Người nhân viên nọ lại kiên trì nói là thật, còn bảo những người không tin tự mình phân tích, xem xem có dấu hiệu cắt ghép hay không.
Cùng với việc video lan truyền ngày càng rộng, người xem ở hiện trường cũng lên tiếng khẳng định là thật, một nam hai nữ kia chính là cao thủ dân gian trong truyền thuyết!
Nhân viên nọ lại tiếp tục đăng video và hình ảnh ghi lại việc cảnh sát giao thông lập biên bản rồi đưa người lái xe say rượu kia đi, quần chúng lúc này mới dần dần tin là sự thật.
Mấy người Từ Du dĩ nhiên không biết chuyện này, bọn họ đều cùng cảnh sát trở về lấy lời khai, người lái xe say rượu kia cũng bị đưa đi, chắc chắn lần này bị phạt đến mấy năm không chừng.
“Anh cảnh sát, tôi cảm thấy người này rõ ràng cố ý, đây là cố ý mưu sát, không, là mưu sát chưa thành!” Từ Du tràn đầy căm phẫn, tuy rằng vẫn chưa biết là ai làm, nhưng trực giác nói cho cô biết, phía sau việc này sau không hề đơn giản.
Trước đó, bọn họ đã từng nghĩ chắc chắn sẽ có người quấy nhiễu bọn họ điều tra Kỳ Tễ, nhưng thật sự không ngờ tới sẽ dùng cách này.
“Cô Từ, chúng tôi biết cô suýt thì bị thương, tâm trạng rất kích động, nhưng việc tố cáo không có chứng cứ thì không thể nói lung tung. Người này thật sự lái xe trong lúc say rượu. Hơn nữa, hôm nay các cô vừa tới nơi này, lại không có ai quen biết, sao lại có người sai khiến người khác mưu sát các cô chứ?”
Rõ ràng là cảnh sát không tin lời cô, cảm thấy cô đang nói năng lung tung, hơn nữa nể mặt Bắc Thanh là nhân viên nhà nước từ thủ đô phái tới mới không bảo cô im miệng.
“Đúng vậy, hơn nữa anh ta làm sao biết lúc đó mọi người qua đường? Có điều mọi người yên tâm, anh ta say rượu lái xe thì không thể thoát tội, phải bị phạt hai, ba năm.” Một cảnh sát khác ra sức trấn an, nếu mấy người Từ Du làm loạn lên ở đây, đối với ai cũng không tốt.
Từ Du cười lạnh, biết những cảnh sát này sẽ không điều tra sâu hơn.
Viên Chỉ Hề bỗng nhiên nói: “Hay là các anh có thể kiểm tra máy quay giám sát, nếu tôi nhớ không lầm, lái xe này ban đầu ở tận đường bên trong, nhưng ngay trước khi lao ra thì bỗng nhiên đổi hướng.”
“Anh ta là người say, sự việc gì cũng có thể xảy ra.” Cảnh sát vẫn không xem đây là một việc đáng lo, hơi mất kiên nhẫn, nói: “Chúng tôi sẽ kiểm tra máy quay giám sát, được rồi, đã lập biên bản xong, mọi người không có việc gì thì về trước đi.”
“Chúng ta tạm thời đi ra ngoài đi.” Bắc Thanh biết chỗ này không phải thủ đô, ở đây bọn họ là người xa lạ, làm gì cũng không tiện.
Đằng sau việc này rốt cuộc là gì, hiện giờ cũng không thể điều tra ra được.
Ra khỏi cục cảnh sát, cơn giận của Từ Du cũng tiêu tan không ít. Rõ ràng là việc đã lường trước, đến lúc xảy ra phải có sự chuẩn bị rồi mới đúng.
“Mọi người cảm thấy là người nơi nào? Em thấy Từ Đạo Tử kia cũng rất đáng nghi.” Viên Chỉ Yên khoanh tay, giải thích: “Đây là địa bàn của Từ Đạo Tử, nhà ông ta lại có tiền như vậy, thuê người giết người cũng không phải không có khả năng.”
Bắc Thanh nói: “Cũng có thể là Kỳ Tễ.”
“Không, không thể là Kỳ Tễ.” Từ Du phủ định suy đoán của anh, cô cũng không nói ra được lý do, chỉ là cảm thấy người như Kỳ Tễ sẽ không làm ra những việc như này.
“Đúng, không thể là Kỳ Tễ. Kỳ Tễ rất tự kiêu, cho dù là đối phó chúng ta cũng sẽ quang minh chính đại mà làm. Cũng không hẳn là Từ Đạo Tử, dù sao chúng ta mới đi ra từ trang viên Phong Vân, thời gian từ lúc rời khỏi ông ta đến khi sự việc xảy ra cũng chỉ chừng mười phút, cho dù ông ta muốn sắp xếp cái gì cũng không kịp.” Viên Chỉ Hề phân tích rất lý trí.
Từ Du nói: “Vậy em cho rằng là ai?”
“Không biết, có lẽ là người nào đó từng kéo dài tuổi thọ. Việc thế này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, tóm lại là chúng ta cũng phải cẩn thận hơn một chút.” Viên Chỉ Hề nghĩ tới Cố Tùy, nhưng lại bác bỏ, xác suất của việc Cố Tùy ra tay ở thành thị xa lạ cách hơn nghìn dặm quá nhỏ.
“Quên đi, chúng ta tới ga xe lửa thôi, đến thẳng chỗ bà ngoại chị.” Từ Du nhìn thời gian, đã gần bốn giờ, nên xuất phát rồi.
Bốn người vừa định bắt taxi, điện thoại của Bắc Thanh đột nhiên reo lên. Anh nhìn rõ số gọi đến thì không khỏi bất ngờ, nghĩ một lúc rồi vẫn bắt máy.
“A lô, ông Từ đúng không ạ?”
“Từ Đạo Tử?” Từ Du dùng khẩu hình nói ra ba chữ.
Bắc Thanh gật gật đầu, cũng tỏ vẻ khó hiểu. Ông cụ kia trước đó hùng hổ đuổi bọn họ đi, thế mà lúc này lại chủ động gọi điện thoại, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Có việc nói với chúng cháu? Không biết là chuyện gì, xin ông cứ nói.” Bắc Thanh vẫn vô cùng khách sáo nói chuyện với ông ta, có điều chỉ có ba người ở đây mới nhận ra anh đang đối phó cho có.
“Anh Bắc thật sự là giỏi kiềm chế, nếu là em, chắc là sẽ không nhận điện thoại.” Viên Chỉ Yên ở bên cạnh nhỏ giọng oán giận, Viên Chỉ Hề và Từ Du liền thi nhau gật đầu.
Bắc Thanh liếc bọn họ một cái, che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Thế mới nói mọi người tu hành chưa đủ, còn phải cố gắng nhiều.”
Không biết Từ Đạo Tử bên kia nói gì đó, Bắc Thanh càng nghe càng có vẻ mất kiên nhẫn: “Ông Từ, có việc gì đều có thể thảo luận qua điện thoại, chúng cháu hiện giờ cách chỗ của ông rất xa, đi tới đó cũng phải mất nửa giờ.”
Nếu không phải không đúng thời điểm, Từ Du cũng muốn hát lên một câu: lúc trước là anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, giờ đây lại muốn dùng tình yêu chân thật dỗ tôi trở về.
Ông cụ này có phải có bệnh không, lẽ nào muốn lừa bọn họ tới để hãm hại lần nữa sao? Thù hận phải sâu cỡ nào chứ?
“Phải gặp mặt nói chuyện? Vậy ông có thể cho cháu biết là là chuyện gì không ạ?” Bắc Thanh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, xác nhận: “Ông thật sự định nói với chúng cháu? Được rồi, chúng cháu sẽ đến, xin ông chờ một lát.”
Bắc Thanh nhanh chóng ngắt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ba người, nói: “Ông ta muốn nói với chúng ta chuyện của Kỳ Tễ.”
“Thật sao?” Phản ứng đầu tiên của Từ Du là không tin, rõ ràng ông cụ này trước đó không chịu nói gì. “Ông ta uống nhầm thuốc sao?”
Bắc Thanh nói: “Không biết ông ta có uống thuốc hay không, tóm lại là ông ta nói với tôi như vậy. Thà rằng tin là có còn hơn tin là không, chúng ta đi xem xem đi.”
“Chờ một chút.” Viên Chỉ Hề ngăn cản Bắc Thanh, tỏ vẻ nghi hoặc nói: “Mọi người không thấy việc này rất kỳ quái sao? Chúng ta vừa ra khỏi chỗ của ông ta thì xém chút bị xe tông, bây giờ lại bảo chúng ta trở về, có phải lại nghĩ ra biện pháp khác đối phó chúng ta hay không?”
Bắc Thanh nói: “Cậu cảm thấy là ông ta thuê người tông xe chúng ta sao? Chẳng phải trước đó đã nói là không phải ông ta sao?”
Viên Chỉ Hề lắc lắc đầu: “Em cũng không chắc chắn, chỉ là cảm thấy rất đáng nghi. Nếu thật sự phải đi, vậy phải cẩn thận một chút.”
“Có các anh em ở bên, tôi rất yên tâm. Hơn nữa, sản phẩm công nghệ cao của tôi còn chưa lấy ra đâu.” Bắc Thanh lấy từ thứ gì đó trong bao ra, tròn vo, sơn đen như mực, nói: “Biết đây là cái gì không?”
“Khỏi làm màu đi, thời gian của chúng ta rất gấp.”
Từ Du vừa bắt xe vừa thúc giục, cứ rề rà như vậy thì tối nay cũng không tới được chỗ bà ngoại mất.
Bắc Thanh nói: “Đây là máy tự động bắn trả. Chỉ cần có vật tốc độ cao đến gần tôi, thứ này sẽ tự động mở ra, bắn ngược lại sức mạnh kia.”
“Nói, nói đùa đúng không? Đã nghiên cứu ra thứ này rồi sao?” Từ Du nhìn vật có hình tròn kia với vẻ khó tin, rõ ràng giống như một quả cầu, “Ý của anh là, nếu chiếc xe kia lao tới anh, nó sẽ bị bật ngược lại?”
“Cho dù không bị bật ngược, cũng sẽ bị buộc dừng lại cách tôi một khoảng cách nhất định.” Bắc Thanh nhét vật kia vào trong tay Từ Du, cười nói: “Tạm thời cho cô mượn dùng, chờ xong việc thì cô trả lại cho tôi.”