Cung Ngũ mím môi, không nói lời nào chỉ giơ tay kéo ghế ngồi gần sang phía Bộ Tiểu Bát, duy trì khoảng cách với Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân chậm rãi thu lại ánh mắt, đợi sau khi Bộ Sinh đi qua thì cùng ngồi xuống.
Bộ Tiểu Bát trừng to mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, chân nhỏ treo lơ lửng trên ghế, chậm rãi lắc lư trước sau, “Chị.” “Làm gì?” Cung1Ngũ nhìn cậu. Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát thích chị” Cậu trừng mắt thật to, nhìn Cung Ngũ nói: “Anh không được cướp chị với Tiểu Bát!”
Cung Ngũ lập tức lườm cậu, nói: “Tiểu Bát, không được nói lung tung đâu.” Trong lòng Nhạc Mỹ Giảo vẫn đang cảm thấy nghi ngờ, vừa nghe thấy Tiểu Bát vô duyên vô cớ nói như vậy, bà nghi ngờ hỏi: “Tiểu Bát đang nói gì thế?”
Cung Ngũ mắt giật giật8nói: “Không biết, hình như là đang sợ con bị người ta cướp đi.” Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Tiểu Bát, sẽ có một ngày chị Tiểu Ngũ bị người ta cướp đi.”
“Không cho!” Bộ Tiểu Bát hét to một tiếng, nói: “Không cho phép bất kỳ ai cướp chị của Tiểu Bát! Chị là của Tiểu Bát! Hứ!”
Công tước đại nhân mỉm cười, nói với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, chị sẽ không2bị người khác cướp đi, nhưng mà sau này sẽ có thêm một người thương Tiểu Bát. Tiểu Bát nên cảm thấy vui mới đúng.” Bộ Tiểu Bát chớp đôi mắt tròn xoe suy nghĩ rồi xòe bàn tay nhỏ ra đếm, cảm thấy bản thân dường như thật sự có lợi mới gật đầu, vui vẻ chấp nhận cách nói của Công tước đại nhân: “Chị, sau này chị phải thương Tiểu Bát.”
Cung Ngũ cười híp mắt4gật đầu, nói: “Ừ, chị nhất định sẽ luôn thương Tiểu Bát.”
Bộ Tiểu Bát cười toe toét, “Dạ!”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh mím môi, nhìn Công tước đại nhân, lại nhìn Cung Ngũ, lại lặng lẽ thu lại tầm mắt.
Tất cả các món ăn đều được dọn lên đầy đủ, Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo đều đã ngồi xuống. Cung Ngũ vừa ăn vừa chăm sóc cho Bộ Tiểu Bát, Yến Đại Bảo nhét đầy miệng những món mà mình cảm thấy ngon, còn tranh thủ nhét vào miệng Bộ Tiểu Bát một miếng.
Bộ Tiểu Bát bận ăn tíu tít, hoàn toàn không cần Nhạc Mỹ Giảo và cô giúp việc lo lắng.
“Mẹ, con thích nhất là món sườn chua ngọt mà mẹ làm!” Cung Ngũ ăn rất ngon miệng, nói với Nhạc Mỹ Giảo
một câu. Nhạc Mỹ Giảo nói: “Thích à? Thích thì ăn nhiều một chút. Cậu Phí không cần khách sáo, chỉ là bữa cơm gia đình bình thường thôi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Vâng, thường ngày tôi có rất ít cơ hội dùng những món thể này, cũng có rất ít cơ hội cùng ngồi ăn với người trong gia đình.” Anh giơ đũa ra gắp một miếng cá sốt để vào bát của Cung Ngũ, hỏi: “Em không với tới đúng không?”
Tròng mắt Cung Ngũ trừng lên suýt chút rớt ra ngoài, người này bị bệnh gì thế? Cô cần anh gắp ? Cô bảo anh gắp sao? Ai thích món anh gắp chứ?!
Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân, lại nhìn Cung Ngũ. Công tước đại nhân vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt Cung Ngũ cứ như muốn ăn thịt cả người ta.
Công tước đại nhân tỏ ra hơi khó xử, “Tiểu Ngũ vẫn không thích nước bọt dính trên đũa của anh sao?” Bộ Tiểu Bát ngồi bên cạnh khoe khoang nói một câu: “Tiểu Bát không để nước bọt chảy ra đâu!”
Yến Đại Bảo mím môi, xoa đầu của Bộ Tiểu Bát, lại nhét vào miệng cậu một miếng thịt, nói nhỏ: “Ăn thịt lớn lên sẽ cao lớn, dũng cảm.”
Bộ Tiểu Bát vội vàng ăn lấy ăn để.
Cái gì mà “vẫn”? Nói như vậy là ý gì? Như vậy là khiến người ta hiểu lầm trước kia cô không thích? Người không thân mà gắp thức ăn? Người không thân sẽ trực tiếp chán ghét? Mũi Cung Ngũ sắp phun ra lửa, cô hung hăng liếc Công tước đại nhân một cái, rít từng chữ nói: “Không đâu.”
Công tước đại nhân nở nụ cười dịu dàng với cô, “Vậy được rồi.” Nhạc Mỹ Giảo càng nhìn càng cảm thấy bất thường. Bà nghi ngờ nhìn Công tước đại nhân, lại nhìn Cung Ngũ, sau đó tầm mắt liếc qua người Bộ Sinh. Kết quả Bộ Sinh tỏ ra không quan tâm chuyện không liên quan đến mình, dáng vẻ hoàn toàn không chú ý đến chuyện đang xảy ra bên này, khiến cho Nhạc Mỹ Giảo tức chết.
