Quý Thiếu Kiệt trực tiếp ôm cô gái lên phòng ngủ của anh trên lầu hai.

Bật đèn, anh ngồi vào trong ghế sô pha, tháo gỡ ba viên nút trên cùng của áo trong, hai cánh tay kéo dài vắt trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, trên mặt thần sắc khó lường.

Nửa khuôn mặt cô gái vùi trong gối, giống như đang ngủ rất say.

“Thức dậy được chưa? Cô giả bộ không mệt nhưng tôi ôm cô lại rất mệt mỏi đấy!”Giữa một mảnh im lặng, đột nhiên anh mở miệng.

Thật lâu sau, cô gái này mới có động tĩnh, vài tiếng hư hư thực thực, là âm thanh cô lỗ do bụng phát ra.

Quý Thiếu Kiệt không chút khách khí cười khẽ.

Rốt cuộc cô gái nào đó cũng không giả vờ được nữa, cong cong mông, ngồi dậy dụi mắt, “Chú, ở đây chú có đồ ăn không? Tôi đói bụng.”

“Muốn ăn cái gì?” Giọng điệu của anh dịu dàng hơn anh tưởng.

“Tôi muốn ăn sò lê giòn, chân gà mù tạc, cua hấp bơ, còn muốn ăn bánh ngọt hoa quế Khởi tử.” Cô nói thẳng một lèo mấy món, cũng không cần suy nghĩ nhiều, giống như mấy món ăn này đã vòng vo trong đầu một thời gian rồi.

Quý Thiếu Kiệt đỡ trán, nhíu mày, cô bé này quả thật là đến để gây ầm ĩ. Anh ở nước Anh đọc sách, đầu bếp cũng là kiểu Tây. Chỗ nào sẽ làm những món ăn Quảng Đông này?”

Anh gọi đầu bếp đến, “Tùy ý làm một chút đồ ăn, kiểu Trung Quốc là được.”

Lạc Lạc cũng không ngáp, không dụi mắt nữa, vội vàng nhảy xuống giường, nói: “Đừng quên cho nhiều Lạt Tiêu*! Cầm thêm cho tôi một hộp kem vị Vani!”

*Lạt Tiêu: tương ớt hiệu Lạt Tiêu

Vị đầu bếp này thế nhưng lại rất vui vẻ đồng ý đi ra ngoài, Quý Thiếu Kiệt cũng không thường xuyên trở về đây, anh ta rất thích có cơ hội được biểu diễn tài nghệ của anh ta.

Trong lúc chờ ăn cơm, Quý Thiếu Kiệt đi tắm nước lạnh một trận, ra khỏi phòng tắm, đứng trên lầu nhìn xuống thấy cô bé này đã ngồi ăn ngấu nghiến trong phòng ăn rộng lớn dưới lầu một, ăn bất diệc nhạc hồ*.

*Bất diệc nhạc hồ: kinh khủng

Vừa rồi cô buộc miệng nói ra toàn là những món ăn Quảng Đông thanh đạm, bây giờ cũng rất tham ăn cay, trong cơm trong thức ăn đều một tầng hồng hồng, còn không ngừng la hét bảo đầu bếp Tây âu đáng thương tìm tương Lạt Tiêu khắp nơi. Hơn nữa sức ăn rất kinh người, ba món ăn một món canh, lại thêm một đĩa tráng miệng, cô cay đến nước mắt giàn dụa, nhưng lại ăn sạch sẽ, vừa ăn vừa không ngừng nói chuyện, khiến Quản gia, đầu bếp, người giúp việc đứng bên cạnh đều bị cô lừa đến mặt mày hớn hở.

Một tay anh cào mái tóc ướt sũng, một tay chống trên lan can thủy tinh nhìn một hồi, sau đó xoay người trở lại phòng tùy tiện mở một đĩa phim lên xem.

