Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 462: Vu oan giá họa

Tề Đức Thịnh trước mặt Đường Kính Chi oai phong là thế lúc này khom lưng uốn gối, nô tài tới không thể nô tài hơn:

- Bẩm hoàng thượng, có thám tử nội xưởng từ Lạc thành Lưu Châu về, nghe

ngóng được tin tức trọng yếu, nên nô tài không dám chậm trễ, tới bẩm

hoàng thượng.

Y tới tìm Hoàng thái hậu, ắt kẻ này cũng biết thế

nào cũng tìm hoàng đế, tuy có chuẩn bị sẵn, nhưng nghe tới bốn chữ Lạc

Thành Lưu Châu, Đường Kính Chi lòng thắt lại.

- Hả, vừa vặn có Đường cử nhân ở đây, ngươi nói ra xem nào.

Hoàng đế trẻ nghe nói tới quê của Đường Kính Chi thì có chút hứng thú: nguồn tunghoanh.com

- Bẩm hoàng thượng, chuyện nô tài nói liên quan trọng đại, tốt nhất là Đường cử nhân lui ra thì hơn.

Tề Đức Thịnh hơi ngẩng đầu lên, lợi dụng góc độ hoàng đế không nhìn thấy, nhìn Đường Kính Chi cười lạnh:

Tên hoạn này đúng là lòng dạ còn nhỏ hơn cái đầu kim, chỉ vì một câu nói mà muốn hạ thủ với mình, may mà mình đề phòng rời cung Từ Ninh không về

luôn mà qua đây, nếu không để lão ta nói bừa nói bậy mình nguy to.

- Chẳng lẽ chuyện ngươi muốn bẩm báo có liên quan tới Đường cử nhân?

Hoàng đế trẻ nghi hoặc hỏi:

- Đúng ạ, nô tài muốn tố cáo Đường cử nhân, cho nên ...

Đường Kính Chi sao có thể ngồi yên đợi chết, không cho Tề Đức Thịnh nắm quyền chủ động, đi ra quát:

- Giỏi cho Tề Đức Thịnh ngươi, chỉ vì trước đó ở nhà ta không chịu nghe

ngươi từ chối phong tước, ngươi tới trước mặt hoàng thượng vu cáo ta,

chẳng lẽ ngươi tưởng khống chế nội xưởng là có thể tùacute; vu oán giá

họa, đảo lộn trắng đen?

- Không phải, hoàng thượng, chứng cứ trong nô tài hoàn toàn xác thực.

Không nghĩ Đường Kính Chi dám xen ngang, Tề Đức Thịnh nói vội:

Có điều hiển nhiên đã chậm mất một bước rồi.

Hoàng đế trẻ không khỏi sinh nghi, hai người này có thù oán riêng tư, nên Tề Đức Thịnh muốn báo thù, trầm giọng hỏi:

- Tiểu Tề Tử, có phải ngươi tới nhà Đường cử nhân, muốn y từ chối phong thưởng không?

Một câu nói của Đường Kính Chi đã đánh loạn toàn bộ kế hoạch của Tề Đức

Thịnh, vốn lão tính dựa vào bản thân được thánh tâm, hơn nữa tài liệu

trong tay đại bộ phận là sự thực, muốn giết muốn xẻo tên cử nhân không

có chỗ dựa này rất dễ dàng, lúc này hoảng rồi:

- Bẩm, bẩm ... Hoàng thượng, trước đó, trước đó đúng là nô tài có tới phủ Đường cử nhân.

Tề Đức Thịnh định chối, nhưng lúc đó lão ta nghênh ngang tới nhà Đường

Kính Chi có quá nhiều người nhìn thấy, muốn chối không được nữa.

Lão ta hoàn toàn không tính tới khả năng Đường Kính Chi dám trái lời mình, càng không nghĩ y dám tố cáo.

- Rốt cuộc là sao?

Hoàng đế trẻ cả giận quát:

Tề Đức Thịnh cùng Toàn Kế vội quỳ sụp xuống.

Đường Kính Chi tuy nắm tiên cơ rồi, nhưng Toàn Kế cũng có mặt ở đây làm trong lòng y bất an, vén vạt áo quỳ xuống, sau đó không đợi cho Tề Đức Thịnh

kịp nói, đem chi tiết chuyện xảy ra kể lại một lượt, không chỉ có Tề Đức Thịnh mà chuyện ba viên quan cùng đám Tần Mục tới nhà cũng kể ra hết.

Đáng lý hoàng đế trẻ vẫn coi trọng ba kẻ kia, Đường Kính Chi không định nói, giờ có cơ hội này, nói ra càng làm lời của y thêm phần đáng tin.

Tề Đức Thịnh tự biết đuối lý, chỉ dập đầu không ngừng, oán hận trong lòng với Đường Kính Chi càng sâu.

- Giỏ cho tên nô tài to gan, đại thần trong triều làm trái ý trẫm đã đành, ngươi cũng đứng về phía bọn chúng.

Hoàng đế trẻ gần như rống lên:

- Nói mau, bọn chúng đã cho ngươi cái gì để ngươi tới tận nhà uy hiếp Đường cử nhân?

- Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ nhất thời hồ đồ, suy nghĩ không thấu triệt, tuyệt đối không nhận cái gì của ai.

Từ khi hoàng đế đăng cơ tới nay, Tề Đức Thị ỷ vào thân phận là thái giám

hầu hạ hoáng đế từ nhỏ, thăng tiến như diều gặp gió, quyền bính càng

ngàng càng lớn, đã lâu lắm rồi chưa bị một ai quát mắng, kể cả hoàng đế

trẻ.

