Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 461: Phiền phức

Đường Kính Chi bất giác vuốt mũi cười khổ, té ra vị Hoàng thái hậu này còn muốn tay không bắt giặc:

- Thời kỳ đầu Đường gia có thể đầu tư nhiều hơn. Còn về phân chia, học

sinh yêu cầu không cao, chỉ hi vọng kiếm được mười lượng, Hoàng thái hậu chia cho Đường gia một hai lượng là được.

Làm ăn với hoàng gia,

Đường Kính Chi không dám đòi nhiều, chẳng may bị người hoàng gia thấy

bọn họ có nhiều tiền bạc nảy sinh ý xấu, vậy có kiếm nhiều tiền tới đâu

cũng chẳng phải của mình, hơn nữa khả năng còn gây ra họa diệt tộc.

nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Đương nhiên, một hai phần

cũng không phải là ít, liên kết với hoàng gia có thể kinh doanh khắp

thiên hạ, lãi ít nhưng lượng nhiều cũng là con số khả quan.

Thêm nữa, thêu hoa trên gấm sao bằng tặng than trong tuyết.

- Ừ ngươi cũng không phải kẻ tham lam.

Hoàng thái hậu rất hài lòng, lên tiếng tán dương, thiện cảm với y lại lần nữa tăng lên, thậm chí hoài nghi trước kia nói với hoàng đế chỉ cho y tước

vị, không cho y vào triều làm quan có phải là quyết định đúng không?

- Trừ chuyện này ra ngươi còn muốn bẩm gì nữa không? Nếu hết rồi thì lui

đi, ai gia còn tìm người thích hợp, sau này ai gia căn dặn người dưới

một tiếng, nếu có chuyện gấp, có thể tới thẳng Từ Ninh cung tìm ai gia.

Hoàng thái hậu cười ôn hòa nói:

Đường Kính Chi lén đưa mắt nhìn Hoàng thái hậu, thấy bà phát hiện ra động tác nhỏ của mình chẳng những không nổi giận, còn mím môi cười, lòng càng tự tin.

Trước tiên dùng chuyện kinh doanh lung lạc pho tượng Phật

nà mới có vốn liếng để đấu với đệ nhất sủng thần trong tay hoàng đế trẻ.

- Hồi bẩm Hoàng thái hậu, học sinh còn có chuyện nữa muốn nói.

Hoàng thái hậu phất tay:

- Có chuyện gì cứ nói thoải mái, trước mặt ai gia không cần dấu dấu diếm diếm.

Đường Kính Chi cẩn nhắc nói:

- Học sinh muốn hỏi, khi Hoàng thái hậu tìm nhân tuyển thích hợp, phải

chẳng dùng tới lực lượng nội xưởng? Người xem có thể đừng để Tề công

công hoặc giả Toàn công công phụ trách việc này được không?

Y kéo cả Toàn Kế vào để cho người ta có cảm giác không phải nhắm vào Tề Đức Thịnh.

Hoàng thái hậu nhớ tới hành vi của Tề Đức Thịnh mặt lạnh xuống, nội xưởng

quyền lực tới mấy cũng khác hẳn ngoại thần trong triều, những kẻ đó là

gia nô của hoàng thất, giờ Tề Đức Thịnh cảnh cáo Đường Kính Chi, rõ ràng làm trái ý chủ, hơn nữa chắc chắn phải vị đại thần nào đó nhờ giúp, nếu không Đường Kính Chi có phong vương phong hầu cũng chẳng liên quan.

Tên Tề Đức Thịnh này phạm vào đại kỵ của hoàng gia rồi.

Mỗi người nắm quyền có thuật ngự hạ riêng, có điều phương pháp mặc dù khác

nhau, nhưng vạn biến không rời khỏi gốc, đó là vĩnh viễn không để đại

thần trong triều liên hợp thành một khối.

Nếu không địa vị của hoàng thất sẽ suy giảm, thậm chí lay động.

Văn thần và võ tướng bất hòa, ngoại thần và thái giám xung đột, mặc dù

không phải do hoàng thất cố ý tạo thành, nhưng bọn họ vui vẻ nhìn thấy

cảnh đó, đồng thời không muốn quan hệ đó hoàn hoãn lại.

Tề Đức

Thịnh hiện là đệ nhất sủng thần bên cạnh hoàng đế, quyền bính ngợp trời, còn nắm giữ nội xưởng, ngang với việc là tai mắt của hoàng gia, nhưng

nếu hắn qua lại với đại thần trong triều thì hoàng đế và hoàng thái hậu

chỉ sống trong thâm cung khác gì bị băng tai bịt mắt?

- Ai gia nghe nói quan hệ giữa ngươi và Tiêu Kiến rất tốt phải không?

Hoàng thái hậu là người có tâm kế từng trải, tất nhiên không thể lỗ mãng xử

lý Tề Đức Thịnh, cùng lắm điều tra lão qua lại với ai, bồi dưỡng lên một tên nô tài như thế không dễ, muốn giết cũng phải dùng xong đã. nguồn

tunghoanh.com

Đường Kính Chi giật mình, chuyện này không phải

đùa, không thể để Hoàng thái có chút nghi kỵ gì, nên nói thật ra vẻ

không suy tính gì:

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh từ khi nam hạ bắt Điền Cơ có quen Tiêu công công, đúng là tính cách rất hợp nhau.

Hoàng thái hậu rất hài lòng về câu trả lời này:

- Vậy tất cả chuyện liên quan tới việc kinh doanh này ai gia giao cho

Tiêu Kiến làm, ngươi cũng phải chú tâm nhiều vào, cố gắng kiếm cho nhiều tiền.