Tầm nhìn lướt từ người Công tước đại nhân qua người Cung Ngũ, Nhạc Mỹ Giảo cuối cùng không chịu được hỏi một câu: “Tiểu Ngũ, lúc con ở Gaddles thường ăn ở đâu?”
Cung Ngũ sững sờ, vội vàng ngẩng đầu: “Ký túc xá cung cấp thức ăn cho học sinh, thức ăn rất ngon, được đưa đến tận cửa ký túc xá.”
Nhạc Mỹ Giảo lại đưa mắt nhìn sang Công tước đại nhân, “Cậu Phí thường ngày đều dùng bữa một mình ở nhà sao?” Công tước đại nhân mỉm cười, vừa định mở miệng trả lời, Cung Ngũ đột nhiên nói tiếp: “Mẹ, trước đó con từng đến phủ Công tước làm khách.”
Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn cô một cái, mặt vẫn mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nhạc Mỹ Giảo bán tín bán nghi, ánh mắt tỏ ra nghi ngờ.
Cung Ngũ mím môi, trong lòng tức sắp chết. Nhân lúc mẹ cô không chú ý, cô lườm Công tước đại nhân cháy mặt. Công tước đại nhân lập tức cảnh giác, anh hơi nhíu mày: “Xin lỗi, anh lại chọc em tức giận rồi.”
Cung Ngủ không nói lời nào, đạp thẳng lên chân anh một cái, ánh mắt giận dữ: Anh có thể đừng nói lung tung không!
Công tước đại nhân nhìn cô, vẫn là vẻ mặt áy náy: Rất xin lỗi, anh cứ hay làm em tức giận. Nhạc Mỹ Giảo để đũa xuống bàn. bà nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Công tước đại nhân, nói: “Mẹ có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không?” Bộ Sinh cũng ngẩng đầu, vô cùng hào hứng nhìn động tĩnh bên này. Anh ta không có quyền phát ngôn chuyện của Cung Ngũ, nên anh ta chỉ nhìn mà không nói gì.
Nhạc Mỹ Giảo hỏi xong, Công tước đại nhân và Cung Ngũ đồng loạt ngẩng đầu: “Có thể” “Không có gì!” Yến Đại Bảo giơ tay che miệng, mắt trợn tròn hơn.
Lẽ nào bị bại lộ rồi? “Chị.” Bộ Tiểu Bát vừa mở miệng nói, Yến Đại Bảo liền nhét thịt vào trong miệng cậu: “Tiểu Bát ăn thịt đi!” Bộ Tiểu Bát đành ngoan ngoãn ăn thịt. Nhạc Mỹ Giảo đồng thời nghe thấy câu trả lời khác nhau, bà nhìn hai người họ rồi nói với Công tước đại nhân: “Cậu Phí, tôi tin cậu có chuyện muốn nói với tôi.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Không có! Không có! Không có...” Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, “Mẹ có nói với con chưa?”
Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy, nói với Công tước đại nhân: “Phiền cậu Phí qua đây với tôi một chút.” Nhìn thấy Cung Ngũ cũng nhấc mông lên với vẻ mặt căng thẳng, bà trực tiếp nói: “Con ngồi xuống cho mẹ!” Cung Ngũ: “...” Công tước đại nhân gật đầu với Bộ Sinh, đứng dậy, cùng Nhạc Mỹ Giảo đi ra ngoài. Cung Ngũ ngồi đó bất an.
Yến Đại Bảo miệng đang ngậm đũa, lén lút dùng mắt liếc nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ cứ nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Công tước đại nhân, đến khi không còn nhìn thấy mà vẫn chưa thu mắt lại. Bộ Tiểu Bát đột nhiên giơ bàn tay nhỏ ra lắc lắc áo Cung Ngũ, nói: “Chị đừng sợ, Tiểu Bát bảo vệ chị.”
Cung Ngũ cúi đầu nhìn cậu, “Có Tiểu Bát, chị không sợ đâu.”
Bộ Sinh chặc lưỡi, nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ này, em nói xem có phải mẹ em đã đến tuổi mãn kinh rồi không?”
Cung Ngũ: “... Mẹ mà nghe thấy thì sẽ liều mạng với anh đấy.”
Bộ Sinh thở dài: “Nên chỉ có thể nói trước mặt mọi người thôi.” Anh ta ngập ngừng, lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy lúc nào cũng đang trong thời mãn kinh, ngày tháng này sao sống được đây?” Nói xong thì anh ta cầm đũa lên gắp thức ăn.
Cung Ngũ cảm thấy anh ta rõ ràng đã tìm được niềm vui trong cuộc sống, hơn nữa, dáng vẻ càng ngày càng trông giống người đàn ông của gia đình. Bộ Tiểu Bát nghe không hiểu, lại lắc lắc Cung Ngũ: “Chị, Tiểu Bát sẽ không cho mẹ đánh chị đâu.” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, cảm ơn Tiểu Bát.” Trong lòng thật sự căng thẳng chết đi được, mẹ cô sẽ hỏi những gì nhỉ? Công tước đại nhân sẽ trả lời như thế nào?
Tóm lại hôm nay cô cảm thấy Công tước đại nhân như có bệnh, lời lung tung nào cũng dám nói, ai rất thân thuộc với anh? Ai thèm nổi giận với anh? Ai lại chán ghét nước bọt của anh? Hừ! Đúng là chán ghét! Lúc trước đầu óc cô có vấn đề nên mới cảm thấy hôn môi Công tước đại nhân là chuyện rất hạnh phúc!
Lúc này cô đánh răng liên tục răng suốt ba ngày, thật là tức chết rồi!