Chờ bộ phim xuất hiện mới biết là phim hài kinh điển nhất của Châu Tinh Trì, Đường Tăng không ngại phiền toái lải nhải, “Con muốn sao? Ngộ Không, con có lời muốn nói thì cứ nói nha, con không nói thì là sao ta biết được con muốn gì...”

Anh xem một chút thì nở nụ cười, người này thật sự là dong dài, nếu thật sự muốn, nói thì có ích lợi gì, cứ làm là được.

Khi anh mười bốn mười lăm tuổi, lúc đó anh vẫn còn ở nước Anh để học tập, xung quanh có rất nhiều bạn học nam bắt đầu thành đôi thành cặp với các bạn học nữ, ba hoa khoác lác làm ra vẻ khoái cảm của việc *bắn tinh*, anh mới chậm rãi phát hiện anh khác biệt với người ta.

Trong nhà chỉ sinh có một mình anh, bốn đời đơn truyền, tổ tiên tám đời cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ tất cả mọi người đều cấp bách đến điên rồi, cả ngày dẫn anh bay tới bay lui, khám bệnh, uống thuốc, lên núi, xuống biển, có khoảng thời gian anh dường như bị ép thành người người thuốc. Nhưng thật sự vẫn là bó tay.

Không có ai biết được vấn đề ở chỗ nào, thân thể anh rất tốt, tất cả đều hết sức bình thường.

Bảo anh uống thuốc anh cũng uống, bảo anh làm các loại kiểm tra anh cũng làm. Nhưng từ trước đến giờ anh vẫn không thừa nhận bản thân mình có bất kỳ tật xấu nào. Ngược lại, vì điều này, từ nhỏ anh có thể quang minh chính đại xem phim A, xem sách H, cùng gái đẹp quấn lấy nhau, thật đúng là không có gì không tốt. Những bạn nam khác vì mất tạp chí H mà gấp đến độ giơ chân, còn mẹ anh kỳ nào cũng đặt tạp chí “Đàn ông” trên đầu giường cho anh. Người khác bởi vì yêu mà làm lớn bụng bạn nữ, bị giáo viên và phụ huynh cảnh cáo, còn anh mỗi ngày đều có thể ngang nhiên ôm các loại mỹ nữ gầy, ốm khác nhau để ngủ... Vậy không phối hợp chữa bệnh sao!

Bác sĩ tư nhân nhiều năm phục vụ nhà họ Quý an ủi ông nội nói, nguyên nhân tính chất bệnh lý có thể loại bỏ. Chủ yếu là nguyên nhân tâm lý, việc này cần phải xem duyên phận, nói không chừng một ngày nào đó nhận lấy kích thích ngoài ý muốn, lúc đó bệnh này đột nhiên sẽ tốt lên, trong y học lâm sàng cũng từng có một ca bệnh tương tự.

Nôn! Lý sự bệnh gì mà sinh lý, anh chỉ là cảm thấy không ham muốn mà thôi.

Chỉ có điều có những lời này, anh quang minh chính đại hoang đường, chuyện khác người nào cũng dám làm, anh mở party khỏa thân ở nhà, mấy chục người kêu gào, trần truồng lêu lổng trong biệt thự, anh một tay lqd kẹp thuốc, một tay bưng rượu, đi qua những đôi trai gái nguyên thủy nhất đang vận động pít-tông, nhìn xem này, mò mẫn này nọ, hướng dẫn chỉ đạo, bình luận đánh giá, thật sự sung sướng.

Bên ngoài đều đồn đại về anh rất nhiều, nói anh có đôi mắt tinh tường, là công tử phóng đãng đúng chuẩn, có người nói anh thích đàn ông, có người nói anh thích phụ nữ, cũng có người nói anh nam nữ đều xơi, thậm chí nam nữ cũng không ăn, chỉ ăn bản thân.

Thẳng đến hai ba năm gần đây, người trong nhà không quản nhiều đến anh nữa, anh thế nhưng lại thu tâm, không phải là điểm đó trong đủng quần bị hư hỏng chứ?

