Lần này Từ Du trực tiếp chạy xe đến cổng khu biệt thự, chỉ là không được cho phép, bọn họ không được vào.
“Bọn tôi là khách của ông cụ Ngu, nếu anh không tin có thể gọi điện hỏi ông ấy, anh cứ nói với ông ấy tên tôi là Từ Du.” Từ Du dám khẳng định Ngu Nhất Minh đã sớm điều tra ra cô và Viên Chỉ Hề, chắc chắn cũng đã biết tên của cô.
Mấy ngày nay cũng không có cảnh sát tới tìm, e là Ngu Nhất Minh thật sự lo lắng trong tay bọn họ có video ông kéo dài tuổi thọ.
Chính vì như vậy, Từ Du mới dám tới đây thăm hỏi, không lo Ngu Nhất Minh không cho bọn họ vào.
Bảo vệ ở cửa gọi điện cho nhà họ Ngu, cũng không biết bên kia nói gì, sau khi gác máy liền cho bọn họ đi vào.
Từ Du và Viên Chỉ Hề liếc nhìn nhau, đây đều trong dự kiến của bọn họ, ông cụ Ngu là người rất hiểu chuyện, rất thông minh.
Từ Du thuận lợi lái xe tới cửa nhà họ Ngu, không giống với ban đêm, giữa ban ngày nhìn biệt thự nhà họ Ngu thật sự là vô cùng tinh xảo, lộng lẫy. Căn biệt thự này, chỉ sợ là bằng một nửa gia tài nhà họ Từ rồi.
Điều khiến hai người bất ngờ hơn là, quản gia Lưu lại đích thân đứng ở cửa nghênh đón, hai gã vệ sĩ phía sau ông thì đen mặt lại, sắc mặt không tốt, nhìn chằm chằm Viên Chỉ Hề.
Nói ra thật khiến người ta kinh sợ, bọn họ nhiều người như vậy, thế mà ngay cả một thiếu niên cũng đánh không lại, quan trọng là thiếu niên này nhìn còn giống như phụ nữ da mịn thịt mềm.
“Cô Từ, cậu Viên, mời vào bên trong, ông chủ của tôi đã chờ lâu rồi.” Quản gia Lưu rất ôn hòa, dường như hoàn toàn không hề bị việc buổi tối mấy hôm trước ảnh hưởng, Từ Du cũng có chút bội phục sự bình tĩnh của người này.
“Chú à, chẳng lẽ ông cụ Ngu biết bọn tôi sẽ đến thăm hỏi?”
Quản gia Lưu nói: “Đúng vậy, nhưng không ngờ lại lâu như vậy, mãi hôm nay các vị mới đến. Hai vị, mời đi bên này.”
Lần này đến phiên Từ Du bất ngờ, quả nhiên, người có thể quản lý công ty lớn như vậy, đầu óc quả là rất linh hoạt, ngay cả việc này cũng có thể đoán trước.
Quản gia Lưu đưa hai người đến phòng khách, trong phòng khách tinh tế xa hoa, ngoại trừ Ngu Nhất Minh đang ngồi đọc báo còn có một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cô gái xinh đẹp đang bày đĩa trái cây, thấy ba người đi vào, lập tức nở nụ cười, khiến cả phòng khách sáng bừng lên.
Từ Du không khỏi liếc mắt nhìn thêm một cái, cô gái này mặc một cái váy màu trắng mộc mạc, lại có vẻ thoải mái, hào phóng, phô bày trọn vẹn khí chất tôn quý. Trên người cô ấy tỏa ra khí chất tao nhã mê hồn, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.
Ồ, đây chắc hẳn là con gái ông cụ Ngu rồi.
“Hai vị, mời ngồi.” Cô gái mỉm cười, tự giới thiệu, nói: “Tôi là Ngu Tranh Tranh, đây chính là bố tôi, các vị hẳn là đã từng gặp.”
“Đã gặp, đã gặp. Không ngờ tới cụ Ngu còn có con gái xinh đẹp như vậy, xin chào cô Ngu, tôi là Từ Du, đây là bạn của tôi, Viên Chỉ Hề.” Từ Du thu lại ánh mắt đánh giá, thầm nghĩ nhà họ Ngu thật sự là gen tốt, Ngu Thành Lạc thì không nói, ảnh chụp cụ Ngu lúc trẻ cũng rất tuấn tú, vị tiểu thư Ngu này lại là một đại mỹ nhân.
Đây mới là thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật!
“Cô Từ, cậu Viên, mời ngồi, mời uống trà.” Ngu Tranh Tranh mời hai người ngồi xuống, Ngu Nhất Minh cũng buông tờ báo xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người.
Từ Du hơi nắm tay, nhìn về phía Ngu Nhất Minh, vô cùng trịnh trọng nói: “Cụ Ngu, lần này chúng tôi tùy tiện đến, xin ông thứ lỗi. Thật ra lần này chúng tôi đến là vì muốn giải thích việc tối hôm đó, tự tiện xông vào nhà của ngài là không nên.”
Ngu Nhất Minh khoát tay, nói: “Có thể hiểu được, hơn nữa cậu Viên đây võ công cao cường, thật sự là hiếm thấy.”
Hiển nhiên là ông cảm thấy hứng thú với Viên Chỉ Hề hơn.
Viên Chỉ Hề nâng mí mắt lên nhìn ông một cái, thản nhiên nói: “Là do vệ sĩ của ông quá vô dụng mà thôi.”
