Bên ngoài cửa, Nhạc Mỹ Giảo và Công tước đại nhân đứng đối mặt nhau, biểu cảm của bà vừa cảnh giác vừa nghi ngờ, hỏi: “Cậu Phí, vì trước kia cậu giúp Tạo Tinh bàn xong một vụ làm ăn rất quan
trọng nên tôi luôn cảm kích cậu Phí, cũng1rất kính phục, tuổi còn trẻ mà đã thận trọng giỏi giang. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy giữa cậu Phí và Tiểu Ngũ có một số chuyện rất bất thường, tôi hi vọng cậu phí cho tôi một câu trả lời, rốt cuộc là chuyện gì? Tuy tôi không thông8minh, nhưng tôi không hề ngốc, giữa cậu và Tiểu Ngũ có phải đã xảy ra chuyện gì đó tôi không biết không?” Công tước đại nhân đứng trước mặt bà, thái độ rất ngoan ngoãn, hoặc có thể nói, từ đầu đến cuối anh đều duy trì thái độ nho2nhã lễ phép, nghiêm túc cẩn trọng nghe hết lời của Nhạc Mỹ Giảo nói, đợi bà dừng lại thì anh mới nói: “Cô Nhạc đừng giận. Cô gọi cháu ra, nhất định là muốn biết sự thật, cháu đương nhiên sẽ có trách nhiệm nói sự thật với cô Nhạc.4Cháu rất thích Tiểu Ngũ, chính xác mà nói, là cháu yêu cô ấy, hi vọng có thể cùng cô ấy sống hết quãng đời còn lại. Đương nhiên, đây chỉ là hi vọng của cá nhân cháu, vì cháu biết cô Nhạc luôn không đồng ý chuyện cháu làm người yêu của Tiểu Ngũ.”
Nhạc Mỹ Giảo chỉ lạnh lùng nhìn anh, thật ra bà có thể hiểu, hai người đều còn trẻ, Tiểu Ngũ lại xinh xắn, bây giờ càng lớn càng xinh đẹp, họ hàng của Bộ Sinh từng gặp qua Tiểu Ngũ, không biết đã nói với bà bao nhiêu lần chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho cô. Bà vẫn luôn từ chối vì không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với người của nhà họ Bộ, hơn nữa Tiểu Ngũ vẫn còn đi học, có thể nào cũng phải đợi cô tốt nghiệp xong rồi mới tính. Đối tượng có thể tìm, nhưng chuyện kết hôn thì phải nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề nhân phẩm thì mới có thể quyết định. Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Vậy cậu và Tiểu Ngũ...”
“Cháu đang theo đuổi Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nghiêm túc nói: “Cháu rất nghiêm túc theo đuổi Tiểu Ngũ, hơn nữa trước đó vì cháu ngốc nghếch làm cho Tiểu Ngũ không vui, cháu rất sợ hãi, hi vọng có được sự tha thứ của Tiểu Ngũ. Cô Nhạc, tuy trong mắt cô, cháu không phải là người thích hợp với Tiểu Ngũ, nhưng cháu không cảm thấy vậy. Cháu tin rằng mình sẽ là một nửa còn lại trong đời của Tiểu Ngũ. Nếu cô Nhạc cảm thấy cháu có khuyết điểm gì đó, cháu thề là cháu sẽ sửa. Tuy bây giờ cô ấy vẫn chưa chấp nhận cháu, hoặc là chưa tha thứ cho cháu, nhưng cháu vẫn không từ bỏ. Tiểu Ngũ từ lúc đến Gaddles tới giờ, tất cả sự trưởng thành của cô ấy đều diễn ra trước mắt cháu, cháu ghi nhớ trong lòng, cũng tin rằng cô ấy sẽ càng ngày càng ưu tú. Tiểu Ngũ là cô gái khác biệt nhất trong những người mà cháu đã từng gặp.”