Thân là thái giám đại nội, lão ta hiểu rõ hơn bất kỳ một ai, thánh tâm không thể bị mất, đang lúc lão ta bấn loạn không biết phải

làm sao thì Toàn Kế giật ống tay áo, chỉ vào vật chứng trong tay, liền

tỉnh lại, nói vội:

- Hoàng thượng, mặc dù nô tài có chút mâu thuẫn,

nhưng chuyện nhỏ đó tuyệt đối không tới mức làm nô tài tới vu cáo y

trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng nô tài xưa nay một lòng trung thành với người mà, nếu nô tài có nửa câu nói dối sẽ bị trời đánh chết.

Người thời đó cực coi trọng lời thề, đặc biệt là lời thề liên quan tới trời,

tổ tiên và hậu đại, tuyệt đối không tùy tiện đem ra nói.

Hoàng đế trẻ mắt nhìn qua nhìn lại giữa ba người, cuối cùng dừng trên người Toàn Kế:

- Toàn Kế, chuyến này ngươi tới có phải cũng vì đàn hặc Đường cử nhân không?

Đã tới đây rồi không còn đường hối lại nữa, nếu không trở về Tề Đức Thịnh không tha cho hắn.

Toàn Kế ít nhiều có bình tĩnh hơn một chút, khấu đầu nói:

- Bẩm hoàng thượng, thực ra lần này Tề công công ngại thân phận chỉ huy

sứ nội xưởng cho nên chỉ đi theo, nô tài mới là người đàn hặc Đường cử

nhân.

- Lời này có thật không?

Hoàng đế trẻ nhìn sang Tề Đức Thịnh:

Tề Đức Thịnh nói vội:

- Vâng ạ, trước đó Toàn công công tìm tới nô tài nói có c huyện muốn đàn

hặc Đường cử nhân, vì tin tức là do nội xưởng đem về, cho nên nô tài hỏi kỹ lại một lượt rồi cùng tới bẩm báo.

Rồi đập đầu liên hồi.

- Được rồi, nếu là Toàn Kế tố cáo vậy thì ngươi đọc cho mọi người xem

nào, Đường cử nhân cũng có thể ở lại, thị phi đúng sai, các ngươi có thể giải thích cho nhau, tránh hiểu lầm, các người đều là người tin cẩn của trẫm cả.

Hoàng đế trẻ gật đầu phán:

Tề Đức Thịnh dùng khóe mắt đắc ý nhìn Đường Kính Chi, ý tứ khỏi nói cũng biết, hoàng đế hướng về lão.

Đường Kính Chi thấy thế thì nghĩ tên Tề Đức Thịnh này là hạng tầm thường,

chẳng qua được hoàng đế sủng tín mới năm quyền to, tên Toàn Kế kia xem

chừng mới là kẻ đáng chú ý hơn.

Chỉ cần không phải là điều đơm đặt bịa chuyện vu cáo hãm hại thì Đường Kính Chi không lo, y tự tin mình làm việc kín kẽ.

Vả lại chỉ cần ở lại đây là thêm ba phần thắng nữa rồi, luận đấu khẩu hai tên thái giám ngu xuẩn này làm gì nổi y chứ?

Vấn đề là sau này, giờ có thêm Toàn Kế này vào mặt trận chống đối y. Nhạc

Nam Sơn không chết không có nghĩa là quan hệ giữa y và bách quan khá

hơn, chỉ là chưa tới mức không thể cởi bỏ được thôi.

Nhưng có điều chuyện gấp hiện nay là phải vượt qua cửa ải này đã, Đường Kính Chi hít liền mấy hơi, thả lòng bản thân.

Toàn Kế đọc bản tấu trong tay, chẳng phải tội gì lớn, chẳng qua nói Đường

gia ở Lạc thành ỷ thế khinh người, chèn ép bách tính, cùng mấy chuyện

xấu mà Đường Lễ Chi đã làm.

Có điều hoàng đế hiển nhiên không để ý mấy chuyện vụn vặt này, hắn sinh ra trong nhà đế vương, hiểu gia tộc

lớn thế khó tránh khỏi người này người nọ ỷ đặc quyền ức hiếp kẻ khác,

huynh đệ của hắn cũng cũng không ít kẻ như vậy, ở Ni Lạc Thần này càng

không thiếu, nên chỉ hời hợt bảo Đường Kính Chi quản giáo đệ đệ cho

nghiêm.

Đường Kính Chi dập đầu vâng dạ.

Toàn Kế mấy lần

thấy Đường Kính Chi góp ý với hoàng đế đều là khiến quyền lực của thái

giám bị san xẻ, khiến hoàng đế ngả về phía dùng quan viên trong triều

thì hoàn toàn không ưa gì y, lần này Tề Đức Thịnh tìm hắn muốn đối phó

với Đường Kính Chi, một nửa hắn sợ quyền thế không từ chối, một nửa cũng muốn cho Đường Kính Chi một bài học.

Bọn chúng vốn tính đọc dần

những tội nhỏ trước, từng bước từng bước một hủy đi ấn tượng tốt của

hoàng đế về Đường Kính Chi sau đó mới lôi bài tủ ra, như thế hiệu quả

cao nhất, hoàng đế có ấn tượng xấu với Đường gia rồi sẽ tin ngay, không

ngờ hoàng đế chẳng những không giận mà còn tỏ ra bực mình, chẳng trách

tên Đường Kính Chi này đuổi được đám Tần Mục khỏi kinh, xem ra gây dựng

được