Khi hai bọn họ mới quen nhau thì Mạnh Tử Đức là khâm sai đại nhân,
lúc đó có Vũ Lâm quân tiền hô hậu ủng, tới đâu là chém tham quan tới đó, được người dân tung hô, chính lúc đắc ý trong đời người, hiện giờ tương phản lớn như thế, Đỗ Lệnh Hà đau lòng tột độ.
Đường Kính Chi nhíu mày:
- Mấy quan viên kia có phải do người họ Tần cầm đầu không? Bọn họ đều là
cận thần được hoàng thượng sủng tín, sao không nói giúp Mạnh đại nhân?
- Bọn họ nói chỉ có Đường nhị gia mới cứu được Mạnh đại ca.
Đỗ Lệnh Hà lau nước mắt nói một câu làm Đường Kính Chi ngạc nhiên.
Sao chỉ có mình mới cứu nổi hắn?
- Ai nói câu đó?
Đường Kính Chi cực kỳ khó chịu, linh cảm kẻ nói câu này không tử tế gì.
Quả nhiên Đỗ Lệnh Hà đáp:
- Là Tần đại nhân và Bàng đại nhân.
Đúng là lũ súc sinh đó bày trò rồi, Đường Kính Chi hỏi tiếp:
- Vì sao bọn họ nói thế?
- Tần đại nhân bảo chỉ có lời ngài mới có hiệu quả trước mặt hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi vốn đã biết mình không có mặt tại kinh, ba tên kia thế nào
cũng nói xấu trước mặt hoàng đế, xúi bẩy lung tung, trước đó liên tục có người tới nhà hỏi, đoán chừng hoàng đế tin lời ba tên kia nên mới phái
người tới nghe ngóng.
Y mới gặp hoàng thái hậu một lần, nói người ta nghe mới là lạ.
Có điều lời này không tiện nói cho Đỗ Lệnh Hà biết, nói bọn họ cũng chẳng
hiểu, chẳng tin, có khi còn cho rằng y thấy khó thoái thác.
Đường Kính Chi chẳng gật cũng chẳng lắc, mặt cứ âm trầm làm Đỗ Lệnh Hà đầy thất vọng, mãi y mới nói:
- Trên đường đi Mạnh đại nhân giết vô số quan viên, những người đó có
không ít người thân, hảo hữu trên kinh. Đỗ cô nương, nếu Mạnh đại nhân
mất thánh sủng thì đã không còn mạng nữa đâu.
Trong mắt Đỗ Lệnh
Hà thì quan viên toàn hạng tham lam độc ác, kẻ nào đắc tội với chúng sẽ
thì táng gia bại sản tan nhà nạt cửa, nên Đường Kính Chi nói vậy thì tin ngay, không còn quá khẩn trương nữa.
- Cho nên ta dám chắc trong thời gian gần Mạnh đại nhân sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, hơn
nữa Mạnh đại nhân bị điên, tuy chẳng phải chuyện hay, nhưng phần nào giữ được cái mạng.
- Đa tạ Đường nhị gia.
Đỗ Lệnh Hà nói tới đó
cho rằng Đường Kính Chi có cách cứu Mạnh Tử Đức rồi, lại sợ y không chịu bỏ sức ra làm, vội quỳ xuống dập đầu:
- Chỉ cần ngài cứu được Mạnh đại ca, tiểu nữ nguyên làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức.
Vừa rồi Đường Kính Chi chẳng qua là căn cứ vào tình thế mà phân tích, ai
ngờ Đỗ Lệnh Hà lại hiểu lầm ý mình, có điều nhìn cô ta như thế, không
giải thích thích nổi.
Đỗ Diêu Thị thì ngồi bên im lặng, nói thực
nàng không muốn lên kinh, chỉ vì bản tính nhu nhược, dễ mềm lòng, cuối
cùng không chịu được nữ nhi cầu khẩn dọa sống dọa chết, hơn nữa ở quê
nhà đúng là không sống nổi nữa, bất đắc dĩ lắm mới rời quên lên kinh.
Trong lòng nàng cực kỳ bài xích quan viên, còn cả sợ hãi, mới đầu phát hiện
con gái mới manh nha sinh tình ý với Mạnh Tử Đức, nàng dốc lòng khuyên
bảo, nhưng con gái nàng không chịu nghe.
Con gái nàng mới mười
lăm tuổi thôi, phải làm sao đây? Mạnh Tử Đức điên rồi, có thần y cũng
chẳng dám nói là chữa được, nàng không muốn con gái lấy một tên điên,
làm quả phụ sống suốt đời.
Thậm chí Đỗ Diêu Thị mong Mạnh Tử Đức bị chặt đầu, hoặc cả đời đừng rời khỏi thiên lao.
Hiện giờ nghe lời Đường Kính Chi nói tựa hồ có thể cứu Mạnh Tử Đức ra khỏi
ngục, Đỗ Diêu Thị rất phức tạp, muốn bảo y đừng cầu xin cho Mạnh Tử Đức, nhưng trước mặt con gái không nói nổi.
Đỗ Lệnh Hà dập đầu một hồi ngẩng đầu lên nói:
- Đường nhị gia bao giờ tiến cung?
Thấy ánh mắt đầy mong đợi của Đỗ Lệnh Hà, Đường Kính Chi khẽ gật đầu:
- Giờ ta vào cung một chuyến, có điều cứu được Mạnh đại nhân hay không ta không dám hứa, cô đừng nóng lòng.
- Vâng.
Đỗ Lệnh Hà mừng rỡ gật đầu như gà mổ thóc.
Đỗ Diêu Thị thấy Đường Kính Chi vừa mới về tới nơi, trông có vẻ mỏi mệt,
mình làm phiền thế này thực không phải, nhưng thấy con gái rầu rĩ bao
ngày mới nở được nụ cười không đành lòng nói gì, chỉ áy náy thi lễ vạn
phúc với Đường Kính Chi.
- Mọi người nghỉ đi, ta thay y phục rồi vào cung.
Đường Kính Chi để lại một câu rồi rời phòng, không ngờ Đỗ Lệnh Hà cũng kéo tay mẹ đi:
- Đường nhị gia, ngài nhanh lên một chút, tiểu nữ không nghỉ ngơi nữa, tới nhà lao một chuyến nói ngài đã về.
Đỗ Diêu Thị đang do dự thì bị con gái kéo ra khỏi tiểu viện rồi.
Ngọc Nhi tức đầu tới cuối không nói gì, lúc này nhíu mày lên tiếng:
- Hai mẹ con nhà đó thật không biết điều chút nào cả, nói gì tới làm trâu làm ngựa báo đáp, cứ như chúng ta nợ nần gì họ vậy.
Đường Kính Chi xua tay, không muốn bình luận gì:
- Dù sao chuyện này giải quyết sớm cũng tốt, ta vất vả vào cung một chuyến.
Tới chính phòng thì Nhu Nhi và Uyển Nhi đang bố trí phòng ốc, Ngọc Nhi giúp y thay áo, Đường Kính Chi lại bảo:
- Ngọc Nhi, nàng quen thuộc Ni Lạc Thần hơn, mấy ngày này khổ cực nàng vậy.
Ngọc Nhi gật đầu:
- Tướng công yên tâm, thiếp sẽ chiếu cố tốt cho hai vị tỷ tỷ.
Uyển Nhi và Nhu Nhi nghe thế giật mình nhìn nhau, sao Ngọc Nhi muội muội dám gọi Nhị gia là tướng công chứ?
Thay y phục xong, Đường Kính Chi ngăn ba mỹ thiếp tiễn chân:
- Các nàng mệt rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.
Có ngựa thay chân nên chẳng bao lâu hai người tới cổng hoàng cung, Đường Kính Chi xuống ngựa, giao dây cương cho Thị Mặc:
- Ngươi ở tửu lâu kia đợi ta, nơi này là kinh thành, nhiều quan cao quyền quý, gặp chuyện nhẫn nhịn một chút tránh gây họa.
Giờ Thị Mặc không còn nơn nớt như mấy tháng trước nữa rồi, tuổi còn nhỏ mà mơ hồ đã cho người ta cảm giác trầm nổi, gật đầu đáp:
- Nhị gia, mấy tháng qua Đại quản sự dạy bảo nô tài rất nhiều, người cứ yên tâm.
- Ừ, vậy ta đi đây.
Đường Kính Chi thực ra rất yên tâm về Thị Mặc, vỗ vai nó một cái rồi đi.
Tới cửa hoàng cung, Đường Kính Chi lấy yêu bài ra, thuận lợi đi vào, đội
trưởng gác cửa cung là người khác, không nhận ra y, đợi y đi được một
đoạn mới gọi thái giám khác thì thầm vài câu, thái giám kia gật đầu liên hồi rồi chạy đi.
Được một tiểu thái giám dẫn tới ngực thư phòng, báo danh với thái giám canh cửa, không bao lâu sau thái giám canh cửa
vào bẩm báo rồi ra nói:
- Đường cử nhân, hoàng thượng bảo ngài mau mau vào.
Đường Kính Chi đi vào, thấy trong phòng trừ đám Tần Mục ra còn một viên quan
lớn mặc quan bào màu tím, y không quan sát mà quỳ bái trước:
- Học sinh Đường Kính Chi, khấu kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng đế trẻ thấy y sắc mặt tốt hơn nhiều:
- Bình thân.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Đường Kính Chi cúi đầu đứng dậy:
- Vũ Văn ái khanh, đây chính là Đường cử nhân đã đưa ra kiến nghị tích
trữ lương thao, đề phòng khi xảy ra thiên tai, giá lương thực tăng vọt.
Viên quan kia thi lễ với hoàng đế rồi quay sang nhìn Đường Kính Chi nghiêm khắc nói:
- Ngươi có thể đỗ cử nhân vào tuổi 14, hẳn có vài phần tài trí, nhưng
đừng có vì muốn khoe khoang lập công trước mặt hoàng thượng mà đưa ra
chủ ý bừa bãi, tích trữ lương thực là sách lược hại nước, ngươi bỏ cái ý định ngu xuẩn đó đi.
Viên quan đó nói xong còn hừ lạnh một cái,
nhìn đám Tần Mục một lượt làm sắc mặt bọn chúng rất mất tự nhiên, thì ra trước đó một mình ông ta chất vấn làm đám Tần Mục không đối đáp được.
- Hả? Tích trữ lương thực mà là sách lược hại nước?
Đường Kính Chi dọc đường chỉ nghĩ cách ứng phó chuyện Mạnh Tử Đức nên đầu óc phản ứng không kịp, ù ù cạc cạc hỏi lại.
***