“Ha ha ha ha...” Ngu Nhất Minh không giận, trái lại còn bật cười, một lúc sau mới nói: “Nếu đã như vậy, không biết cậu Viên có hứng thú với nghề vệ sĩ hay không? Chỉ cần cậu Viên đồng ý đến, tôi không chỉ bỏ qua chuyện lần trước, còn có thể nói cho các vị một vài việc mà các vị muốn biết. Tiền lương đương nhiên tuyệt đối cũng sẽ khiến cậu hài lòng.”
Viên Chỉ Hề nhìn không ra vui buồn, hỏi: “Vậy có nghĩa là, nếu tôi không đồng ý, ông sẽ không nói cho bọn tôi biết?”
Ngu Nhất Minh lại cười không nói.
Từ Du nhịn không được, nói: “Cụ Ngu, ông như vậy là không có nghĩa khí rồi?”
“Ha ha... Vậy cô nói tôi biết, tôi vì sao phải nói cho các vị việc kia chứ? Nói cho các vị thì tôi được lợi gì?”
Quả thật là bản chất của thương nhân, sẽ không làm việc khiến mình chịu thiệt.
“Đương nhiên là có lợi, bọn tôi đây là đến trao đổi. Ông nói cho bọn tôi biết bí mật có liên quan đến chủ tiệm, bọn tôi sẽ giúp ông giữ bí mật việc kéo dài tuổi thọ, rất công bằng, không phải sao?” Từ Du buông thõng tay, cô đã nghĩ xong điều kiện trao đổi này rồi, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.
Ánh mắt Ngu Nhất Minh bỗng nhiên trở nên sắc bén, Từ Du và Viên Chỉ Hề lại không chút sợ hãi, mặc ông đánh giá. Một lát sau, Ngu Nhất Minh cuối cùng thu lại cảm giác đè ép, chậm rãi nở nụ cười.
“Tốt lắm, xem ra tính tò mò của các vị rất kiên định, thật ra nói cho các vị cũng không sao, việc này vốn cũng không tính là bí mật. Có điều các vị cũng phải giữ chữ tín, không được nói ra bí mật tôi kéo dài tuổi thọ.”
“Bọn tôi nhất định sẽ không nói!” Từ Du vui vẻ, vậy là vừa rồi Ngu Nhất Minh đang thử thách bọn họ? Có điều, việc này không tính là bí mật? Sao trước đây bọn họ không biết chút nào nhỉ?
“Thật ra, hiểu biết của tôi đối với tiệm Trường Sinh cũng không nhiều, nó được dựng lên khi nào thì cũng không rõ. Chỉ biết ông chủ tiệm Trường Sinh tên là Kỳ Tễ, Kỳ trong Kỳ Liên sơn, Tễ trong tễ phong lãng nguyệt, chính là người đàn ông các vị nhìn thấy tối hôm đó. Tôi biết anh ta cũng là thông qua một người bạn cũ giới thiệu, bởi vì người bạn cũ này của tôi cũng từng tìm anh ta kéo dài tuổi thọ. Kỳ Tễ rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, những người biết anh ta đều sẽ nhất trí giữ bí mật cho anh ta, dù sao loại việc này một khi truyền ra thì thật sự có thể sẽ gây ra hậu quả khó có thể tưởng tượng được.”
Từ Du gật đầu, cho dù là kéo dài tuổi thọ hay là bán tuổi thọ thì đều không hợp với xã hội coi trọng khoa học này.
Huống chi năng lực Kỳ Tễ mạnh mẽ, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội anh ta mà nói lung tung ra ngoài.
“Thì ra anh ta tên là Kỳ Tễ, tên trái lại nghe rất hay.” Từ Du bình luận một câu.
Ngu Nhất Minh tiếp tục nói: “Lần đầu tiên tôi kéo dài tuổi thọ là năm ngoái, ngoại trừ quản gia Lưu, tôi không nói cho bất kỳ ai biết, kể cả Tranh Tranh và tên bất hiếu kia.”
“Bố, thật ra bố nên sớm nói cho bọn con biết, nếu thẳng thắn nói ra, có lẽ anh sẽ không...” Ngu Tranh Tranh nắm lấy tay Ngu Nhất Minh, cúi đầu thở dài.
Hai hôm trước cô mới biết được chuyện này, lúc đó khỏi nói kinh ngạc cỡ nào, nhưng sau khi kinh ngạc là vui mừng. Nếu tiền có thể mua được mạng sống, vậy vì sao lại không mua chứ? Cô cũng muốn bố sống thọ thêm mấy năm, ở bên cô lâu hơn.
Chẳng qua cô không ngờ tới Ngu Thành Lạc lại vì chuyện đó mà làm ra những việc như vậy, thật sự không thể hiểu nổi, chẳng lẽ anh cô không hy vọng bố sống thọ thêm mấy năm sao? Lúc đó, nếu không có quản gia Lưu khuyến khích cô chuyển bố về bệnh viện tư nhân thì kế hoạch của Ngu Thành Lạc có thể đã thành công rồi.
“Tranh Tranh, nó không giống con, nó thèm muốn công ty từ lâu rồi, chỉ ước gì bố chết sớm một chút.” Nhắc đến Ngu Thành Lạc, cơn giận của Ngu Nhất Minh lại dâng lên, vừa thất vọng lại vừa đau lòng.