Couple 50

Chương 23

Chương II (tiếp): Lời thách đấu

Phòng âm nhạc lúc đó được trang hoàng rất lộng lẫy, một đám người ngồi bên chiếc bàn được kê ở chính giữa, các khuôn mặt đều đỏ hồng, cô gái vừa nãy vẫn còn nhìn Kỷ Minh bằng ánh mắt lấp lánh thì nay đã bước vào “vòng tròn tình yêu” ở gần đó, mọi người đều phấn khích vỗ tay và cổ vũ cô.

Còn người ngồi ở bàn chủ tịch không phải ai khác…

Chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi…

An Vũ Phong!

Tôi bất giác đưa tay lên bịt miệng, sợ mình sẽ phát ra một âm thanh nào đó!

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi không tự chủ được mà mở mắt ngày càng to.

An Vũ Phong thong thả cầm cái ly thủy tinh lên tay, thi thoảng lại nghiêng ly về một bên, có lúc thì khẽ xoay tròn. Ly nước cam màu vàng sóng ánh nằm trong năm ngón tay thon dài của hắn tỏa ra một mùi vị mê người.

- Thiếu gia An, xin hỏi, có thể uống nước cam cùng anh được không?

Một cô gái ngồi đối diện với An Vũ Phong, trên đầu cài một cái cặp hình hoa hồng màu đỏ, lỗ mũi to như mũi trâu, bỗng dưng đứng phắt dậy, hai mắt lấp lánh hỏi với vẻ đầy mong đơi.

- Không vấn đề gì. – An Vũ Phong không buồn ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

- A a… hạnh phúc quá!

Một tiếng hét vang lên khắp căn phòng.

Tôi đột nhiên như bị mê hoặc, nói thẳng ra thì gã này đang muốn đối đầu với tôi, nhưng bây giờ bộ dạng lạnh lùng của hắn là vì mục đích gì?

- Lạ thật, sao ánh mặt trời hôm nay lại chói mắt như thế?

Bỗng dưng An Vũ Phong cau mày, bực bội nói.

- Vậy… vậy sao?

Cô gái mũi tẹt giật mình, nhất thời trong mắt ánh lên tia nhìn mừng rỡ:

- Thiếu gia An, để tôi giúp anh kéo rèm lại nhé, mọi người nghe thấy chưa, anh ấy chỉ ra lệnh cho tôi thôi…

- Sai rồi!

Đúng vào lúc cô gái mũi tẹt đang hoang tưởng thì An Vũ Phong hất mái tóc dài về phía sau, giơ một ngón tay ra trước mặt cô ta và khẽ lắc lắc:

- Không ai có cơ hội này hết

- Hả…

Cô gái mũi tẹt thất vọng kêu lên, nhưng tiếng kêu nhanh chóng bị những tiếng vỗ tay hoan hô xung quanh át đi.

An Vũ Phong vẫn thở rất nhẹ nhàng, tỏ ra vô cùng sảng khoái! Ngay sau đó uống cạn ly nước cam!

Nhìn thấy cảnh này, hai tay cô gái mũi tẹt nâng lên cao, một lúc sau mới lắp bắp nói:

- Thiếu gia An… quả… quả… quả thật là… đẹp trai quá!

Khuôn mặt của An Vũ Phong không có bất cứ sự thay đổi nào. Bỗng dưng, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn ra ngoài phòng học.

Tôi thoáng chột dạ, đang định quay người bỏ đi thì ánh mắt của hắn lại quay sang hướng khác, nói với cô gái mũi tẹt vừa nãy:

- Bạn tên là Ngưu Xuân Hoa phải không, hình như ngoài kia có tiếng động gì đó…

Ngưu Xuân Hoa được lệnh, lập tức lao ra ngoài cửa, tóm được tôi lúc đó đang định chuồn đi.

- Báo cáo thiếu gia, có gián điệp.

Cái gã đáng ghét đó quả nhiên đi từng bước dài tới trước mặt tôi, giả vờ như không hề quen biết gì tôi, dương dương tự đắc nói:

- Thì ra là một kẻ trộm vặt…

Sau đó hắn còn cố ý ồ lên:

- Ồ, vừa nãy không nhận ra, thì ra là chủ tịch Bạch Tô Cơ, lẽ nào cô cũng muốn uống nước cam sao? – Hắn lười biếng đút hai tay vào túi quần, nghe giọng nói thì hình như hắn đang rất vui vẻ.

Đúng là đồ mặt người dạ thú, đừng tưởng rằng như vậy là tôi nhận thua, đây đúng là một cơ hội tốt để tôi lột bộ mặt đạo đức giả của hắn.

Tôi thu hết dũng khí, nói lớn với đám nữ sinh đang nhìn hắn say mê:

- Hắn đối xử với các bạn lạnh lùng như vậy, lẽ nào các bạn không nổi giận sao?

- Không… Chúng tôi rất hạnh phúc!

Trời ơi! Có phải An Vũ Phong đã tẩy não cho bọn họ rồi không?

- Các người là một lũ ngốc!