Noi theo cách nói của cụ Freud*, mọi sự vật trên thế gian đều có liên quan đến chuyện gì đó, vậy còn không có cách nào sống đấy.

*Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud, 6 /5/ 1856 – 23/ 9/ 1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học. Cho đến ngày nay mặc dù lý thuyết về phân tâm học của ông còn gây nhiều tranh cãi và người ta còn đang so sánh hiệu quả của các phương pháp phân tâm học của ông với các phương pháp điều trị khác, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ông là một nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20.

Ngay cả khi Quý Thiếu Kiệt anh đời này không có vũ khí gốc rễ, thì anh vẫn còn có rất nhiều vũ khí khác có thể chinh phục thế giới, giành được khoái cảm. Chẳng hạn như sự nghiệp, như tiền tài, như quyền lực.

Hiện giờ, anh đặt tất cả tâm tư vào sự nghiệp, trên thực tế anh thật sự rất thành công. Bậc cha chú đều tham gia Chính trị, lúc trước dĩ nhiên cũng hi vọng anh sẽ đi cùng đường, dù sao trong Chính trị đã có người, lqd đi đứng trên con đường này cũng sẽ thoải mái và bằng phẳng rất nhiều. Nhưng điều này lại có ý nghĩa gì đâu? Trên con đường đó dù sao vẫn là bóng dáng các bậc cha chú, con trai, cháu trai, riêng chỉ không phải là anh.”

Trên thực tế, năm đó một mình anh chui đầu vào Thượng Hải, cũng không hết sức rõ ràng rốt cuộc điều anh muốn là gì, chính là rất hi vọng có thể chứng minh bản thân, anh cần cảm giác tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này. Đời này, ít nhất trên một lãnh thổ nào đó, có thể vĩnh viễn để lại dấu vết của Quý Thiếu Kiệt anh.

Cái gì anh cũng đều đã làm, kim loại màu*, khai thác mỏ, bất động sản, cái nào kiếm ra tiền anh sẽ làm cái đó. Anh thông tin nhiều, nhân lực rộng, con đường tự do thoải mái, lại chịu liều mạng, thành công cũng không phải là chuyện gì quá khó.

*Kim loại màu: Gồm bạc, vàng, đồng, kẽm, và nhiều kim loại màu khác. Kim loại màu là kim loại có các màu như màu vàng, màu ghi (bạc), đồng,.... Kim loại màu không có màu đen như kim loại đen.

Anh biết người ta nói gì sau lưng anh, bọn họ đặt cho anh một cái tên quá đổi tầm thường đó là Quỷ Kiến sầu. Đúng vậy, ngay cả quỷ thấy anh cũng phải sầu? Anh vui vẻ lễ độ đến quần đảo Điếu Ngư để làm khách của Chính phủ gặp gỡ khách nước ngoài, anh không vui thì mặt mũi người nào cũng không tiếp, dầu muối không vào, lục thân bất nhận*. Dù sao trên đời này cũng không có cái gì đáng giá để cho anh quan tâm.

*lục thân bất nhận: mất hết tính người(lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).

Anh cho rằng, đời này vẫn sẽ cứ như vậy, chỉ ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ có một số gọi là tịch mịch gì đó làm người ta chán ghét, những thứ khác đều rất hoàn mỹ.

Lạc Lạc ăn cơm, uống canh xong, lại cùng nói chuyện với đầu bếp và người giúp việc một chút, mới thúc giục Quản gia mấy lần dẫn cô lên lầu.

Cô yên lặng đi theo sau lưng Quản gia, nhạt nhẽo dùng đôi giầy giẫm lên bóng người màu vàng nhạt trên sàn gỗ, cảnh tượng này đột nhiên khiến cô nhớ tới mười ba năm trước, khi cô vừa được Chung Bang Lập mang về nhà từ cô nhi viện.

Mãi đến khi Quản gia giúp cô mở cánh cửa màu cà phê ra, gọi một tiếng: “Cậu chủ, cô Chung đến.” Sau đó tránh qua một bên, cô mới từ trong hốt hoảng bình tĩnh trở lại.

