Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 17: Cần giúp một tay không? 2

Editor: Trần Thu Lệ

Cái đó còn phải chờ anh nhiều lời sao? Trước mặt người đàn ông cực phẩm như vậy, khiến cho các cô ngã vào cũng nguyện ý. Hai người phụ nữ đó càng chen lấn về phía người đàn ông thêm một chút, một người nũng nịu mời rượu, một người gắp thức ăn trên bàn đưa qua.

Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng cao ráo đi tới, toàn thân mặc chiếc váy hoa màu tím, cổ áo khoét sâu hình chữ V, phía dưới lộ ra hai cái đùi thon dài, xinh đẹp.

Cố Hi nhìn lướt qua mọi người trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh... Tuy rằng người đó lúc nào cũng thích ẩn mình trong bóng tối, nhưng trên người anh luôn tản mát ra hơi thở vương giả, lúc nào cũng mạnh mẽ khiến người ta không thể bỏ qua.

“Thiếu Kiệt.” Cô nhìn về phía anh cười xinh đẹp, không coi ai ra gì bước qua.

“Chị Cố!”

“Cô Cố!”

Liên tiếp không ít người quen chào hỏi với cô.

Cô gái đeo hoa tai to bên cạnh Quý Thiếu Kiệt tự động di chuyển hai khối đầy đặn trên cánh tay anh, nhường ra một vị trí trống.

Cố Hi cũng không để ý, chân dài lướt qua, ưu nhã ngồi xuống, tự có người vì cô mà rót rượu, cô liên tục uống cạn hai ly, lúc này mới khom lưng cầm lấy hộp thuốc lá trước mặt Quý Thiếu Kiệt, rút ra một điếu, rồi quăng hộp thuốc lá về lại trên bàn, dựa người ra ghế sô pha, bên cạnh liền có người đưa mồi lửa qua, châm lên, hơi nheo mắt hít sâu một hơi, ngón tay xinh đẹp với màu sơn đỏ thẩm vểnh lên, đôi mắt to quyến rũ xuyên thấu qua sương mù nhìn về Quý Thiếu Kiệt.

“Thật đáng ghét, anh của em ở Thụy Sĩ đã trở lại rồi, ông già bảo em nhất định phải về nhà ăn cơm. Không có cách nào, đi về lộ mặt xong là chạy tới đây ngay đấy.” Đây là đang giải thích nguyên nhân tới trễ với Quý Thiếu Kiệt.

Cô vẽ đuôi mắt hơi nhếch lên, mùi nước hoa trên người thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan, cơ thể nữ tính thành thục mang theo nhiệt độ ấm nóng mềm mại ngang nhiên xông qua, nặng nhẹ vừa phải, đè trên cánh tay người đàn ông là một loại thoải mái vô cùng.

Quý Thiếu Kiệt khẽ nhấp một ngụm rượu, mỉm cười không chút để ý nói: “Cố Giác trở về? Em bảo cậu ta ngày mai gọi điện thoại cho anh, cùng ăn một bữa cơm.”

Cố Hi dùng đuôi mắt xinh đẹp liếc anh, một làn khói xa xa phun lên mặt anh, “Ngày mai anh có thể rút ra chút thời gian sao hả người bận rộn?” Tiếng nói của cô hơi khàn khàn, nghe vào trong tai đàn ông, là một loại vô cùng hấp dẫn.

Khác hoàn toàn với tiếng nói trong trẻo của cô gái Kiều Kiều kia.

Thành thục, phong tình vạn chủng, thông minh biết điều, phụ nữ như vậy mới là vật báu trong mắt đàn ông?

Tầm mắt của Quý Thiếu Kiệt rõ ràng đang đuổi theo một hình ảnh khác, đột nhiên có chút hoảng hốt, buổi chiều hôm đó bỗng nhiên cứng rắn trở nên không chân thật, chẳng lẽ là giấc mộng Nam Kha*?

*giấc mộng Nam Kha: giấc mơ hão huyền

Cố Hi nheo mắt, một tay kẹp điếu thuốc, một tay còn lại giống như không để ý từ từ vuốt ve cái cằm nhọn hoắt, động tác như vậy, cô vô cùng hiểu rõ ở trong mắt đàn ông là mê người đến cỡ nào.

Chỉ có điều, bất kể chiêu trò gì mà dùng trên người Quý Thiếu Kiệt thì cũng đều uổng công.

Anh không hề có hứng thú với cô, hay nói cách khác là đối với phụ nữ anh đều không có hứng thú.

Bất kể là loại phụ nữ nào, cô thừa nhận, bọn cô đều rất thất bại.

Buồn cười không? cô là một ngọn núi lửa, chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể vì đàn ông mà phun trào, mà người đàn ông cô yêu lại là băng sơn, vĩnh viễn không có cách nào để cô đến gần. Khi lửa yêu băng, đó là loại thê thảm cỡ nào? Hai bên tổn hại hoặc là vĩnh viễn chỉ có thể xa xa nhìn nhau?

Cô đang ở trong một chỗ cả trai lẫn gái ồn ào tự giễu cười cười, yên lặng dựa trên thân đàn ông mà hút thuốc.

“Ngày mai đi dạo phố với em trước rồi hãy ăn cơm?” Cô ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay tòa băng sơn này dường như hơi khang khác, tìm tầm mắt của người nào đó, cô nhìn thấy thế mà lại chính là bộ ngực đang phập phồng lên xuống của mình.