- Vâng ạ, học sinh cáo lui.

Rời Từ Ninh cung, Đường Kính Chi ngần ngừ một lúc rồi quyết định tới ngự thư phòng một chuyến,

được thái giám dẫn đường sắp tới nơi thì gặp Bạch Dụ Sinh, không hiểu vì sao người này luôn tươi cười thiện ý với y hôm nay chỉ khách khí chắp

tay một cái rồi vội vã rời đi.

" Chẳng lẽ hôm nay hoàng thượng

tâm tình không tốt, trách mắng hắn?" Trong lúc đợi thái giám vào ngự thư phòng truyền lời, Đường Kính Chi suy nghĩ.

Không lâu sau thái giám kia đi ra, hạ thấp giọng bảo y:

- Đường cử nhân vào đi, có điều hôm nay tâm tình hoàng thượng không tốt, ngài cẩn thận nhé.

- Cám ơn công công.

Đường Kính Chi nhét vào tay thái giám đó một miếng bạc vụn rồi đi vào.

Vừa đi qua ngưỡng cửa, Đường Kính Chi vừa định quỳ xuống thì hoàng đế trẻ đã nói:

- Nghe nói ngươi vừa tới Từ Ninh cung gặp Hoàng thái hậu? Khí sắc lão

nhân gia có tốt không, miễn quỳ, miễn quỳ, chắc ở đó ngươi bị quỳ nhiều

rồi.

Hoàng thái hậu mới trên ba mươi, đẹp điên đảo mọng nước, sao có thể xưng là lão nhân gia?

Cho dù hoàng đế trẻ gọi lão nhân gia là cách tôn xưng với trưởng bối, nhưng Đường Kính Chi vẫn rủa thầm một câu, không phải quỳ đương nhiên y không khách khí, bớt luôn lễ số này:

- Hoàng thái hậu hôm nay khí sắc không tệ, xin hoàng thượng yên tâm.

- Ừ, thế thì tốt.

Hoàng đế trẻ đứng dậy rời long ỷ, hỏi:

- Khi ngươi tới có gặp phải Bạch Dụ Sinh không?

Không phải là Bạch ái khanh mà là Bạch Dụ Sinh à?

Đường Kính Chi cẩn thận đáp:

- Học sinh có gặp, nhưng Bạch đại nhân không đáp lời học sinh đã vội vàng đi mất.

- Hừm, cái tên Bạch Dụ Sinh này bề ngoài mực thước quy củ, biết tiến biết lui, không có tư tâm gì, ai ngờ hắn lại là kẻ toan tính thâm trầm, dấu

diếm cực kỹ.

Hoàng đế trẻ tức tối vung tay nói:

- Trẫm cho rằng

đám Tần Mục không hiểu chính sự, tên Bạch Dụ Sinh này qua lại gần gủi

với ba người đó, chắc cũng không hiểu lắm, định cho hắn ra ngoài làm

quen rèn luyện một phen. Ai dè trẫm hỏi tới mới phát hiện hắn cực kỳ

thông hiểu chính vụ địa phương, nếu hắn biết, vì sao không chỉ bảo cho

ba kẻ kia biết, chỉ dấu cho mình. Kẻ âm hiểm toan tính như thế, trẫm

không trọng dụng nữa.

Té ra là vậy, ngu xuẩn ấu trĩ, Đường Kính Chi cứng họng luôn, ba tên kia vô dụng, sao trách Bạch Dụ Sinh được.

Dù Bạch Dụ Sinh có muốn dạy, với tính cuồng ngạo của ba kẻ kia chịu nghe sao, có khi chúng nghĩ Bạch Dụ Sinh lên mặt.

Nhưng đồng thời từ việc này có thể nhìn ra trong lòng hoàng đế trẻ, địa vị ba kẻ kia rất trọng yếu, nếu không đã chẳng có ý nghĩ thiên vị như vậy,

mình phải nhẫn nhịn một chút, báo thù chúng sau.

- Phải rồi, trẫm nghe nói cô nương trong lòng Mạnh ái khanh ở nhờ nhà ngươi, ngươi chú ý chiếu cố nàng ta một chút, có rảnh thì đi thăm Mạnh ái khanh một chút,

đừng để người ta bắt nạt hai người họ.

Nhắc tới đám Tần Mục, hoàng đế trẻ nhớ đến Mạnh Tử Đức:

- Học sinh tuân lệnh.

Đường Kính Chi khom lưng cung kính thưa, thầm nhủ, chẳng biết kiếp trước mình có nợ nần gì cái tên họ Mạnh kia không, sao kiếp này vốn chẳng liên

quan gì tới hắn mà hết lần này tới lần khác vì hắn mà rước lấy phiền

phức.

Hoàng đế trẻ đang định hỏi Đường Kính Chi chuyện cận kiến Hoàng thái hậu thì bên ngoài có hai giọng the thé nối nhau vang lên:

- Nô tài Tề Đức Thịnh có chuyện khởi tấu.

- Nô tài Toàn Kế cầu kiến hoàng thượng.

Hoàng đế trẻ tuyên triệu, hai người kia đi vào thấy Đường Kính Chi thì đồng

thời biến sắc, nhìn nhau một cái mới đi tới tung hô vạn tuế.

- Đứng dậy đi, các ngươi tìm trẫm có chuyện gì?

Hoàng đế trẻ ngồi lại long ỷ, uy nghiêm hỏi: