“Trùng hợp quá, cháu cũng họ Từ, tên là Từ Du. Bà ngoại cháu ở thành phố Y, cách chỗ này nói gần không gần, nói xa cũng không xa. Cháu đang định buổi tối về thăm bà ngoại cháu, đến lúc đó sẽ nói với bà về trang viên Phong Vân, nói không chừng bà sẽ đồng ý đến đây chơi.” Từ Du không ngờ thật sự tiếp cận được với ông cụ này, quả thực với ông cụ ngang ngược thế này thì phải biết vuốt đuôi.
“Vậy thì hay quá, cháu nhất định phải nhớ nói với bà ấy nhé.” Từ Đạo Tử cười ha ha, cười xong bỗng nhiên lại hỏi: “Từ Du đúng không? Cháu cũng là người của Sở mật vụ gì đó à?”
“Cháu không phải.” Từ Du lắc đầu.
Sắc mặt Từ Đạo Tử lập tức tốt hơn một chút, lại liếc nhìn Bắc Thanh một cái, nói: “Ta không biết các cháu tới đây với mục đích gì, nhưng ta thật sự chưa từng gặp việc gì thần bí. Đây rõ ràng là một xã hội rất khoa học, một quốc gia rất văn minh khoa học mà. Rất nhiều năm về trước, đất nước chúng ta còn nói phải bài trừ mê tín dị đoan, mấy người trẻ tuổi các cháu sao còn không giác ngộ bằng những người già cả bọn ta chứ?”
Khóe miệng Từ Du khẽ nhếch lên, việc bọn họ điều tra chắc không tính là mê tín dị đoan chứ nhỉ? Đó chỉ là kết tinh trí tuệ của người xưa, người hiện đại vẫn chưa khám phá ra mà thôi.
“Cụ Từ, thật ra cái chúng cháu muốn điều tra cũng không phải mê tín dị đoan, chẳng qua là khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn chưa thể giải thích mà thôi. Hỏi cụ có từng gặp sự kiện thần bí hay không thật ra rất không rõ ràng, cháu nói thế này đi, cụ Từ, cụ có từng nghe nói đến cái tên Kỳ Tễ hay không?”
Từ Đạo Tử bỗng dưng ngẩn ra, sắc mặt cũng trở nên rất không bình thường, bốn người lập tức hiểu rõ, chắc chắn ông ta biết Kỳ Tễ!
“Kỳ Tích?(*) Còn có người có tên kỳ lạ như vậy à?” Từ Đạo Tử mất tự nhiên cười, liên tục xua tay nói: “Chưa từng nghe, chưa từng nghe, tên kỳ lạ như vậy, nếu ta từng nghe ta chắc chắn sẽ nhớ.”
(*) Kỳ Tễ và Kỳ Tích có cách phát âm giống nhau, ông cụ Từ ở đây đang cố ý nói nhầm.
Từ Du cười lạnh trong lòng, ông cụ này thật biết nói dối, trước đó còn nói chưa từng gạt người gì đó, rõ ràng là một cao thủ bịp bợm.
“Cụ Từ thật sự chưa từng nghe qua sao? Vậy cháu miêu tả một chút nhé, đó là một người đàn ông thoạt nhìn hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, bình thường thích mặc một bộ áo dài màu xám trắng, rất thận trọng, không hay nói đùa.”
Đầu Từ Đạo Tử lắc như trống bỏi: “Không biết, không biết, chưa từng nghe, cũng chưa từng gặp người này. Các người lần này thật sự là tìm nhầm người rồi, có lẽ là ông cụ họ Từ khác từng gặp anh ta đấy.”
Bắc Thanh thấy ông ta chết cũng không thừa nhận, chỉ đành đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nhưng mà căn cứ vào tin tức Sở mật vụ chúng cháu có được thì tuyệt đối không tìm nhầm người, chính là cụ. Cụ không chỉ biết Kỳ Tễ, còn từng giao dịch với anh ta, dù sao tuổi thọ đắt như vậy, người bình thường cũng không mua nổi...”
“Ta không biết, cậu đang nói linh tinh, ta thấy các người là muốn tới gây sự thì có!” Từ Đạo Tử bỗng nhiên nổi giận, đứng phắt dậy, cắt ngang lời Bắc Thanh. Cụ ông, cụ bà phía sau ông ta không khỏi hoảng sợ, đều đi tới khuyên giải, bảo ông ta bớt giận.
Từ Đạo Tử gạt tay hai người ra, chỉ vào Bắc Thanh, cả giận nói: “Trang viên Phong Vân này của ta không chào đón các người, các người đi đi!”
Vẻ mặt mấy người Bắc Thanh, Từ Du lúng túng, cũng có chút tức giận. Hai cụ già thăm hỏi trước đó đều rất phối hợp, cho dù là Cố Tùy thì cũng không trực tiếp đuổi bọn họ đi. Từ Đạo Tử này, nhìn thì có vẻ tiên phong đạo cốt, dễ nói chuyện, không ngờ tính tình lại nóng nảy, không nể mặt bọn họ như vậy.
“Xem ra cụ Từ là bị tôi nói trúng rồi. Được rồi, cụ không bằng lòng nói cũng không sao, coi như chúng tôi đã quấy rầy.” Bắc Thanh thở dài, đứng dậy, ra hiệu mấy người Từ Du cùng rời đi.
Ra tới bên ngoài, Viên Chỉ Yên mới cắn răng oán giận: “Người gì vậy chứ. Haiz, em nói này anh Bắc Thanh, ông ta đối xử với bọn em như vậy cũng thôi đi, anh là nhân viên nhà nước cũng nuốt nổi cơn giận này sao?”
Bắc Thanh cười khổ, nói: “Nếu không thì sao? Tranh cãi với ông ta đến ngươi chết ta sống sao? Cho nên hiện giờ mọi người biết nhân viên Sở bọn tôi làm việc khó khăn thế nào rồi chứ? Không biết khi nào sẽ bị người khác chửi cho tối tăm mặt mũi, chửi xong không nói, còn có thể bị đuổi ra ngoài.”
Ba người vô cùng đồng cảm, dù sao thái độ của Bắc Thanh cũng không thể quá nóng nảy, nếu không thì chờ bị kiện đi.
Còn chưa đến ba giờ, Từ Du nhìn mặt trời nóng rực một cái, nói: “Tiếp theo phải làm sao đây? Chỗ này chắc chắn là không hỏi được gì.”
“Em nói rồi mà, không nên đến đây, nên trực tiếp về quê chị Từ mà.” Viên Chỉ Yên thân thiết ôm cánh tay Từ Du, kéo cô tới chỗ qua đường chờ đèn xanh.
Viên Chỉ Hề vỗ đầu cô, lập tức nhận lấy một cái xem thường. Viên Chỉ Hề bĩu môi, dạy dỗ: “Đừng cứ phàn nàn mãi, nếu không đến đây làm sao biết người này như vậy chứ?”
“Em chỉ tùy tiện nói một chút thôi, anh đừng cứ vỗ đầu em suốt như vậy có được không? Sẽ đánh em đến ngốc luôn đó.”
“Em vốn đã ngốc rồi, cũng không sợ ngốc thêm chút nữa đâu.”
“Hứ.”
“Hứ cái gì mà hứ, nhìn đường, nhìn đường... Cẩn thận!”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, Viên Chỉ Yên vừa kéo Từ Du đi đến giữa đường, một chiếc ô tô bỗng nhiên từ một bên đường lao vọt ra! Người xung quanh còn chưa kịp kinh sợ hô lên một tiếng, chỉ thấy hai người Viên Chỉ Yên bỗng nhiên vọt lên trời, vô cùng khéo léo tránh được chiếc ô tô lao như bay tới.
Không biết Viên Chỉ Hề ném ra một thứ gì đó, thứ kia lại có thể cắm thẳng vào lốp xe sau, lốp xe đang quay nhanh bị thứ kia đâm vạch ra một cái lỗ dài, nhanh chóng xì hơi. Xe ô tô trượt đi một đoạn, phát ra một loạt âm thanh chói tai, cuối cùng mới dừng lại.
Nhìn kỹ mới phát hiện là một cây bút máy đã bật nắp!
Vô số người đều bị dọa đến ngơ người luôn, cảm thấy giống như đang xem phim kungfu vậy, mãi đến khi Viên Chỉ Yên và Từ Du đáp xuống đất, Viên Chỉ Hề đấm một cú vỡ kính cửa, kéo người tài xế ra ngoài, mọi người mới hoàn hồn.
“Chị Từ, chị không bị dọa sợ chứ?” Viên Chỉ Yên buông Từ Du ra, thấy đối phương hai mắt trợn trừng, còn tưởng rằng bị dọa sợ rồi.
Từ Du vỗ ngực, chớp mắt, xác nhận bản thân thật sự còn sống, mũi liền cay cay, thiếu chút nữa thì khóc toáng lên.
“Chị không sao...” Khốn kiếp! Thật là muốn chửi ầm lên để giải tỏa cơn tức giận! Từ Du hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại: “Chỉ Yên, vừa rồi thật sự là may mà có em, bằng không chị đã phải đi gặp Diêm Vương rồi. Hừ! Chị thật sự muốn xem rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, đây rõ ràng là cố ý!”
“Chính là anh ta.” Viên Chỉ Hề túm tài xế ra, tài xế nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi mấy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu.
Vậy mà lại là say rượu lái xe.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Bắc Thanh cũng bị dọa hết hồn bởi tình huống bất ngờ vừa rồi, nếu không phải anh em Viên Chỉ Hề phản ứng nhanh, thật sự là đã xảy ra án mạng.
“Tôi, tôi không cố ý, thật sự... Tôi, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì...” Lái xe nói chuyện còn không rõ, xem ra là đã rất say. Có điều lúc này rõ ràng là đã bị dọa sợ, đôi chân đều đang run rẩy.
Quần chúng xung quanh xôn xao bàn luận, gây ra ách tắc giao thông, may mà cảnh sát giao thông nhanh chóng tới, vừa sơ tán đám người, vừa lập biên bản.
Mọi người không biết cảnh tượng vừa rồi lại bị một nhân viên ở cửa hàng bên cạnh quay được, vừa đăng lên mạng liền gây ra sóng to gió lớn. Cư dân mạng xem xong còn cho rằng video chắc chắn là có qua chỉnh sửa, là giả, hoặc là đoàn phim đang quay phim.