Quý Thiếu Kiệt quay đầu, cô gái đang đứng cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, đôi mắt lại rất lớn, lắc lắc bả vai, giống như chú cún nhỏ chạy nhầm vào nhà người ta. Trên người vẫn đang mặc bộ quần áo lúc sáng, chỉ có điều quần áo đã vừa bẩn lại vừa nhăn, tóc đuôi ngựa cũng bị rối tung, nhiều cọng tóc bị rơi ra rớt xuống dưới, càng lộ vẻ thật nhỏ tuổi.

Một cô bé như vậy, sẽ là một phần duyên phận trong cuộc đời anh, sẽ mở ra mật mã thân thể anh sao? Anh nói không một chút chờ mong chính là giả.

“Lại đây.” Anh vỗ vỗ sô pha bên cạnh, nói như vậy.

Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, vung vẫy tay đi qua, đặt mông ngồi xuống, “Oa, chú à, chú cũng coi phim hài của Châu Tinh Trì sao?”

Trên mà hình LCD tinh thể lỏng lớn nửa bức tường, Châu Tinh Trì chạy trốn đến thở hổn hển, muốn nhìn thấy rõ Bạch Tinh Tinh* chính xác là chết như thế nào, nhưng đảo ngược thời gian lại thì như thế nào? Suy cho cùng thì Bach Tinh Tinh cũng phải chết, cho dù anh biết rõ kết quả nhưng cũng không có cách nào thay đổi.

*Bạch Tinh Tinh và Chí Tôn Bảo(Châu Tinh Trì): là hai nhân vật trong phim Đại Thoại Tây Du(1995) của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ. Bộ phim này dựa theo tác phẩm Tây Du Kí của Ngô Thừa Ân.Thực ra, Lưu Trấn Vĩ chỉ mượn Tây Du Ký với Tôn Ngộ Không là nhân vật chính để kể một câu chuyện khác. Bộ phim này gồm có hai phần: Nguyệt Quang Bảo Hợp và Tiên lý kỳ duyên.

Ngay cả như cô cũng vậy, đã sớm biết có kết quả như hôm nay, nhưng năm đó cô vẫn lựa chọn đi theo Chung Bang Lập, nếu không thì sao? Cô nên lựa chọn ở lại Cô nhi viện để bị đói hay cùng tranh giành đồ chơi với những đứa trẻ khác sao? Khi đó, cô chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi, có thể ngăn cản được bản thân mình có một gia đình hấp dẫn sao? Tuy rằng biết rõ kết quả hiện tại, cô vẫn sẽ không ngần ngại mà nhảy vào.

Nhưng mà, nếu ngay từ đầu cô đã biết kết quả này, thì cô sẽ không tin bản thân mình thật sự hạnh phúc như vậy, có thể vẫn luôn giả ngốc cùng Mã Hoa tiếp tục trình diễn, mặc dù đến giờ khắc này, cô cũng không cần phải ngồi trong nhà của một người đàn ông xa lạ, mà giống như không có chuyện gì ở lại trong ngôi nhà đó, cười nói với ba mẹ con nhà bọn họ.

Cô cho rằng thật sự hạnh phúc bao nhiêu thì bị thương sâu bấy nhiêu.

Đã từng nếm qua vị ngọt của đường mật, có thể làm bộ như không nhìn thấy giòi bọ trong lọ mật sao?

Cô ngồi xem phim say sưa, đối với Chí Tôn Bảo cười ra nước mắt.

Tính nhẫn nại của Quý Thiếu Kiệt đối với phụ nữ luôn luôn không nhiều lắm, nhưng mà vẫn cùng cô xong cả một cái đĩa, đến khi kết thúc mới trực tiếp lấy điều khiển từ xa nhấn nút tắt tiếng, ở trong phòng đột nhiên yên tĩnh hỏi cô: “Nói cho tôi biết, cô có dự định gì không?”