“Nói đi, cô là ai? Vì sao lại trốn ở trên cây? Cô đã nhìn thấy gì?” Trong tầng hầm lớn, Ngu Nhất Minh ngồi ngay ngắn trên xô pha, trước mặt ông chính là Từ Du đang bị trói hai tay.
Phía sau Từ Du có hai vệ sĩ cao to lực lưỡng, chăm chăm chú ý mọi cử động của cô.
“Ông chủ, mời uống trà.” Quản gia Lưu đặt chén trà lên bàn, Ngu Nhất Minh khoát tay, ông liền biết điều lui lại phía sau.
Từ Du im lặng, đêm nay thật sự là xui xẻo rồi, cho dù nói như thế nào, việc cô tự tiện xông vào biệt thự bị bắt lại cũng là việc phạm pháp. Nhưng cô lo lắng hơn là, mình đã phát hiện ra bí mật của Ngu Nhất Minh, sẽ bị diệt khẩu.
Nếu cô chết ở đây, chỉ sợ ngoại trừ Viên Chỉ Hề thì không ai biết.
Cô thu lại vẻ tươi cười không đứng đắn ngày thường, hơi nâng ánh mắt lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngu Nhất Minh.
“Không nói phải không? Cô không nói tôi cũng có thể tra ra được. Yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, dù sao báo cảnh sát đối với tôi cũng không có lợi ích gì. Cô còn có đồng bọn nhỉ? Cô không lo lắng an toàn của đồng bọn mình sao?” Ngu Nhất Minh chậm rãi nhấp một ngụm trà, giọng nói rõ ràng không lớn, ngữ điệu cũng rất ôn hòa, nhưng Từ Du lại nghe ra được đây là lời cảnh cáo và uy hiếp nghiêm khắc nhất!
Ngu Nhất Minh có thể làm nên cơ ngơi lớn như vậy, dạng người nào cũng đều đã từng gặp, sao có thể để một cô gái không hề có sức uy hiếp như Từ Du vào mắt?
Tim Từ Du thắt lại, cô thật sự lo lắng cho an toàn của Viên Chỉ Hề, lo sợ cậu không phải là đối thủ của chủ tiệm Trường Sinh, cũng lo cậu quay lại đây thì bị bắt.
Gặp phải tên cáo già như vậy, cô không biết phải làm sao mới có thể thoát thân.
“Cụ Ngu, tôi chỉ có thể nói với ông, tôi không phải người xấu, cũng không phải kẻ thù của ông. Tôi tới đây chỉ là vì tìm người đàn ông mới vừa rời đi.”
Ánh mắt Ngu Nhất Minh chợt lóe, phất tay, hai vệ sĩ lập tức lui ra ngoài.
Từ Du âm thầm nắm tay, cô thành công rồi, ông cụ này cũng không muốn cho nhiều người biết việc này, e rằng dù là vệ sĩ cũng không được.
“Cô tìm cậu ta làm gì?” Ngu Nhất Minh liếc mắt đánh giá Từ Du từ trên xuống dưới một cái, thấy cô tuy rằng trên người đều là hàng hiệu, nhưng cũng không giống người đại phú đại quý. Mua tuổi thọ, chỉ sợ cô không có nhiều tiền như vậy. “Sao cô biết cậu ta?”
“Anh ta là tên lừa đảo! Anh ta lừa tôi bán tuổi thọ!” Từ Du lòng đầy tức tối, cả giận nói: “Tôi muốn tìm anh ta trả lại tuổi thọ cho tôi! Tôi từng tới siêu thị kia rất nhiều lần, nhưng không tìm thấy anh ta. Cụ Ngu, xin hỏi ông có thể nói cho tôi biết phải làm sao mới có thể liên hệ được với anh ta hay không?”
Ngu Nhất Minh chợt bừng tỉnh, lại lắc đầu nói: “Đây là bí mật lớn giữa tôi và cậu ta, không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa, tôi cũng không thể tin lời nói một phía của cô...”
“Đùng, đùng!” Bên ngoài bỗng vang lên mấy tiếng trầm đục, ba người đồng thời ngẩn ra. Ngay sau đó, cửa phòng đã bị một lực lớn đá văng, một bóng đen cao gầy nháy mắt vọt vào, phía sau là một đám vệ sĩ nằm ngang nằm dọc la liệt, ồn ào kêu đau.
Từ Du vừa mừng vừa sợ, không ngờ Viên Chỉ Hề không chỉ tới nhanh như vậy, hơn nữa còn dọn dẹp tất cả vệ sĩ.
“Chị không sao chứ?” Viên Chỉ Hề đột nhiên vọt tới trước mặt Từ Du, dùng sức kéo một cái, liền bứt đứt dây leo núi lớn cỡ ngón tay cái đang trói trên người cô.
Ngu Nhất Minh cả kinh trốn ra sau xô pha, quản gia Lưu thì run cầm cập lấy di động ra tính báo cảnh sát.
“Tất cả mọi người không được nhúc nhích! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Viên Chỉ Hề hét lớn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm quản gia Lưu. Quản gia Lưu lập tức kinh sợ, đánh rơi cả di động xuống đất.
Viên Chỉ Hề quét nhìn một vòng, người bị cậu quét ánh mắt đến đều run cầm cập, hận không thể rúc mình vào trong đất.