Anh căng thẳng nhìn Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc, cháu không hề ưu tú như cô đã nghĩ, cũng không hề hoàn mỹ như cô đã tưởng. Cháu có rất nhiều khuyết điểm, cháu chẳng qua chỉ là một người bình thường sinh ra trong một gia tộc mang họ đặc biệt mà thôi. Cháu khiến cô cảm thấy cháu ưu tú, là vì cháu không thể không ưu tú, bằng không cháu sẽ là người bị đào thải. Cô cho rằng cháu hoàn mỹ, đó là vì cháu không thể không tạo ra một hình tượng hoàn mỹ bên ngoài, đó là hình tượng mà gia tộc cháu cần có. Cháu cũng có cảm xúc, cháu cũng biết giận, biết tức giận, biết đau lòng... Cô Nhạc, ngoài trừ gia tộc và họ mà cháu đang mang, nếu chỉ xét riêng về phẩm chất đặc biệt của một người, thì rõ ràng là cháu đang trèo cao đối với Tiểu Ngũ.” Nhạc Mỹ Giảo trừng to mắt nhìn anh: “Cậu...” Trèo cao Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ ra sao bà còn không biết à?
“Cô Nhạc, cô có thể cho cháu cơ hội, giúp cho Tiểu Ngũ loại bỏ hết những ưu phiền sau này không? Cô từng nói với cháu, nói cô không cho phép cô ấy yêu đương, nhưng cháu không muốn yêu đương, cháu là thật lòng muốn Tiểu Ngũ làm vợ mình.” Công tước đại nhân nỗ lực khiến bản thân trông rất chân thành: “Cô Nhạc, cháu không cầu xin cô chuyện gì khác, chỉ mong cô đừng ngăn cản Tiểu Ngũ. Nếu sự nỗ lực của cháu đến cuối cùng vẫn không thể khiến Tiểu Ngũ đồng ý, cháu tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô Nhạc, sẽ không khiến cô khó xử. Cháu tôn trọng suy nghĩ của cô Nhạc và Tiểu Ngũ. Cháu chỉ hi vọng mình có một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Nhạc Mỹ Giảo nói: “Cậu Phí, thật ra tôi vẫn chưa tỉnh táo trở lại, cậu khiến tôi rất bất ngờ.” Bà ngập ngừng, lại nói: “Tôi nhớ chị Triển từng đến tìm tôi một lần, nói trong lòng cậu Phí yêu một cô gái, nhưng đối phương lại không đồng ý. Tôi có thể hỏi, cô gái mà cô Triển nói là ai không?”
Lẽ nào là thích người khác không được, nên chuyển mục tiêu sang Tiểu Ngũ?
“Là Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nói, “Từ trước đến giờ luôn là Tiểu Ngũ. Lúc cháu đồng ý giúp cô Nhạc, cháu đã rất thích Tiểu Ngũ. Cô có thể mắng cháu vô sỉ, nhưng đó là sự thật, cháu yêu Tiểu Ngũ, từ trước cho đến giờ, luôn luôn là vậy.”
Biểu cảm trên mặt Nhạc Mỹ Giảo đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa, bà trừng mắt nhìn Công tước đại nhân: “Từ lúc... Tiểu Ngũ muốn đến Gaddles học là đã bắt đầu?”
“Vâng, bắt đầu từ trước đó rồi.”
Cung Ngũ trong nhà sắp ngồi không yên nữa rồi, sau đó cô lập tức đứng dậy, nói: “Tớ đi vệ sinh một lát.” Bộ Tiểu Bát nhấc mông nhỏ lên muốn đi theo cô, Yến Đại Bảo vội vàng nhét thịt vào trong miệng cậu: “Tiểu Bát ăn thịt đi!”
Bộ Tiểu Bát đành phải ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn thịt, nhưng đôi mắt to vẫn hiếu kỳ nhìn theo Cung Ngũ, còn tốt bụng nhắc nhở: “Chị, xùy xùy ở bên kia.”
Cung Ngũ xoay đầu trừng mắt nhìn cậu một cái, cần cậu nói à, lẽ nào cô không biết?
Cô khom lưng, lén la lén lút đi về phía mà mẹ cô và Công tước đại nhân vừa rời khỏi lúc nãy.
Hai người họ nói gì thế nhỉ? Đừng nói gì lung tung nhé! Sốt ruột chết được!
Cô mò ra ngoài, ra đến ngoài cửa thì nhìn thấy nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng nói chuyện với Công tước đại nhân.
Cung Ngũ nép vào cửa, ngồi xổm xuống, lén nghe nội dung hai người kia đang nói bên ngoài. Cô nghe không rõ cho lắm nên ra sức áp sát vào cửa.
Cửa đột nhiên phát ra chút tiếng động, Cung Ngũ giật mình không dám cử động.
Cung Ngũ không cẩn thận làm xô cửa ngã nhoài đầu về phía trước
“Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ: “...”
“Qua đây!”