…
- Ôi! Bài học lần sau! Tôi mong nó đến thật mau.
- Wa, đừng! Chủ tịch, cho tớ thành partner của Kỷ Minh đi!
- Hồ Bách Linh, tránh ra! Bài học của cậu hôm nay kết thúc rồi! Giờ tới lượt tớ! Bỏ ngay bàn tay lợn của cậu ra khỏi người Kỷ Minh.
Nhìn thấy Hồ Bách Linh chìm đắm trong men say của hạnh phúc, đám con gái xung quanh vốn đã bị ánh hào quang của Kỷ Minh hút hồn bắt đầu hét lên căm phẫn.
- Suỵt!
Đúng vào lúc đó, Kỷ Minh đang đứng giữa vòng vây của các bạn nữ quay người qua, đôi mắt sáng lên một nụ cười. Khóe miệng anh hơi nhếch lên giống như một cái kẹo ngọt có tác dụng an ủi thần kỳ, trong phút chốc, mọi tiếng hét đều đột nhiên im bặt.
- Đừng vội, chúng ta tiến hành lần lượt, cứ từ từ. Ai cũng có cơ hội mà…
…
- Tô Cơ, Kỷ Minh… Cậu ấy lợi hại quá!
Ma Thu Thu từ nãy đến giờ vẫn đứng im một góc, lúc này cũng bị đám con gái kia làm cho ảnh hưởng, sắc mặt hơi ửng hồng. Cô đưa tay lên sờ vào cái trán đang nóng bừng bừng của mình, nói nhỏ với tôi.
- Đúng… đúng thế… - Nhìn vào những gì đang xảy ra trước mắt, tôi ngơ ngác gật đầu.
Khó khăn lắm mới ổn định lại được trật tự, tới giờ giải lao, Kỷ Minh đứng dựa vào vách tường, hít nhẹ một hơi.
Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh, trong lòng tôi rất áy náy, bèn đi về phía đó, dịu dàng nói:
- Kỷ Minh, vừa nãy cảm ơn bạn rất nhiều! Để thể hiện sự biết ơn của mình, lát nữa mời bạn đi ăn cái gì đó nhé?
- Cảm ơn mình… Ăn gì cũng được sao? – Kỷ Minh nhìn tôi, nụ cười dịu dàng lại nở trên khóe môi anh.
- Chỉ cần bạn không khiến mình phá sản là được…
Tôi bật cười.
- Ừm… Vậy nên ăn bào ngư hay ăn vi cá đây? – Kỷ Minh làm ra vẻ đang suy nghĩ rất lung, nói nhỏ. Mặt tôi thoáng biến thành màu đen.
- Đùa bạn thôi, Coca là được rồi.
Kỷ Minh nhìn bộ dạng của tôi, không nhịn được bật cười lớn.
- Coca? Thực sự là chỉ cần Coca thôi sao?
Lần này thì tới lượt tôi không dám tin vào tai mình nữa.
- Nếu muốn cảm ơn mình thì chỉ cần thành ý là được rồi… Bởi vậy phiền chủ tịch đích thân chạy đi mua Coca cho mình.
Kỷ Minh giơ tay lên cốc nhẹ vào đầu tôi.
- Không vấn đề gì.
Đúng vào lúc tôi cầm hai chai Coca quay về thì trong phòng âm nhạc vang lên tràng cười rộn rã.
- Lợi hại quá! Cậu nói chuyện không còn bị lắp nữa rồi.
- Tớ còn thích ăn kem, có thể cùng ăn kem với cậu không?
Tôi lắng nghe kỹ hơn, tiếng cười vọng vào tai tôi càng rõ hơn, không chỉ có một người mà hình như là rất nhiều người cùng cười.
Tiếng con gái ngượng ngùng xấu hổ, tiếng con trai tán dương khâm phục như một làn gió từ khắp nơi thổi vào tai tôi.
Tới gần hơn, nghi hoặc trong lòng tôi càng nở rộng ra như quả bóng bay, càng ngày càng căng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp.
Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của An Vũ Phong.
Không sai, chính là hắn.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy như có hàng ngày con kiến đang bò lên trái tim mình, vô cùng ngứa ngáy khó chịu!
Hừ! Không biết bọn họ đang tập cái gì mà cười nói vui vẻ như vậy.
Ừm…
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Như vậy, tôi phải vào xem thế nào mới được…
Nghĩ tới đây, tôi rón rén quay người lại, lặng lẽ mở cánh cửa phòng âm nhạc, cẩn thận núp ngoài cửa và nhìn vào bên trong.
Ai mà ngờ vừa mới nhìn vào, tôi lập tức há hốc mồm, không nói được lời nào.