Cho dù Ngu Nhất Minh từng trải qua vô số hoàn cảnh, nhưng giờ phút này cũng bị dọa sợ, nhất thời không hề động đậy.
Viên Chỉ Hề che chở Từ Du lui ra ngoài, đi tới cửa, bỗng nhiên lại dừng bước, uy hiếp: “Cụ Ngu, bọn tôi không có ác ý với ông, cho nên hy vọng ông cũng đừng làm ra chuyện gì, nếu không, bí mật nhỏ kia của ông... chỉ sợ là không giữ được nữa.”
Ngu Nhất Minh đen mặt, không đáp lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Viên Chỉ Hề và Từ Du rời khỏi biệt thự, tiếp sau đó, liền biến mất không tung tích.
Viên Chỉ Hề ôm Từ Du chạy thẳng một mạch, mãi đến khi lên xe mới nhẹ nhàng thở ra, Từ Du vỗ ngực, phát hiện trái tim đập bình bịch, cô chỉ cảm thấy vừa rồi vừa nguy hiểm lại kích thích, quả thật là nhất đời.
“Lợi hại, em thật sự là quá lợi hại.” Từ Du đột nhiên nở nụ cười, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Viên Chỉ Hề, khen ngợi: “Vừa rồi em thật sự là vô cùng ngầu.”
“Thường thôi, thường thôi, hạng ba thế giới.” Ngoài miệng nói như vậy, Viên Chỉ Hề lại nhếch khóe môi lên, nở nụ cười đắc ý. “Chị, bọn họ không làm gì chị chứ?”
Từ Du thật muốn chỉnh cái tính tự luyến của cậu, nghe vậy không khỏi lắc đầu nói: “Không có gì, cũng chỉ là bị trói hai tay một chút, ông cụ kia hỏi chị là ai, chị cũng chưa nói, nhưng sớm hay muộn ông ta cũng sẽ điều tra ra.”
Khẩu trang của hai người bọn họ đã rơi mất từ lâu, bởi vậy Ngu Nhất Minh và nhóm vệ sĩ kia đều nhìn thấy gương mặt thật của bọn họ, huống hồ camera giám sát cũng đã ghi lại hình ảnh của bọn họ. Nếu Ngu Nhất Minh muốn điều tra, hẳn là sáng mai có thể biết hết mọi thông tin của bọn họ.
Viên Chỉ Hề nói: “Điều tra ra cũng không dám làm gì, ông ấy tuyệt đối không dám báo cảnh sát, ông ấy chắc chắn là lo sợ trên tay chúng ta có video quay việc ông ấy kéo dài tuổi thọ.”
“Cũng đúng.” Từ Du yên tâm một chút, vừa lái xe vừa hỏi, “Cậu bên kia thế nào? Không bị thương chứ?”
Viên Chỉ Hề quay lại nhanh như vậy, tám phần là để chủ tiệm chạy rồi, Từ Du có chút áy náy, đây chính là cơ hội tốt để bắt lấy chủ tiệm.
“Chỉ là chút vết thương ngoài da, không có gì đáng lo. Yêu quái kia vô cùng lợi hại, em đấu với hắn rất lâu mà cũng chưa thể chế phục được.” Viên Chỉ Hề thu lại vẻ tươi cười, gãi đầu nói: “Có phải chị cảm thấy em rất vô dụng hay không?”
“Chị đây chẳng phải còn vô dụng hơn sao?” Từ Du bĩu môi, nói: “Không sao, đừng để trong lòng, đêm nay chúng ta cũng không tính là không có thu hoạch.”
Ít nhất đã gặp được chủ tiệm, còn tận mắt thấy anh ta kéo dài tuổi thọ cho Ngu Nhất Minh.
Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau cũng không có cảnh sát tới tìm, ngày thứ ba cũng không có, Từ Du liền dần dần yên tâm.
Trong mấy ngày này, bọn họ coi tin tức biết được Ngu Thành Lạc đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần, đang tiếp nhận điều trị. Ngu Nhất Minh cũng công khai bày tỏ thất vọng với Ngu Thành Lạc, còn nói đây đều là lỗi của mình, bởi vì ông không kịp thời đưa Ngu Thành Lạc đi điều trị, mới để xảy ra chuyện này.
“Ông cụ này cũng thật nhẫn tâm, đến con ruột mà nói nhốt liền nhốt lại, cho dù Ngu Thành Lạc không bị bệnh thì vào đó cũng sẽ biến thành thần kinh.” Từ Du âm thầm lắc đầu, ân oán trong nhà giàu thật đáng sợ mà.
Viên Chỉ Hề lạnh lùng đáp: “Con của ông ấy cũng bày ra tai nạn giao thông cố ý muốn giết ông ấy, ông ấy làm như vậy cũng không tính là gì. Xét đến cùng, vẫn là do việc kéo dài tuổi thọ gây ra mâu thuẫn.”
“Cũng đúng... Có điều, đến hiện giờ chúng ta vẫn không biết Ngu Nhất Minh làm thế nào để liên hệ được với chủ tiệm, manh mối duy nhất hiện giờ chính là Ngu Nhất Minh.” Từ Du hất hất cằm, đưa ra một đề nghị lớn mật: “Không bằng chúng ta lần này quang minh chính đại tới thăm hỏi ông cụ Ngu?”