Cô gần như cho rằng bản thân mình hoa mắt rồi. Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi sao? Làm sao có thể? Nhưng mà là thật nha, anh...

Đột nhiên cô thấy nóng cả người, không khí trong phòng bao chợt cao lên mấy độ. Cô rít một hơi thật sâu, phun ra, ném tàn thuốc trong vào gạt tàn, nâng cao thân thể, kéo đầu Quý Thiếu Kiệt xuống, bắt đầu hôn anh.

Anh cũng không từ chối.

Ngoài dự đoán, anh thế mà bắt đầu hơi hơi đáp lại.

Cô Hi giống như một tên thợ săn, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu con mồi có mái tóc đen cứng rắn trong tay. Cô vuốt ve vành tai con mồi thật chậm, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút thăm dò vào trong khoang miệng và răng nanh của anh.

Anh vậy mà cũng không đẩy cô ra như thường ngày. Ngược lại, một lát sau, Cố Hi cảm giác trước ngực mình căng thẳng, hai khối mềm mại bị bàn tay to lớn bao phủ, giống như đang cảm giác hình dạng ở nơi đó, từ từ vẽ vòng tròn.

“Ừ... A...” Cô phát ra tiếng ngâm từ sâu trong yết hầu, gần như muốn bất chấp tất cả mà kêu ra rồi.

Không đợi cái tay kia có có kì động tác lui lại nào, cô đè mạnh nó lại, giống như sợ nó đổi ý vậy, vội vàng dẫn dắt nó dạo chơi trên khắp phong cảnh xinh đẹp đã vì nó mà chuẩn bị.

Bất chấp vô số những ánh mắt ở xung quanh, một chân Cố Hi vén lên, giống như rắn giạng chân ở trên người Quý Thiếu Kiệt, trên người cô chỉ mặc váy ngắn, ngăn cách một tầng tất chân và quần lót mỏng manh, cô kinh ngạc phát hiện chỗ đó dưới thân anh lồi ra, anh... Thật sự có thể không?

Tâm tình của cô chưa kịp mừng như điên, giống như bắt được phao cứu sinh, dùng chỗ mềm mại giữa hai chân cách một tầng tơ mỏng nhẹ nhàng ma sát, một bàn tay vội vàng tìm kiếm về chỗ cứng rắn của người đàn ông.

Vừa mới lạc đến chỗ cứng rắn ấy, còn chưa cảm nhận được hình dạng cứng rắn hoàn chỉnh, cô đã bị xốc lên rồi.

“Thiếu Kiệt, em muốn...” Cô nằm trong ngực anh, thở hổn hển, cắn môi dưới. Cô không thể kiểm soát được chính mình, trong ánh mắt tất cả đều là khát vọng và ủy khuất.

Quý Thiếu Kiệt nhưng lại mặt không chút thay đổi lướt nhẹ qua cô, hai tròng mắt sâu không thấy đáy từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt, đùa cợt.

Cố Hi giống như hắt một gáo nước lạnh, đau đớn không chịu nổi.

Cô không biết là, bây giờ đáy mắt của Quý Thiếu Kiệt đang đùa cợt, không phải đối với cô, mà là đối với bản thân anh. Rất rõ ràng, anh có cảm giác với cô bé kia. Chỉ cần nghĩ đến cô, thân thể lại phản ứng không lqd có cách nào có thể kiềm chế được, nhưng mà đứng trước mặt những người phụ nữ khác, anh lại không có cách nào hứng thú được.

Điện thoại di động vang lên, Quý Thiếu Kiệt không kiên nhẫn bắt máy: “Chuyện gì? Cậu trông chừng cô ấy thật tốt. Tôi sẽ tới đó ngay lập tức.”

Anh đẩy Cố Hi ra, đứng lên sải bước đi ra cửa, trong góc phòng có mấy người lập tức đứng lên đuổi kịp, một số người đang chơi đùa cũng giật mình nhìn qua, có một số người khóe miệng vẫn còn dính tơ bạc ngẩng đầu lên từ trong bộ ngực của phụ nữ, bộ dạng hơi buồn cười.

Quý Thiếu Kiệt bỏ lại một câu với người đi theo phía sau: “Đưa cô Cố về nhà!” Rồi cũng không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.

**

Khi anh chạy tới, từ xa xa đã nhìn thấy dưới đèn đường, một cô gái nhỏ đang cuối đầu thật sâu, hai tay ôm đầu gối ngồi trên đường cái hình răng cưa.

Buổi sáng vẫn còn là một nữ vương nhỏ nâng cằm, kiêu ngạo là thế, vậy mà lúc này lại uể oải ngồi ở đó, giống như chán nản vì bị mất của quý.

Cách đó không xa trên một chiếc xe, anh bảo vệ lái xe nhìn thấy ông chủ, vội vàng nhảy xuống chạy tới, “Chu tịch Qúy, buổi sáng theo lời dặn dò của anh tôi đã đưa cô Chung đến một quán KTV* cách đây không xa, vừa rồi làm xong công việc đang chuẩn bị về công ty, đi ngang qua đây thì nhìn thấy cô Chung...”

Quý Thiếu Kiệt trầm mặt không hé môi, đứng ở xa xa hút hết nửa điếu thuốc, mới buông tay áo, sải bước đi qua.

“Cần giúp một tay không?” Anh cất giọng trầm thấp hỏi.