Lời nói giận dữ của tôi vừa dứt, hầu như cả đám nữ sinh đó lao lên, giơ tay định đánh tôi nhưng bị An Vũ Phong giữ lại, lạnh lùng nói:

- Tôi không thích những cô gái thô lỗ.

Đám nữ sinh trong phút chốc trở nên ngoan hiền như một con thỏ con.

An Vũ Phong quay đầu lại, cười cười nhìn tôi rồi đột nhiên đảo mắt.

- Nếu cô đã tham quan hoạt động của tôi rồi thì theo nguyên tắc giao lưu, tôi cũng phải đích thân tham quan hoạt động của bạn Bạch Tô Cơ.

Nói rồi, còn chưa chờ tôi đồng ý, hắn đã bước thẳng ra khỏi phòng nhạc, giống như một vị hoàng đế cao quý, bước từng bước dài tới phòng của chúng tôi.

Các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lập tức cảnh giác đứng thẳng lên, nhưng không ít ánh mắt của các cô gái đã có sự “thay đổi” rõ ràng khiến tôi tức ói máu.

Nhìn vào dòng chữ “Bài học Từ chối tình yêu” trên bảng, hắn mỉm cười. Tôi biết chắc chắn hắn lại nghĩ ra trò gì đó.

Quả nhiên, An Vũ Phong đi thẳng tới trước mặt đám con gái, câu hỏi mà hắn hỏi đã phá vỡ mọi cảnh giác của bọn họ.

- Cô có thích tôi không?

- Hả? Ừm…

Cô gái đó thoáng khựng lại rồi ra sức gật đầu.

- Thế cô thích tôi ở điểm nào?

An Vũ Phong thản nhiên hỏi tiếp.

- Anh rất đẹp trai… - Mặt của cô gái đỏ bừng như quả táo, - Còn nữa… anh là một công tử cao quý!

- Ha ha ha… Quả nhiên là những cô gái nông cạn.

Mặc dù nụ cười vẫn còn trên khóe miệng nhưng ánh mắt của An Vũ Phong chợt trở nên sắc bén.

Hắn lạnh lùng nói.

- Tiền bạc và một khuôn mặt đẹp là có thể mua được trái tim của cô sao? Nếu mục đích của cô chỉ như vậy thôi thì hãy từ bỏ đi, không ai chịu chấp nhận lời tỏ tình của cô đâu.

Cô gái sững sờ đứng im, không nói được lời nào.

Mấy giây trôi qua.

Những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống như mưa.

Lúc này, đám con gái đi theo An Vũ Phong cũng tranh nhau nói.

- Các người có biết không, nếu các người tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thì tất cả các anh chàng đẹp trai của Đại học Tinh Hoa đều sẽ không thích các người nữa.

- An Vũ Phong! Anh thật quá đáng! Sao anh dám đối xử với các thành viên câu lạc bộ tôi như vậy?

- Chó ngoan không cản đường, phiền tránh ra! Các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch chúng tôi vừa luyện tập cả một buổi chiều, rất vất vả, bây giờ phải về nhà nghỉ ngơi!

Tôi giận dữ liếc nhìn An Vũ Phong, không hề khách khí lên tiếng đuổi khách.

- Ồ, Chủ tịch Bạch Tô Cơ, bài học của cô xem ra chẳng có tác dụng gì cả! Khả năng chịu đựng của các thành viên của cô kém quá. – An Vũ Phong vẫn thản nhiên cười cười, - Ha ha, ngay cả yêu mà cũng cảm thấy khổ? Các thành viên của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, các bạn nói xem, hoạt động của chúng ta như thế nào?

- Rất… hạnh… phúc.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Ngưu Xuân Hoa dẫn dắt toàn bộ thành viên của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim cùng nắm chặt tay, giơ cao lên đầu, trông như đang tuyên thệ một điều gì đó rất thiêng liêng! Cùng lúc đó, chúng còn nhìn các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch với ánh mắt coi thường.

- Hừ!

Tôi cố kìm nén lửa giận trong lòng, quay đầu lại, ra hiệu cho các thành viên trong đội mình, sau đó ngẩng cao đầu, lớn tiếng phản bác.

- Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch coi tình yêu là một việc vô cùng thần thánh và nghiêm túc. Bài học của chúng tôi không vô tác dụng, cũng không lãng phí thời gian, mà là…

Trong giây lát, toàn bộ thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đều giận dữ trừng mắt, còn thành viên của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim thì sa sầm nét mặt.

Thành viên của hai đội chen vào một căn phòng, tạo nên hai mặt trận.

Trong không trung vang lên những tiếng “đùng đùng đùng…” vang dội, mùi thuốc súng nồng nặc, những đám lửa màu xanh không ngừng tóe lên.

- Chỉ biết hưởng thụ thì gọi là lãng phí cuộc sống! Các người đúng là không biết phân biệt trắng đen.

- Cái gọi là kỹ thuật chỉ thuộc về những đứa con gái sống giả tạo mà thôi.



Có ai biết rằng, hồi tranh chấp này chỉ là sự khởi đầu cho một cuộc thi mới?